Các cô ấy ở nhà sung sướng, tôi chỉ có thể đối mặt với số phận hẩm hiu, Tiểu Hiểu dù nói cái gì cũng không chịu đi XX, nói phải cho mình chút thời gian nghỉ ngơi. Cũng may Vũ Tình không có chuyện gì gấp, cùng hai người kia náo nhiệt một chút cũng vui. Ra cửa rời khỏi không khí ồn ào, đến XX ngồi trên ghế ngẩn người, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thật ra ở đây cũng không có chuyện gì, chỉ là cần có một người đến ổn định trật tự. Công việc như vậy đối với Tiểu Hiểu thật là quá gian nan, bởi vì Tiểu Hiểu là người sợ nhất sự nhàm chán, không thể chịu đựng được cuộc sống đơn điệu!

Buổi tối đến giờ ăn cơm,Tiểu Hiểu sống chết cũng không muốn ăn ở nhà, muốn ra ngoài hưởng thụ. Từ sau khi Vũ Tình bị bệnh, chúng tôi rất ít khi ăn cơm ở ngoài, cô ấy đi giao tiếp cũng chỉ ăn một chút tượng trưng, về đến nhà mới ăn cơm. Lúc trước cô ấy rất chán ăn cháo, nhưng qua một thời gian cũng dần hình thành thói quen, cùng tôi một ngày ba bữa lấy cháo làm món ăn chủ đạo. Tôi nghĩ với khẩu vị của Tiểu Hiểu và Lộ Diêu, sớm đã đạt cực hạn.

Đến nhà hàng, Tiểu Hiểu nghe được mùi thơm nước bọt chảy đầy đất, ba người chúng tôi vừa trò chuyện vừa chờ bồi bàn đến để gọi thức ăn. Đợi một hồi Lộ Diêu liền đạp phong hoả luân đi vào, đặt mông ngồi xuống không nói hai lời gọi ngay phục vụ tới, gọi thức ăn xong cởi áo khoác ngoài ra bắt đầu nã đạn pháo,

"Mình nói cho các cậu biết hôm nay mình đúng là được mở mang kiến thức! Mình xem như là nhìn thấy cực phẩm!"

Lộ Diêu nói xong cầm ly trà lên hùng hổ uống một hớp dài,

"Xa Xa, sao vậy?"

"Vũ Tình, trươc kia mình nói mình rất ngưỡng mộ một ông già, nhưng thật ra không đùa chút nào."

Tiểu Hiểu vừa nghe tin tức lập tức nâng cao tinh thần,

"Lão Phật gia, nói nhanh xem là chuyện gì vậy."

Lộ Diêu thay đổi tư thế, ý bảo chúng tôi lại gần chút nữa, bốn người chụm đầu lại với nhau nghe cô ấy bình giảng:

"Hai ngày trước có một ông già được chuyển tới, hơn sáu mươi tuổi, mắc bệnh nghiêm trọng cần phải phẫu thuật, mình vẫn cho là ông ta không con không cái, nằm viện không có một người đến thăm. Kết quả là hôm nay mình đi thăm bệnh, đột nhiên thấy một cô gái, ăn mặc so với mình còn trẻ trung hơn. Mình nghĩ đây chắc là con gái của ông cụ, mình liền mở miệng chào hỏi, mình nói con gái của đại gia ngài thật xinh đẹp nha."

Lộ Diêu 'ba' vỗ bàn một cái, doạ chúng tôi sợ run:

"Nói xong mình con mẹ nó thật muốn tự cắt miệng mình xuống! Các cậu có biết cô nàng kia nói thế nào không?"

