Cô bấm số Lục Kiều, nói :" Anh ấy đã tới -- Đã đến California ---", lời nói không đầu không cuối thế này cả thế giới trừ Lục Kiều còn có ai hiểu được chăng. Nhưng ở đầu bên kia Lục Kiều vẫn còn ngây người một giây, cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh cô ấy một tay vuốt trán một tay cầm điện thoại rồi nói :" Vậy hai người đã nói gì? Đã ngửa bài với nhau chưa đấy?"

Cô lắc đầu, giọng thấp xuống :" Không có gì cả". Mọi chuyện đã trở về thời điểm xuất phát của nó. Lâu Lục Kiều đã tức mà muốn mắng chửi :" Uông Thủy Mạt, mình thật sự không hiểu nổi cậu rồi. Cậu biết không? Nói chuyện với cậu chẳng bằng nói với con bò vậy còn bớt việc hơn. Cậu vì sao mà không nói thẳng toẹt ra cho hắn biết? Cậu là vì hắn mà sinh con trai, kém tý nữa là mất mạng ý chứ ---", Lục Kiều càng mắng càng hăng, cô không kìm chế được mà nước mắt lại trào ra :" Uông Thủy Mạt, mình cho cậu biết. Giờ cậu có hai lựa chọn, một là cậu quên hết mọi chuyện về anh ta, hoặc nếu không thì mình sẽ đem mọi chuyện kể hết ra. Hãy quên anh ta đy, Thủy Mạt ah, trên đời này đàn ông không thiếu. Loại như anh ta, nói đy là đy, nói quên là quên, cần gì chứ? Cậu còn muốn đến mức nào nữa?"

Mắng thì vẫn mắng nhưng Lục Kiều vẫn tỉnh táo giúp cô phân tích khả năng của lựa chọn thứ hai, đem mọi chuyển kể cho anh. Nếu đã không thể quay đầu, nếu sau này cô kết hôn với người khác thì có thể phát sinh nhiều tình huống phức tạp hơn, có thể là anh sẽ đứng ra tranh quyền nuôi dưỡng của cô.

Cô cuộn mình trên sô pha, ôm chiếc gối ôm mềm mại vào lòng, chiếc gối nhỏ bé như vậy nhưng dường như cô đã sử dụng hết tất cả khí lực của mình. Nhớ lại những lời của anh đã nói ra :" Vì sao mà lại sinh đứa bé ra? Cô sẽ không nói rằng nó là con của tôi đy?". Thời điểm nghe đến câu nói đó cô kỳ thực đã chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài sự phủ nhận. Chẳng lẽ trong tình cảnh đầy khó khăn như lúc đấy nói ra hết, nói với anh rằng đứa bé đó chính là con anh? Nói ra rồi thì sao? Liệu anh có tin không, hay anh sẽ lại nửa tin nửa ngờ đem bảo bối đy xét nghiệm ADN?

Ngôn Bách Nghiêu vừa dập cú điện thoại của quản lý Triệu ở chinh nhánh Thượng Hải, mày anh khẽ nhíu lại, không thể tưởng tượng được rằng Uông Vĩnh Đức lá gan không nhỏ, lần này thế nhưng lại muốn tăng thêm khoản vay. Thời điểm trước cho vay là do anh đặc biệt chỉ thị thì mới được phê chuẩn thế nên lần này Triệu quản lý cũng không dám tự quyết định, liền gọi điện cho anh xin chỉ thị.

Cô đích xác đã nghiêm túc chấp hành điều kiện của anh đưa ra hồi trước đó là không gặp mặt Vu Bách Thiên. Thực tâm anh hiểu rõ, lúc đấy anh chỉ là muốn giúp cô mà thôi, việc đưa ra điều kiện chỉ là cái cớ. Nhưng giờ anh chẳng còn lý do gì nữa để ban phát lòng tốt này nữa, thế nên không thể cho Uông Vĩnh Đức vay thêm được. Anh chậm rãi bước đến gần bức tường thủy tinh đồ sộ, bóng dáng lớn in bóng trên bức tường toàn kính đó. Ngoài kia mặt trời hiện lên tròn trịa, chiếu những tia nắng gắt gao đến chỗ anh đang đứng.

