We don"t talk anymore 

We don"t talk anymore 

We don"t talk anymore 

Like we used to do 

We don"t love anymore?”

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Thư tỉnh dậy. Tay cô từ trong chăn thò ra với lấy điện thoại ở đầu tủ bên cạnh giường, kéo nút nghe, giọng còn ngái ngủ:

- Alo? 

- Long đây! Em vẫn đang ngủ à?

Long qua điện thoại hỏi, nhìn lại đồng hồ xem có phải mình gọi quá sớm không? Đồng hồ đã 8.00h sáng rồi. Anh chắc chắn mình không nhìn nhầm, là cô ngủ nướng. 

Thư ậm ừ khẽ một tiếng, xong lại hỏi:

- Gọi gì vậy? Mấy giờ rồi?

- 8.00 am, định rủ đi ăn sáng, xem ra thế này…

Anh nói tới đây rồi ngừng. Thư nghe thấy giờ mới sực nhớ ra cô lại ngủ quên. Co không thoải mái chui ra khỏi chăn ấm, tay vẫn cầm điện thoại, vươn vai một cái cô mới đáp lại:

- Đợi tí, đằng nào cũng muộn rồi, tí đi ăn đi.

- Ok, 20 phút nữa anh qua nhà đón em. 

Nghe anh nói xong Thư tắt máy luôn, tác phong cũ vẫn không thay đổi. Long cũng đã quen cô cụp máy bất ngờ như vậy, đã không còn lấy làm lạ, riết cũng đã thành quen. Anh chuẩn bị quần áo, chỉnh lại tóc tai, cầm túi rồi rời khỏi phòng…

Long đến trước cổng nhà Thư sau 15 phút, nháy máy cho Thư ra ngoài. Thư nhanh chóng từ trong nhà đi ra, khóa cửa rồi đi tới xe anh. Long từ bên trong ra với người đẩy cửa xe ra cho cô, Thư thuận theo ngồi vào ghế ngồi ngay cạnh anh. 

Long đợi cô thắt dây an toàn xong rồi đánh xe đi. Trên quãng đường đi, Long lên tiếng trước hỏi:

- Em muốn ăn gì?

Thư ngồi xem gmail xem tài liệu Quỳnh mới gửi tới sáng nay, nghe anh nói chỉ hờ hững đáp lại:

- Đi ăn sponge pancake được không? Ở quán nhỏ gần tháp đồng hồ?

Long nghe cô nhắc tới quán này lại nhớ tới lần anh nhìn thấy cô lần đầu tiên từ lúc anh sang đây, một cách tình cờ, không hẹn mà gặp, nó vào mấy ngày trước. Anh nhanh chóng đáp lại:

- Được! 

Chiếc xe đi tới gần Tháp đồng hồ thì dừng lại, anh đỗ xe vào bãi, nhận vé từ bảo vệ rồi hai người cùng đi bộ vào khu phố đối diện. THư lúc này đã không còn dán mắt vào điện thoại nữa, anh nắm tay cô, hai người cùng đi tới quán bánh. 

Đến nơi, Long đẩy cửa nhường cô vào trước, anh theo ngay sau. Hai người tự chọn một bàn gần cửa sổ. 

Như thường lệ, ngay sau đấy không lâu, từ bên trong quầy có bồi bàn đi tới, mang theo thực đơn tiến về bàn hai người:

- Welcome to here! What do you want to eat? (Chào mừng tới đây! Hai người muốn ăn gì?)

- Hmm?! Give me two pancakes. It’s sponge pancake (Hừm?! Mang cho tôi hai bánh xốp)

- Ok, waitting for me come back ( Được, chờ tôi quay trở lại)

Người bồi bàn nữ rời đi, mang theo thực đơn đi vào trong bếp. 

Quán lúc này cũng khá đông, đông hơn lần trước anh và cô tới đây. Long nhìn ngó xung quanh hờ hững. Thư thấy thế, tùy hứng hỏi anh:

- Anh chưa từng tới đây à?

- Không, đã từng tới đây rồi! _ Long thôi nhìn lung tung, đáp lại cô.

- Ồ! Cứ tưởng anh chưa tới đây đấy?!! 

Long cười, nói:

- Chỉ là cảm thấy lần này tới quán có chút khác biệt! 

Thư nhìn anh, khó hiểu, lại hỏi tiếp:

- Khác gì?

- Khác là lần này anh đi cùng em, vào thời gian này.

Cô nghe anh nói gật gù, xong lại không hiểu vế sau của anh. Long nhìn vẻ mặt cô, nói tiếp:

- Ngày đầu tiên anh tới Anh là mấy hôm trước, tối muộn hôm ấy anh đã tới đây, cũng gọi món mà hôm nay chúng ta gọi, ngồi ở cuối góc kia_ Long chỉ tay về phía cuối dãy bàn_ Và hôm ấy anh cũng gặp em, ở đây!

Long nói đến đây mỉm cười, nụ cười tỏa nắng, nhìn mặt anh hiền hòa, khác hẳn hồi đầu mặt lạnh nhạt của cái vẻ cold boy mà cô từng biết. Thư nghe anh nhắc tới chuyện anh gặp cô, không khỏi ngạc nhiên, chỉ là không thái quá, lên tiếng:

- Gặp em sao? Sao em không biết?

