Lời đề nghị vừa dứt, cũng là lúc Hoài Phong tắt phụt máy ngay tắp lự. Rồi đưa tay ôm lấy con tim đang đập từng tiếng bùm bụp, Hoài Phong tựa lưng vào thành tường phía sau và hạ mông ngồi bệt xuống đất một cái đánh bịch. Vừa thở hổn hển hồi hộp, chàng ta vừa tủm tỉm cười hạnh phúc. Dù không chính thức nghe câu trả lời từ phía Bảo An nhưng Phong dám chắc rằng thể nào con bé cũng đồng ý cho xem. Cuộc điện thoại vừa xong cùng những nhớ mong An nói khi nãy đã đủ để chứng minh điều đó. Dù là thế, nhưng để cổ vũ thêm tinh thần cho người tình bé nhỏ của mình, Hoài Phong vẫn nhắn thêm cho An một tin mùi mẫn hiếm hoi thế này... 

“Anh sẽ dùng "chui" điện thoại... vì em!” 

Cùng lúc đó, ở phía bên kia, Bảo An còn đang ngồi ngẫn ngờ, thẫn thờ sau lời thì thầm của Phong. Mặc cho bạn bè có lay người, gọi tên thế nào, tâm hồn An vẫn mãi rong chơi chưa chịu nhập xác. Thực lòng, so với một màn tỏ tình thật hoành tráng và lãng mạn, kèm theo câu nói huyền thoại “Anh yêu em” mà An vẫn thường hay mơ về lúc trước thì bây giờ đây, con bé lại thấy ưng lòng với hai tiếng “Đợi anh” của Phong hơn nhiều. Cùng là câu chữ ấy và cùng được nói ra từ miệng một người nhưng sao An lại thấy đối với từng đối tượng khác nhau, nó lại mang một hàm ý và sắc thái trái ngược hoàn toàn... 

“Đợi anh” đến trước tai An nghe chẳng khác nào lời thỉnh cầu mang sắc thái khiêm nhường của Phong ngổ ngáo vốn thích bắt ép người khác chiều theo ý mình. 

Song, nếu cộng thêm cái gật đầu chất thuận từ phía Bảo An nữa thì “Đợi anh” lại giống như một lời tuyên bố chủ quyền và cảnh cáo mà Phong dành cho tất thảy những gã con trai có ý đồ tiếp cận tình yêu bé nhỏ của chàng. 

Và suy cho cùng, “Đợi anh” cũng chính là lời thú nhận tình cảm được giấu bấy lâu trong lòng của Phong đó chứ. Bởi lẽ... 

“Nếu không yêu sao còn bắt đợi?” 

“Trừ phi, hắn là tên ích kỷ và muốn chiếm hữu bà làm của riêng đó thôi.” 

Dù rằng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng do thấy An cứ tủm tỉm và lẩm nhẩm một mình nãy giờ nên mấy cô bạn đi cùng mới mạnh miệng phá đám xen ngang gọi là góp vui ít nhiều. Tiếc rằng An chẳng tin họ đâu, đến ngay như cả những lời xiên vẹo của đám bạn thân hôm bữa con bé cũng không buồn nghĩ đến nữa mà. Khẽ bĩu môi và “xì” một tiếng rõ dài như thể hiện sự phản pháo lại đám bạn, xong xuôi, An nhà ta liền cắm cúi và soạn ngay một chữ “Dạ” thật ngoan rồi gửi đến Phong, thầm mong chàng vững vàng công tác. 

Tâm trạng tốt thế này, Bảo An thật muốn chia sẻ với tất thảy mọi người An quen. Có như vậy thì niềm vui mới nhân lên gấp nhiều lần được. Chính thế nên con bé đã quyết định rút túi mở hầu bao và chiêu đãi mấy cô bạn mới quen một bữa gọi là ăn mừng. Hiểu được ý đồ của An, ai nấy đều reo lên sung sướng và nhiệt tình nhận lời ngay tắp lự, dù rằng con bé còn chưa kịp hé môi nhờ vả: 

“Duyệt! Đi đâu thì đi đi, yên tâm, đã có bọn tôi lo điểm danh buổi chiều nay cho rồi.” 

Chỉ chờ có thế, Bảo An liền rối rít cảm ơn và tí tởn chạy vụt ra ngoài. Tất lẽ dĩ ngẫu, câu chuyện đáng nói thế kia, An làm sao có thể chần chừ mà không khoe ngay với hội bạn thân cho được. Bảo An chính là đang gọi điện ỉ ơi năn nỉ Băng, Linh, Kỳ trốn học để tổ chức ăn mừng tin vui đó mà.