Tôi vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nghe còn chưa kịp nữa thì sao mà đoán được. Thêm nữa còn đang bị hoảng sợ thì lấy đâu tinh thần mà đoán cái này, Lộ Diêu thấy chúng tôi không có phản ứng tự mình trả lời,

"Người ta mặt không đỏ không trắng nói: chị, anh ý là chồng em! Mình nói con mẹ nó lúc đó điên lên rồi! Mình liền hỏi là cô bao lớn mà gọi tôi là chị. Cô nương ta nói cô ấy năm nay ba mươi. Mình nghĩ không phải là cùng tuổi với Rùa con sao, đều là thân rùa mà sao nhân phẩm lại kém nhiều như vậy!"

Tôi hung dữ nhìn chằm chằm vào đầu Lộ Diêu, cậu không nói đến mình thì sẽ chết à?!

Vũ Tình rót đầy ly nước cho Lộ Diêu, cười nói:

"Xa Xa, cậu bởi vì chuyện này mà tức giận?"

Lộ Diêu lại ực cái nữa, dùng sức lắc đầu

"Cái này cũng không tính là gì, đặc sắc nhất nằm ở phía sau. Xế chiều, cô nương kia lại tới tìm mình, hỏi mình ông cụ làm phẫu thuật xong có thể sống bao lâu, mình nói một chút về dự đoán bệnh tình, cô ấy nghe xong lập tức mất hứng nói có thể vẫn trị liệu như cũ không cần phẫu thuật không. Mình nói chồng cô sống lâu cô không vui à, cô ấy chi chi ô ô mắng chửi nói không được một câu hoàn chỉnh! Cuối cùng mình nghe cũng hiểu được ý cô ta! Cả nửa ngày thì ra cổ là tiểu tam, ông cụ vì cô ta mà ngay cả con cũng không nhận, bây giờ cả con trai lẫn con gái đều không nhìn cha. Mục đích quen ông già này chỉ là vì tiền, nếu như ông ta chết sớm một chút, cô ấy có thể sớm lấy tiền một chút!"

Nói xong một hơi mặt đỏ bừng bừng, trong miệng còn mắng: "Con mẹ nó làm mình mệt muốn chết."

Tôi có chút không hiểu Lộ Diêu, bệnh viện chính là nơi tốt xấu lẫn lộn, dạng chuyện gì, dạng người nào cũng có thể gặp phải. Loại chuyện này ngoài xã hội cũng rất hay gặp, Lộ Diêu là người trải qua sóng to gió lớn, sao với chuyện này lại để bụng như vậy.

Sau khi món ăn được dọn lên bắt đầu thay nhau thảo luận, Tiểu Hiểu một bộ dạng không quan tâm: "Lão Phật gia, bây giờ chuyện như vậy nhiều lắm, không đáng nổi giận đâu!"

Vũ Tình cũng đồng ý: "Ừ, Xa Xa, đường đều là do mình tự đi, chỉ cần mình không hối hận là tốt rồi."

Tôi gật đầu một cái, giơ tay lên:

"Vũ Tình nói rất đúng."

Tiểu Hiểu hung hăng trừng mắt nhìn tôi, Lộ Diêu rất nghiêm túc nói với Vũ Tình:

"Vũ Tình, đời này mình hận nhất là tiểu tam! Chia rẽ gia đình của người khác!"

Tôi hơi ngẩn người, chợt nghĩ tới cha mẹ và gia đình của Lộ Diêu, nhìn cô ấy một cái lai tiếp tục ăn.

Vũ Tình buông đũa xuống, suy nghĩ một chút: "Xa Xa, mình nghĩ nếu như có sự xuất hiện của người thứ ba, chỉ có thể nói hai người không đủ yêu nhau, cho nên mới không chống lại được cám dỗ. Nếu như thật lòng yêu nhau, trong mắt ngoại trừ đối phương sẽ không thấy người khác, cậu nói đúng không?"

Lộ Diêu cười một cái gật đầu, giơ ngón tay cái lên. Tiểu Hiểu cũng gật gù liên tục.

"Ừ, Vũ Tình cậu nói cũng có lý. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ còn có mấy ai quan tâm đến tình yêu, chỉ biết đến tiền mà thôi! Có tiền thì yêu, không có tiền thì cút! Xã hội này chính là xã hội kim tiền!" Nói xong vỗ đùi, "Hắc! Sao mình lại sâu sắc vậy chứ!"

