Vũ Tình hết sức kinh ngạc nhìn tôi, tựa như chịu một kích thích rất lớn, tôi không để ý tới vẻ cứng ngắc của cô ấy, tiếp tục lẩm bẩm, mùa đắt hàng bên vật liệu xây dựng một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền, mùa ít khách thì kiếm được bao nhiêu, tôi và Tiểu Hiểu mỗi tháng chia tiền thế nào, trừ ra các loại chi phí còn dư lại bao nhiêu nói hết một lần, nói xong tôi đẩy mọi thứ tới trước mặt cô ấy.

"Đây là toàn bộ gia sản của em, bây giờ em giao hết tất cả cho chị."

Cô ấy nhìn tôi một chút lại cúi đầu nhìn 'gia sản' của tôi một chút, cầm giấy sở hữu nhà mở ra, nửa ngày cũng không nói câu gì.

"Vũ Tình...em biết là hơi ít, nhưng XX gần đây kinh doanh rất tốt..."

Không đợi tôi nói xong cô ấy ôm chầm lấy tôi: "Tử Nhan, sao em lại ngốc như vậy...."

Tôi cười: "Bây giờ em có muốn thay lòng cũng không dám."

"Em không sợ chị lấy hết tiền rời bỏ em sao?"

"Chị có muốn bỏ đi cũng phải chờ em kiếm thêm nhiều nhiều một chút rồi hãy đi, bây giờ còn ít quá."

Cô ấy nhéo thắt lưng tôi một cái, khe khẽ thở dài: "Em còn muốn chị hạnh phúc thế nào đây?"

"Đừng nói quá như vậy, em không để ý đến tiền bạc, cái này chị nên quản lý."

Hồi lâu sau, cô ấy rời ra nhìn vào tôi nói:"Chị cũng có chuyện muốn nói với em."

"Dạ."

Nói xong cô ấy cũng xuống giường, chỉ trong chốc lát trong tay cũng cầm đồ trở lại, ngồi xuống lấy ra một cái thẻ tín dụng và một túi công văn để trước mặt tôi,

"Vốn là chị định chờ sau này rời khỏi công ty sẽ nói với em, nhưng chị cảm thấy hôm nay thích hợp hơn."

Cô ấy nhìn vào mắt tôi, vô cùng nghiêm túc nói:

"Tử Nhan...có thể chị không được giàu có như em nghĩ."

Tôi vừa định nói cô ấy đã lắc đầu

"Chị biết em muốn nói gì, nhưng nghe chị nói hết được chứ?"

Tôi gật đầu một cái, nghe cô ấy nói tiếp.

"Thật ra thì....Chị và ba chị cũng không hoà thuận như em nghĩ, trong lòng chị đối với ông ấy vẫn có ít nhiều oán hận. Sau khi ông ấy đưa chị ra nước ngoài, sự quan tâm dành cho chị ngày càng ít. Mặc dù chị biết đó là ông ấy nghĩ cho chị, nhưng chị lại cảm thấy mình là thành viên dư thừa trong gia đình. Khi vừa trở về nước, tâm trạng chị rất rối, bởi vì nhiều năm như vậy ông ấy đều không cần có chị bên cạnh, nhưng khi ông ấy bệnh cần đến chị thì cũng không chút nào quan tâm đến cảm nhận của chị..."

"Khi đó chị rất bất mãn với ông ấy. Trước giờ chị vẫn nghĩ tất cả những thứ này đều không thuộc về mình, bao gồm cả Côn Bằng, cũng không muốn ở lại quá lâu. Cho nên chị không đụng đến một chút tiền của Côn Bằng, chị không muốn làm mẹ kế và em trai nghĩ là chị làm mọi thứ chỉ vì tiền bạc và địa vị! Chị lại càng không cùng họ tranh đoạt những thứ không phải của mình!"

Cô ấy cầm thẻ lên, cười vô cùng gượng ép: "Biệt thự này là do nhiều năm chị tích góp mua được. Mỗi năm ông ấy đều gửi tiền học phí và chi tiêu vào tài khoản của chị, bởi vì chị ở nước ngoài vừa làm vừa học, còn có học bổng, nên dùng rất ít. Trong này còn có tiền chị chuyển nhượng công ty sau khi về nước, công ty mặc dù không lớn, nhưng cũng có chút tên tuổi, đối phương đánh giá cao nên tiền bán được cũng tốt. Bình thường chị chi tiêu cũng không nhiều lắm, cho nên cuộc sống cũng không mấy khó khăn. Về phần chiếc xe kia, là do ông ấy mua trước đó, từ trước đến giờ chị chưa từng mở miệng nói với ông ấy bất kỳ yêu cầu gì....Bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ra mình không cần phân biệt rõ ràng như thế, dù sao đó cũng là cha mình."