Nhạc chuông từ chiếc di động vang lên, vừa cúi xuống nhìn thì thấy tên Sầm Lạc Ly hiện ra. Anh do dự một chút, một lúc sau mới ấn phím trả lời, âm thanh mềm mại tràn đầy nũng nịu của Lạc Ly truyền đến bên tai :" Bách Nghiêu a, đêm nay có tổ chức party, là tiệc của một thương hiệu quốc tế lớn ở Bắc Kinh tổ chức, anh đy với em được chứ?". Dạo gần đây cô gái này ngày càng muốn quấn lấy anh. Nhíu máy, đối với những sự kiện như thế này anh thực không có hứng thú, tuy rằng thế nhưng dù sao cũng vẫn là vị hôn phu của Sầm Lạc Ly nên cũng hộ tống cô vài lần. Giờ không còn chút tâm trạng nào cả, hơn nữa thấy những việc như thế này thực lãng phí thời gian, giọng điệu anh vang lên lãnh đạm và rất nhanh chóng cự tuyệt :" Tối nay anh có buổi hẹn xã giao rồi".

Sầm Lạc Ly dừng một chút, rồi mới nói :" Là như vậy sao?". Trên thực tế trước khi gọi điện cho anh, cô đã liên lạc trước với thư ký và biết rằng tối nay anh không hề có chuyện xã giao nào cả; nhưng cô ta cũng không ngốc mà nói ra chuyện này. Phụ nữ thì phải thế, cho dù nhìn thấy cũng giả vờ chẳng thấy, cho dù biết cũng giả vờ chẳng biết, việc gì phải xé bỏ lớp mặt nạ của nhau, cuộc sống chung về sau mới là quan trọng. Vì thế chỉ ủy khuất nói qua điện thoại :" Chúng ta tháng này cũng chưa có gặp nhau---".

Xác thực là hơn nửa năm qua lại, anh chưa từng một lần chủ động hẹn gặp cô ấy. Từ trước đến nay vẫn là Sầm Lạc Ly gọi điện thoại hẹn anh mà thôi. Sầm Lạc Ly vẫn tưởng rằng, sau khi đính hôn cùng anh xong thì cha cô đã vội đưa ra đề nghị lời trợ giúp về tài chính, vì thế mà khiến lòng anh cảm thấy không thoải mái. Thực tế thì sao, đối với mọi việc diễn ra xung quanh mình, anh tựa hồ chẳng có chút hứng thú nào cả. Lấy tay nới lỏng chiếc caravat ở cổ, một hồi lâu sau mới nói :" Anh sẽ bảo thư ký hủy lịch trình. Tối nay sẽ qua đón em".

Sầm Lạc Ly một thân váy đen tuyền, mắt đen khói rất thời thượng, không thể phủ nhận, cô ta rất đẹp. Khi tiến vào phía hội trường không biết có bao nhiêu ánh mắt theo dõi đầy ganh tỵ.

Từng cô người mẫu xinh đẹp sải những bước chân dài trên sàn catwalk, Sầm Lạc Ly ngồi bên anh, thỉnh thoảng quay đầu lại trao đổi một vài câu. Anh hiện giờ chẳng ham thích gì những việc đang diễn ra ở đây, nhưng vẫn chuyên chú lắng nghe cô nói. Ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, mắt anh hơi khó chịu, hướng mắt nhìn về phía xa phát hiện ra một bóng dáng thực quen thuộc đang ngồi ở hàng ghế thứ hai. Anh nhắm mặt chặt lại. Bóng dáng những cô người mẫu bước đy tao nhã che khuất tầm nhìn của anh, nhưng anh vẫn có thể khẳng định rõ ràng cô gái ấy chính là Uông Thủy Mạt. Một hồi lâu sau, anh đem tầm mắt chuyển sang người ngồi bên cạnh cô, cũng là một cô gái, hóa ra cũng là người quen, đã thật lâu rồi anh mới nhìn thấy Lâu Lục Kiều.

Nụ cười nhàn tản hiện trên môi anh. Trung Quốc rộng lớn như vậy thế nhưng vẫn dễ dàng gặp được những người quen biết. Sầm Lạc Ly lúc này quay đầu lại, cười duyên nói với anh :" Bộ trang phục này thực đẹp. Đây là tác phẩm đắc ý nhất của nhà thiết kế này". Cô ta thấy anh nhìn không rời mắt, tiến đến gần tai anh thân mật mà nói.