Vũ Tình bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng vậy, quá thực dụng..."

Tôi lại giơ tay lên, ý bảo có chuyện muốn nói, Lộ Diêu dưới chân bàn đá tôi một cước, tôi ngoan ngoãn thả tay xuống, tiếp tục lấy ớt ra khỏi thức ăn của Vũ Tình. Một lát sau Lộ Diêu lại đá tôi một cước, tôi tức giận nhìn cô ấy, tôi đã không nói gì rồi mà còn đá tôi, Lộ Diêu nghênh ngang đắc ý:

"Rùa con, nếu sau này Vũ Tình đem công ty giao cho em trai cậu ấy, cậu có khi nào cũng đi tìm tiểu tam không?"

Tôi vội vàng lắc đầu: "Mình không có khả năng đó."

Tiểu Hiểu lại chen miệng vào: "Đúng đó Tử Nhan, đến lúc đó cậu bị mấy cô nàng trẻ trung hơn Vũ Tình quyến rũ đừng quên chia sẻ với mình nha."

Lộ Diêu dùng ánh mắt phun lửa nhìn trừng trừng Tiểu Hiểu, Tiểu Hiểu lập tức im lặng cúi đầu nhìn vào cơm trong chén. Vũ Tình nhìn tôi cười, không nói gì.

Tôi có chút không hiểu, Vũ Tình già thì tôi cũng già, thế nào mà tôi lại thoát được? Nếu là có cô gái trẻ quyến rũ Vũ Tình thì tôi phải làm sao bây giờ...

Ăn tối xong mọi người trở về nhà mình, ăn ở ngoài có một chỗ tốt, đó là không cần vào phòng bếp. Sau khi tắm xong cùng Vũ Tình xem TV, phim truyền hình đúng là một công trình vĩ đại, viết ra được tình yêu đầy máu và nước mắt như thế không biết phải tốn bao nhiêu sinh lực và thể lực, thật muốn hỏi tác giả công trình như vậy bao lâu mới làm xong....

Cô ấy yên lặng dựa vào người tôi, không nói lời nào cũng không cử động. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy xuất thần như vậy.

"Sao lại nghiêm túc như vậy?"

Cô ấy vẫn không nói, rất lâu sau cô ấy nhẹ nhàng gọi tôi

"Tử Nhan."

"Dạ?"

"Chuyện Xa Xa hỏi em, em vẫn chưa trả lời..."

Thì ra cô ấy xuất thần không phải do TV, mà là đang suy nghĩ lời nói của Lộ Diêu...

Tôi tắt TV, suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô ấy: "Vũ Tình, nếu như em già đi chị có chê em không?"

Cô ấy lắc đầu một cái: "Sẽ không."

"Em cũng sẽ không..."

Cô ấy nở nụ cười, lắc đầu: "Tử Nhan....đó không thể xem là câu trả lời ."

Tôi nghĩ là tôi hiểu ý của cô ấy, không ngại không có nghĩa là cự tuyệt cám dỗ, tôi trả lời như vậy cũng không phủ nhận sẽ có sự xuất hiện của người thứ ba....Tôi sửa lại tư thế ngồi nghiêm túc, đối diện với cô ấy.

"Vũ Tình, chị muốn nghe nói thật sao?"

Cô ấy gật đầu một cái: "Ừ, muốn nghe lời thật lòng."

"...Lời thật lòng chính là em không có cách nào trả lời vấn đề này. Em không thể bảo đảm tình cảm của chúng ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành tình thân, nhưng mà em có thể đảm bảo em nhịn được cám dỗ."