Tôi khoác khăn lên người cô ấy, không ngắt lời

"Cho đến khi chị yêu em rồi cùng sống với em sau đó, ý nghĩ này ngày càng kiên định. Chị biết chúng ta sẽ có một ngày phải đối mặt với ba mẹ, chị đã chuẩn bị hết mọi thứ. Lúc đó chị nghĩ nếu ông ấy ngăn cản chúng ta, chị có lập trường vững vàng để đấu tranh với ông ấy, dùng thái độ cứng rắn buộc ông ấy phải đồng ý cho chúng ta bên nhau....Cho nên lúc đó chị mới có lập trường kiên định đứng trước mặt ông ấy, nói cho ông ấy biết chị không cầm một đồng một xu của Côn Bằng. Cái chị quan tâm không phải là tài sản của ông ấy, cũng không muốn thứ gì cả. Chị rời khỏi ông ấy cũng có thể có được một cuộc sống rất tốt. Hơn nữa, em cũng có năng lực cho chị một cuộc sống tốt đẹp."

Cô ấy từ từ dựa vào người tôi

"Tử Nhan...nếu không có sự độc lập về kinh tế của em hậu thuẫn, chị sẽ không có dũng khí mạnh mẽ như vậy. Là em cho chị sức mạnh, em mới là hậu phương vững chắc của chị.....Thật ra thì ông ấy chẳng qua là không thể chấp nhận chúng ta đều là nữ, ngoài ra thì không còn gì khác...."

Cô ấy đứng dậy cầm túi công văn đặt vào tay tôi: "Đây là tài sản của ông ấy chia cho chị sau khi chia tay em muốn quay trở về Mỹ."

Cô ấy cười buồn: "Lúc đó chị không muốn nhận, bởi vì khhi đó chị rất oán thậm chí là rất hận công ấy, không tiếc cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ một mình quay về Mỹ....Sau đó em xảy ra chuyện....Khi ba mẹ đồng ý chúng ta ở chung với nhau chị mới nhận, chị muốn cuộc sống của chúng ta sau này có chút bảo đảm, không cần mệt mỏi như vậy."

Cô ấy trầm mặc một hồi, ôm cổ tôi: "Bây giờ chị cũng đem những thứ này giao cho em."

Tôi nhìn chằm chằm túi công văn và thẻ ngân hàng trong tay: "Vũ Tình...chị không sợ em là tên lường gạt sao?"

"Tử Nhan, nếu như em ở đây chỉ vì tiền của chị thì em sẽ không chịu khổ nhiều như vậy."

Cô ấy cầm thẻ ngân hàng của tôi lên quơ quơ: "Huống chi tài sản của em không phải cũng nằm trong tay chị sao...."

Tôi lấy lại thẻ trong tay của cô ấy, cầm túi công văn trong tay mình đặt lại trên tay cô ấy, nhỏ giọng lầu bầu: "Cái đó của em sao coi là tài sản....không thể trao đổi, của em quá ít."

Cô ấy cười, bắt chước động tác vừa rồi của tôi, lấy đồ trong tay chúng tôi đổi lại: "Chị càng muốn đổi, chị thích xài tiền của em...."

"......"

Tôi nhìn túi công văn trong tay, trong này là tất cả tiền bạc và tài sản của cô ấy. Cô ấy giao tất cả cho tôi, không giữ lại chút gì....Nhưng tại sao tôi một chút cũng không thấy mừng rỡ hưng phấn, ngược lại cảm thấy cầm trong tay là trách nhiệm trĩu nặng.

Có được một phụ nữ có địa vị cao như vậy có lẽ nên cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, nhưng tới bây giờ tôi không có bất cứ cảm giác thành tựu khi chinh phục được, chỉ cảm thấy nặng nề. Một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy lại tình nguyện chịu thiệt thòi ở bên cạnh một kẻ bình thường như tôi, cũng không chê bai tôi mà giao phó cả đời...

Tình nghĩa sâu nặng này làm tôi sợ không thể đảm đương nổi trách nhiệm, cũng là ân tình khó báo đáp nhất trong cuộc đời của tôi....