- Đương nhiên là không rồi. Anh đã âm thầm nhìn em đứng đó_ Long vừa cười, tay chỉ về phía quầy, rồi lại nhìn đối diện cô_ Em tối đấy gọi đồ mang về, anh ở xa nên chỉ nhìn thấy em thôi, không nghe rõ em nói gì. Hôm ấy thực sự không ngờ anh lại gặp em như vậy!!!

Thư gật gù ra vẻ hiểu, cô định nói gì đó nhưng lại thôi. Đúng lúc người bồi bàn nữ lúc nãy quay lại:

- Sorry for letting you wait so long! This is yours. Hey girl, he’s boyfriend of you? (Xin lỗi vì đã để hai bạn đợi quá lâu. Đây là của hai bạn. Này cô gái, anh ấy là bạn trai của bạn?)

- Yes! Do you have problem? (Đúng vậy! Cô có vấn đề gì sao?)

Thư nhíu mày hỏi, nhìn cô bồi bàn cứ nhìn Long. Trong khi đó, nghe Thư khẳng định, Long không khỏi vui vẻ ngồi bên xem tiếp chuyện.

Cô gái cười tươi, khen ngợi:

- Nothing! He"s so handsome, you are so lucky!(Không có gì! He ấy thật đẹp trai, cô thật may mắn!)

Thư cười nhẹ, mặt hài hòa hơn, nhưng giọng vẫn lãnh đạm đáp:

- Thank you! I know it! (Cảm ơn! Tôi biết điều đó)

Cô bồi bàn cười, nhìn Thư xong nhìn Long lần cuối rồi cáo từ hai người đi về quầy. Lúc này hai người mới có thể bắt đầu bữa sáng.

Trong lúc ăn, Long cười cười, hỏi thử cô:

- Mặt em lúc đấy sao vậy? Lúc cái cô kia khen anh đẹp trai đây!

Thư ung dung ngồi ăn, nghe anh nói thì ngừng lại, hờ hững hỏi vặn lại, không nhìn anh:

- Sao là sao? Anh có ý kiến gì?

- Không? Chỉ là tò mò? Mặt em lúc nãy kiểu lạnh ấy, giống như đang khó chịu?

- À? Cũng hơi khó chịu thật!

Thư bình thản đáp, nói xong lại tự đút cho mình miếng bánh.

Long nghe cô nói vậy không khỏi vui vẻ, lên tiếng;

- Sao lại khó chịu? Anh thấy cô gái đấy nhận xét đúng mà?

- Hmmm? Không phải khó chịu cái đấy, mà là đói nhưng bị làm phiền! Khó chịu là đương nhiên!

Long nghe tới đây đứng hình mấy giây, nhận ra mình hố nãy giờ, ra là anh tự biên tự điễn. Haizzz! Long thở hắt một hơi, nhìn cô, không biết nói gì hơn. Thư nhận thấy vẻ mặt anh thay đổi, ngẫm nghĩ đoán ra anh suy nghĩ khác cô, không khỏi buồn cười, hỏi vặn anh:

- Đừng nói anh nghĩ em ghen gì đây nhé? 

- Thì đấy_ Long mặt nhăn là đáp, biết cô nhận ra rồi nên thừa nhận luôn, càng che càng giấu có khi càng mất mặt hơn.

Thư nhìn anh, mắt cô nét cười hiện rõ, không phải ở đây có người có lẽ cô sẽ cười to rồi. Thư thấy anh ủ rũ không ăn tiếp, mới nên tiếng an ủi:

- Đây chưa là gì, sao phải ghen?!! Thôi ăn nhanh đi còn trở về công ty.

- Chán rồi!

Long buông dĩa xuống đĩa, ngả lưng về sau ghế, tay khoanh trước mặt, tỏ rõ ve bất mãn.

Nhìn dáng vẻ này đầu Thư giật giật mấy cái, không nghĩ anh lại giở tính trẻ con ra thế này, nhất thời không biết làm sao. 

Cô nhìn đĩa bánh cuả anh vẫn còn phân nửa, ngẫn nghĩ một lúc bèn nghĩ kế dụ anh ăn nốt: tự cô đút cho anh ăn!

- Nào? Không tự ăn đúng không? Vậy em đút cho anh ăn!

Long nghe vậy, hai mày mới dãn ra, nhưng không tin tưởng cô hoàn toàn mà hỏi lại:

- Thật???

- Ừ thật. Lại đây!

Thư với tay lấy đĩa bánh của anh đến trước mặt mình, cầm dĩa của mình sắn từng miếng cho Long ăn. Ban đầu cô có phần không tự nhiên mấy, sau cũng quen dần. Long ngồi hưởng thụ đương nhiên vui vẻ phần nào, dù vẫn còn chút bất mãn về chuyện lúc ấy…

Đến khi bụng cả hai đều được lấp đầy, hai người thanh toán rồi cùng nhau đi bộ ra ngoài lấy xe, trở về công ty làm việc…