Ánh nắng chan hòa chiếu lên người cô, làn váy dài lướt nhẹ nhàng trên mặt cát vàng óng ánh.

Từng ánh nắng chiếu đến những viên ngọc trai đính trên váy tỏa ra màu sắc cầu vồng.

Cơn gió ở biển thổi đến khăn chùm đầu phía sau cô tung bay nhẹ nhàng.

Những sợi tóc rũ xuống trước mặt cũng bay bay trong cơn gió mát.

Theo từng bước dắt đi của người ba nuôi mình, Ngọc La Lam từ từ tiến gần về phía Dạ Khâm, cô cảm thấy bản thân mình thật hồi hộp.

Không kém gì Ngọc La Lam, Dạ Khâm từ lúc cô xuất hiện ánh mắt anh chưa từng rời khỏi trên người cô nhìn cô càng ngày càng tiến gần về phía mình, tim anh bỗng nhiên đập nhanh thình thịch thình thịch từng tiếng một, anh đang rất hồi hộp.

Khi ba nuôi của cô bước gần đến bục, Dạ Khâm bước nhịp nhàng từng bước đi về phía hai người nhận lấy tay cô từ người ba nuôi.

Ông nhìn anh mỉm cười.

" Ta giao con gái ta cho cậu.

Dù không phải con gái ruột nhưng ta vẫn luôn yêu thương nó.

Nên là cậu hãy biết trân trọng.

"

" Dạ vâng thưa ba "

Anh nắm tay cô đi về phía trên bục.

Người cha xứ già hiền hậu đọc lên những lời tuyên ngôn của tình yêu hôn nhân vĩnh cửu.

" Con đồng ý "

" Con đồng ý "

Rồi hai người trao nhẫn cưới cho nhau.

Nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay của người đối diện cả hai đều nở nụ cười hạnh phúc.

Giờ đây họ đã chính thức thuộc về nhà là của nhau đến suốt kiếp này.

Tình yêu khởi đầu từ sự gặp gỡ đầy éo le để rồi kết thúc một cuộc tình đầy hạnh phúc.

Có anh có cô có giọt máu của hai người.

Minh chứng cho tình yêu của hai người họ.

Dạ Khâm cúi xuống hôn lấy môi cô.

Nụ hôn dịu dàng như ánh mặt trời sớm mai, không chói gắt không nóng bức mà mát mẻ tinh khôi.

Đến màn tung hoa của cô dâu tất cả các cô gái thi nhau chen chúc.

Khi bó hoa bách hợp vừa tung lên mọi người đã nhao nhao nhao lên rồi.

Bó hoa bay một vòng cung đẹp mắt, nhẹ nhàng đáp lên bàn tay của Dạ Lưu Ly.

Hoàng Phủ Thành vui vẻ đi đến ôm lấy cô.

Không biết hai người thì thầm cái gì mà khiến cô ngượng chín cả mặt chạy đi.

Cậu ta cũng vội vã chạy theo để lại sau một đám người cười ra nước mắt.

Tiếng gió thổi trên bãi biển, cô dựa người vào ngực anh.

Quay đầu lại hôn nhẹ lên cằm anh.

" Em rất thích bộ váy này "

" Nếu em thích sau này em sẽ làm cho em nhiều bộ nữa "

" Thời gian đâu chứ.

Anh còn phải lo cho công ty nữa mà "

" Với anh không gì là không thể "

" Bá đạo "

Dạ Khâm cười hả hê.

Dắt tay cô đi chào hỏi đám bạn và người thân.

Sau đó anh đưa cô đi nghỉ ngơi còn lại để mặc đám người ngoài kia quậy phá.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

8 tháng sau.

Khi đang ngồi ăn cơm cùng gia đình bụng Ngọc La Lam bỗng nhiên đau dữ dội.

Cả nhà Dạ tá hoảng đưa cô đi vào bệnh viện.

Dạ Khâm đang xử lí việc ở công ty của ba mình nghe tin cũng vội vàng bỏ dở việc mà chạy đến.

Nhìn cửa phòng sinh khép kín không cho ai lọt vào và những tiếng hét đau đớn của cô.

Dạ Khâm suốt ruột đi đi lại lại ngoài hành lang, hết vò đầu bứt tóc.

Đến đấm đấm đá đá.

Thi thoảng lại nhìn cửa phòng sinh.

Cuối cùng không biết qua bao lâu thì trong phòng cũng vang lên tiếng trẻ con khóc to.

Cả nhà Dạ đang sốt ruột cũng nhao nhao lên.

Dạ Khâm đi vào đầu tiên nhìn thấy cô khuôn mặt trắng bệch đang nằm trên giường bệnh.

Anh đau lòng không thôi.

Hôn lên chán cô một cái.

" Dạ "

" Lam Lam em vất vả rồi "

" Không hề.

Em muốn nhìn con "

Nghe thấy vậy y tá bế đứa bé quấn kín đến cho hai người.

Là một bé gái kháu khỉnh, nhưng da thịt vẫn còn nhăn nhúm lại.

" Anh nhìn này con chúng ta đó "

" Đúng vậy con bé xinh đẹp giống em vậy "

" Lam Lam.

"

" Vâng "

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

" Tình yêu này anh chỉ muốn dành cho em "

~ hoàn chính văn ~

Đến đây là hết văn chính của truyện rồi.

Lyn xin cảm ơn các bạn đọc giả rất nhiều đã đồng hành cùng mình trong suốt chặng đường vừa qua.

Truyện mình còn nhiều thiếu xót nhưng cảm ơn các bạn rất nhiều, luôn cho mình những lời khuyên.

.