Tôi cẩn thận đem đồ vật cho vào ngăn kéo khoá kỹ. Nằm xuống lại, giúp cô ấy đăp kín chăn, cô ấy khoác tay lên hông tôi, nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi, cười vô cùng ngọt ngào xinh đẹp với tôi:

"Honey, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Nhắm mắt lại, cảm thấy cuộc sống lại có thêm động lực và trách nhiệm, mang theo hy vọng với tương lai êm đềm đi vào giấc ngủ....

Đến bây giờ tôi vẫn không mở ngăn kéo đó ra xem Vũ Tình có bao nhiêu tài sản hay trong thẻ tín dụng có bao nhiêu tiền. Cũng không phải nhân cách tôi quá tốt đẹp, thanh tâm quả dục mà coi tiền tài như cỏ rác, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết. Vị trí của cô ấy trong lòng tôi sẽ không vì danh lợi mà thay đổi, cũng không vì kim tiền mà dao động. Tôi không nghĩ định ra với cô ấy một con số cụ thể, bởi vì cô ấy đối với tôi mà nói là không thể dùng tiền mà so sánh được...

***

Gần tới cửa ải cuối năm mọi người đều bận rộn, Vũ Tình vội vàng phát tiền thưởng và phúc lợi cuối năm cho người ở công ty, tôi và Tiểu Hiểu cũng bắt đầu vì chuyện của XX mà mệt tâm suy nghĩ, cũng may chuyện của công ty căn bản không cần tôi quan tâm, cũng cho tôi nhiều thời gian để lười biếng. Lộ Diêu trở thành người rảnh rỗi nhất trong chúng tôi, bên này đắc ý bên kia khoe khoang, tôi và Tiểu Hiểu bận rộn cô ấy liền làm tài xế của Vũ Tình, không có gì còn làm cơm, Lộ Diêu bỗng chốc hiền lành làm Tiểu Hiểu vui mừng khôn xiết, ôm tô cơm vừa ăn vừa khen Lộ Diêu làm cơm thật ngon, nhưng mà kiểu gì thì tôi vẫn cảm thấy khó ăn. Tôi từng nghiêm túc hỏi Tiểu Hiểu vấn đề này, Tiểu Hiểu cực kỳ khinh bỉ trả lời, cậu là đồ ngốc! Nếu mình không nói ăn ngon lão Phật gia có thể nấu cơm cho chúng ta ăn nữa sao! Tôi thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ, từ đó về sau, chỉ cần là Lộ Diêu nấu tôi liền nói ăn ngon, Tiểu Hiểu nấu liền nói khó ăn. Sự cảm kích của Tiểu Hiểu đối với tôi dĩ nhiên là không cần nói cũng biết, nhưng trong lòng tôi lại tràn ngập tội lỗi, bởi vì sống ba mươi năm trên đời đây là lần đầu tiên tôi nói dối như cuội! Cũng may Vũ Tình cũng suy nghĩ thay cho quần chúng lao khổ, thỉnh thoảng cải thiện đãi ngộ làm mấy món Trung Tây. Mặc dù tôi và Tiểu Hiểu bận đến tối mày tối mặt, bất quá bốn người phân công hợp lý, trật tự rõ ràng.

XX đóng cửa nghỉ đông, đưa cậu mợ về với ông bà mừng năm mới, tôi và Tiểu Hiểu mới hoàn toàn trở lại làm người tự do. Kể từ khi Tiểu Hiểu lấy được đồ tắm thì chẳng khác nào người điên, không lúc nào không hướng người khác biểu diễn vóc người hoàn mỹ của mình, vào trời đông giá rét muốn đi suối nước nóng. Lộ Diêu muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nói đi thì lập tức sẽ phải đi. Tôi nghĩ Vũ Tình nhát định không theo hai người bọn họ, ai biết lại cũng gật đầu đồng ý. Không có cách nào khác, chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp của tổ chức. Cân nhắc đến vấn đề an toàn và tiết kiệm năng lương, bốn người một xe là lựa chọn tốt nhất.

Trời rét mướt, mặt đường phủ đầy băng, trên đường hai mắt không dám chớp một cái, cũng không dám thở mạnh một tiếng. Hai cái loa ở đằng sau giống như ruồi bọ ong ong không ngừng, đang so sánh xem ai quyến rũ được nhiều đàn ông nhất. Trong lòng tôi rất bất an, không biết lại sắp phát sinh chuyện gì. Tới nơi Vũ Tình đi toilet rữa tay trước, hai người kia đi mua vé vào cửa, Lộ Diêu ra vẻ đại gia:

"Rùa con, trả tiền!"