Tôi không dám nói ra lời thề non hẹn biển, cho dù trong lòng tôi có một trăm phần trăm chắc chắn và quyết tâm. Bởi vì không ai biết tương lai sẽ như thế nào, cho nên tôi không thể dễ dãi cam kết. Tương lai có lẽ sẽ có muôn hình muôn vẻ hấp dẫn, sẽ có rất nhiều sự vật mới mẻ, nhưng mà yêu thương của tôi quá ít, ít đến nỗi chỉ dành cho cô ấy còn cảm thấy không đủ, lòng của tôi quá nhỏ, trừ cô ấy ra thì không chứa nổi bất kỳ ai...Loại yêu này theo thời gian có lẽ sẽ biến thành tình thân, biến thành một thói quen trong cuộc sống, nhưng bất luận thế nào, bản chất của tình cảm cũng không thay đổi. Bởi vì mệt mỏi mới phải tìm kiếm sự mới mẻ trong cám dỗ, bởi vì chán nản mới cần đi tìm kích thích mới lạ. Nhưng mà, tôi không thích cuộc sống bị khuấy động, cũng không thích sự vật mới mẻ xâm nhập...

Cô ấy nhẹ nhàng ôm tôi, có chút bất đắc gĩ nói,

"Ngốc...sao em không thể gạt chị một chút chứ."

Tôi ôm cô ấy bắt đầu mơ màng, mới vừa nói muốn nghe nói thật, bây giờ lại nói muốn tôi lừa gạt cô ấy, vậy rốt cuộc muốn nghe nói thật hay nói dối đây....

"Vậy em trả lời lại với chị, tương lai em chắc chắn sẽ thay lòng, chị chuẩn bị tinh thần đi,"

Cô ấy bật cười thành tiếng: "Ừ, vậy em muốn tìm nam hay nữ."

"Nam nữ đều được, già trẻ không tha."

Cô ấy vỗ nhẹ mặt tôi: "Vậy thì chị cũng thay lòng, chị không thèm sợ."

"Hừ...chị đừng có thay đổi."

Cô ấy tò mò nhìn tôi: "Tại sao vậy chứ?"

Tôi một bộ dạng vì nghĩa diệt thân: "Hi sinh một mình em vì hạnh phúc ngàn vạn nhà."

Cô ấy chợt lạnh nhạt, đẩy tôi nằm qua một bên. Tôi tiến tới: "Hắc hắc, em nói bừa thôi."

Cô ấy nhắm mắt giả bộ ngủ không nói tiếng nào.

"Vũ Tình?Vũ Tình...đừng giận mà."

Vẫn không quan tâm tới tôi.

"Ặc...vừa rồi là em nói vì hạnh phúc của em mà hy sinh ngàn vạn nhà."

"Ừ, tốt."

"....."

Ôm Vũ Tình nằm xuống, suy nghĩ đến vấn đề vừa rồi, trong lòng có chút không thoải mái, cô ấy vẫn là lo lắng, lo lắng tương lai của chúng tôi, lo lắng hạnh phúc không dễ có được của chúng tôi vì thời gian mà thay đổi. Tình yêu dường như mãi mãi không có kết cục tốt đẹp, không thể sống với người mình yêu đau khổ đến mức không muốn sống, mà có thể ở cùng nhau rồi lại phải đối diện với những cạm bẫy của cuộc sống....Đến tột cùng là do con người quá tham lam, hay là do cuộc sống quá bất đắc dĩ....

"Vũ Tình."

"Ơi?"

"Em có việc muốn nói với chị."

"Ừ, em nói đi."

Tôi rời cô ấy, xuống giường

"Chị chờ một chút."

Chạy một chuyến lên lầu trên, ngồi lại vào giường, đem đồ vật từng món bày la liệt trước mặt cô ấy. Cô ấy cũng ngồi dậy nhìn động tác trên tay tôi: "Vũ Tình, đây là thẻ ngân hàng của em, tất cả tiền của em đều ở trong này. Ừm... bây giờ có thể không nhiều lắm. Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà lúc trước em cùng với Tử Sâm đi mua cho mẹ, trên đó là tên của chị."