Tiểu Hiểu cũng theo thói quen bắt tôi xử lý hậu quả, tôi nói Tiểu Hiểu: "Tiểu Hiểu, trả tiền đi."

Nhỏ mở mắt to như hạt châu nhìn chằm chằm, vẻ mặt vô tội: "Bằng gì?'

Tôi cũng trợn mắt so lớn nhỏ với nhỏ:"Hai người các cậu có tiền sao lại bắt mình trả?"

Tiểu Hiểu chớp chớp mắt: "Trước đây không phải đều như vậy sao?"

"Trước đây là trước đây, bây giờ không trả."

"Tại sao?"

Đầu tôi bắt đầu bốc khói, sao hai chữ của Tiểu Hiểu có thể hỏi ra nhiều vấn đề kinh điển như vậy....

"Không tại sao cả, tiền không có trong tay mình."

Tiểu Hiểu lập tức điên cuồng:"Tử Nhan cậu bị mất tiền? Mất bao nhiêu? chuyện lớn như vậy sao không nói một tiếng..."

Tôi vội vàng giải thích: "Không phải mất....mình đưa thẻ cho Vũ Tình rồi."

"Cho Vũ Tình? Cục cưng bảo bối nhà cậu không thiếu tiền cậu cần gì phải thể hiện chứ?"

Tôi nghĩ nghĩ: "Tiểu Hiểu, tiền Vũ Tình xài vẫn luôn là tự cô ấy kiếm được....bây giờ mình muốn để cô ấy xài tiền mình kiếm ra."

Tiểu Hiểu nhìn tôi, khó hiểu lại bất đắc dĩ gật gật đầu: "Mình đúng phục! Hai người các cậu chính là người sao Hoả! Địa cầu nguy hiểm, mau trở lại sao Hoả đi."

"......"

Vũ Tình đi ra nhìn thấy Tiểu Hiểu đứng trước quầy bán vé đang định trả tiền, vội vàng đi tới ngăn cô ấy lại:

"Tiểu Hiểu, để mình."

"Vũ Tình, không cần cậu tốn kém đâu."

Vũ Tình nở nụ cười

"Khách sáo gì chứ."

Nói xong đưa tiền cho nhân viên. Tiểu Hiểu quay lại đu đưa cái đầu thấy gian kế của mình thành công cười lên xấu xa. Tôi tức nổ đom đóm mắt.

Được tiện nghi còn khoe mẽ.

"Vũ Tình, xài tiền của Tử Nhan có cảm giác gì vậy?"

Vũ Tình quay sang nhìn cô ấy mỉm cười: "Không nói cho cậu."

Tiểu Hiểu hi hi ha ha lôi kéo: "Này này, Vũ Tình cậu cho mình mượn thẻ của đồ ngốc nhà cậu hai ngày được không?! Quẹt xong mình cũng biết một chút cảm giác!"

Vũ Tình nhanh chóng cất thẻ vào trong túi xách, nheo mắt: "Thẻ của Tử Nhan nhà mình chỉ cho mỗi mình quẹt thôi!"

Tiểu Hiểu lúc ấy phát điên, vò đầu bứt tóc chính mình, ánh mắt khinh bỉ: "Mẹ ơi!! Cho mình chết đi! Mình bị hai người làm cho ghê tởm muốn chết rồi!"

Tôi đi tới hướng về phía cô ấy dùng sức lắc lư đầu, vô cùng đắc ý. Chọc giận được Tiểu Hiểu! Rốt cuộc tôi cũng hả hê! Chọc giận cậu không phải là mục đích, mục đích chính là làm cậu tức chết!

Đồ tắm mặc lên người cả ngày không được tự nhiên, lưng và đùi đều lộ ra ngoài, không thể quen được. Vũ Tình thay một thân váy áo cột dây màu xanh nhạt, đôi chân dài cùng đường cong lả lướt lộ rõ, làn da trắng nõng bóng loáng, gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết, tóc được bới cao gọn gàng, cả người toát ra vẻ trẻ trung cuốn hút vô cùng hấp dẫn....Tôi đứng đó ngơ ngác nhìn cô ấy, sóng nhiệt dâng trào, hồn bay đâu mất...

Cô ấy đi tới lắc lắc tay: "Tử Nhan? Nhìn gì vậy?"

"Không nhìn gì cả...Ơ...hai người kia xong chưa?"

"Đi xem thử đi."

"Dạ."

Cùng Vũ Tình đi ra ngoài, liền nhìn thấy hai cô nàng nóng bỏng. Tiểu Hiểu vội vã mặc đồ bơi như vậy nhất định là có nguyên do.

Tiểu Hiểu thấy hai chúng tôi liền vọt tới, quan sát tôi và Vũ Tình một vòng, điệu bộ hạ lưu: "Cô em, cho cái giá đi?"

Vũ Tình rất nghiêm túc đánh giá cô ấy, còn ra vẻ như đang đàm phán hợp đồng: "Tiểu Hiểu, cậu cũng ra giá đi."

Tiểu Hiểu không còn đắc ý nổi: "Vũ Tình, em nói chơi mà haha. Chị đừng giận dữ vậy, em thấy hoảng sợ."

Tôi cúi đầu nhịn cười, Tiểu Hiểu, cậu chỉ có thể ăn hiếp mỗi mình mình!

Lộ Diêu cũng thay xong đồ, chạy tới đá Tiểu Hiểu. Đồ tắm nóng bỏng cộng thêm dáng người xinh đẹp của Lộ Diêu, cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ gợi cảm để miêu tả...

Xuống nước, tôi và Vũ Tình sóng vai nhau ngồi chung một chỗ ngâm mình trong nước, Lộ Diêu chạy thẳng xuống bơi lội cho nóng người. Tiểu Hiểu một mình có cơ hội vùng vẫy. Nhìn nam nam nữ nữ trước mắt, trong mắt mưa bay đầy trời, người kia liên tục ngó ngó nghiêng nghiêng, đần bên bể tắm này một hồi rồi lại đần bên kia một lúc, tôi thật không hiểu, im lặng một chút không tốt sao, thế nào mà lại khó khăn như vậy...

Lộ Diêu bơi một lúc tới chỗ bọn tôi: "Vũ Tình, Nhạc chuông đâu?"

Tôi cùng Vũ Tình chia nhau nhìn xoay dọc xoay ngang 180 độ, đến cái bóng của Tiểu Hiểu cũng nhìn không thấy

"Không biết, có lẽ là qua bên kia chơi."

"Cái đồ phân chó này!"

Lộ Diêu uống nước, ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với Vũ Tình,

"Xa Xa, hai ngày nữa có phải sẽ đi Thanh Đảo không?"

"Năm nay không đi, Nhạc chuông muốn mình cùng cô ấy về Tây An."

Vũ Tình rất vui vẻ, tôi nghe cũng thấy rất vui.

"Tiểu Hiểu muốn dẫn cậu về nhà gặp cha mẹ?"

Lộ Diêu gật đầu: "Ừ, bất quá chỉ là lấy danh nghĩa bạn tốt, bọn mình chưa nghĩ đến chuyện come out."

"Sao vậy?"

"Mình sợ người nhà cô ấy phản đối, ép cô ấy đi tìm đàn ông. Chuyện của Rùa con đã đáng sợ lắm rồi, không muốn cô ấy phải đau khổ như vậy."

Vũ Tình cũng gật đầu: "Ừ, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận."

Lộ Diêu thở dài nói: "Đừng nhìn cô ấy bình thường ra vẻ như vậy, thật ra trong lòng cô ấy có rất nhiều chuyện. Lần trước cô ấy trở về chồng cũ muốn tái hôn. Hai người ở với nhau mấy năm nói thế nào cũng có tình cảm, trong lòng cô ấy cũng không chịu nổi. Mình nói với cô ấy nếu không bỏ xuống được thì cứ tái hôn, chỉ cần cô ấy thoải mái thì mình thế nào cũng được."

Lộ Diêu ngừng một chút, mấp máy môi: "Cô ấy liền ôm mình khóc....nói chuyện hối tiếc nhất đời này của cô ấy là khi ly hôn không để lại đứa con trong bụng."

Tôi và Vũ Tình đều không nói gì, chỉ cảm thấy trong mắt có gì đó nóng rát, Vũ Tình nắm lấy tay Lộ Diêu, Lộ Diêu rất nghiêm túc nói:

"Vũ Tình, mình không có gì đâu, thật."

Nhưng mà tôi thấy rõ hốc mắt đỏ lên của cô ấy....

"Mình nói với cô ấy, nếu là cô ấy muốn có con thì mình sinh cho cô ấy, lên giường với đàn ông không phải chuyện gì quá ghê gớm. Cô ấy nói dù có chết già một mình cũng không muốn để người khác đụng vào mình..."