Ngôn Bách Nghiêu cười đáp :" Em thích thì đặt một bộ". Sầm Lạc Ly hôn nhẹ lên má anh :" Thanks". Từ trước đến nay anh đều rất hào phóng, chỉ cần Lạc Ly thích gì và muốn có, anh đều sẵn sàng trả tiền. Nhóm bạn cô không tránh khỏi việc ghen tỵ đến phát điên lên. Dường như anh không có vẻ quan tâm thật sự đến cô, nhưng dù sao, vật chất cũng là một phần của tình yêu. Nếu một người đàn ông trả tiền cho bạn thì không nhất định anh ta yêu bạn, nhưng nếu mà anh ta không trả tiền thì chứng tỏ anh ta không hề yêu bạn. Lạc Ly cảm thấy loáng thoáng có điều gì đó không đúng, từ lúc hai người nhận thức rồi tiến đến đính hôn, rồi từ khi đính hôn đến giờ anh vẫn luôn duy trì một bộ dạng ôn nhu hài hòa, như gần mà như xa, vĩnh viễn là có khoảng cách nào đó giữa hai người. Rất ít khi thấy anh cười thoải mái, trừ bỏ một hai lần anh cùng với bạn bè thân thiết. Những ý niệm đó xuất hiện trong đầu, Lạc Ly quay đầu sang nhìn gương mặt trông nghiêng đầy anh tuấn của anh, khẽ cười, lựa chọn quên đy những gì vừa nghĩ. Ngoài đời có rất nhiều đôi vợ chồng sống với nhau như vậy đó, bản thân cũng không có kỳ vọng gì quá cao siêu cả.

Lâu Lục Kiều cười như không cười, nói nhỏ vào tai Uông Thủy Mạt :" Cô gái, đem tầm mắt chếch 45 độ. Thấy không ---", Uông Thủy Mạt vừa chuyển tầm nhìn, sắc mặt khẽ biến đổi nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường. Tiếp tục nói :" Bên cạnh anh ta hẳn chính là vị hôn thê đúng không? Không sai, trông cũng rất kiều diễm ---", tầm mắt lại chuyển đến người ngồi bên cạnh mình, quét 1 lần, ác độc nói ra :" Đẹp hơn cậu nhé".

Uông Thủy Mạt bất đắc dĩ hướng cô bạn cười cười :" Làm ơn đy, tình huống này có thực giống phim truyền hình dài tập không, cậu đáng lý là phải an ủi mình mới đúng chứ?". Lâu Lục Kiều liếc bạn một cái, giọng điệu đầy vui vẻ :" Theo mình thấy thì cậu đã thực sự muốn quên đy? Hay chỉ là ngụy tạo ?"

Uông Thủy Mạt theo thói quen lấy tay chạm nhẹ đặt lên bụng, nói :" Cậu nói thử xem". Cô không có năng lực đến thế sao? Con người ta đều thông minh mà biết thời điểm nào nên buông tay, tránh cho bản thân những thương tổn không đáng có. Còn cô thì sao, chẳng biết đến thời điểm nào mới có thể buông tất cả mọi thứ đã từng muốn nắm giữ? Cho dù đau nhưng tâm thức không thể buông nổi, để đến khi tỉnh mộng, mới phát hiện những thứ mình nắm trong tay thực ra chẳng thể nào có nổi.

Lâu Lục Kiều chớp nhẹ hàng mi, nhìn cô rồi nói :" Đã vậy lát nữa hãy biểu hiện cho mình xem". Thời điểm vừa nhìn thấy Ngôn Bách Nghiêu cô lập tức cảm thấy cực hối hận vì đã mang Uông Thủy Mạt tới đây. Ngày ấy Uông Thủy Mạt khóc nức nở trong điện thoại cho cô, thế nhưng cũng bị Lục Kiều mắng cho một trận, sau đó tựa hồ đã thay đổi. Trước kia luôn có cảm giác Ngôn Bách Nghiêu chưa hề rời khỏi cô, tương lai sẽ có một ngày quay trở lại. Vô luận cho Lục Kiều có nói thế nào, có khuyên thế nào thì cũng không hề lọt tai.

Uông Thủy Mạt không trả lời. Ánh mắt lại hướng về phía anh, lúc này thấy vị hôn thê ghé tai anh nói nhỏ, cô gái ấy cười thực duyên dáng, xinh đẹp không ai sánh bằng. Không biết anh nói gì, cô ta đặt một nụ hôn lên má anh, không khí rất thân mật. Cô dùng ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay mình.

Lâu Lục Kiều ở bàn tự phục vụ lấy hai ly champagne, đưa một ly cho cô :" Đy, đến lúc cậu thể hiện rồi đấy". Uông Thủy Mạt chần chứ nói :" Lục Kiều, quên đy, mình ---". Lúc này Lục Kiều đã muốn trợn mắt lên nhìn cô, âm điệu điều chỉnh cho cao lên vài phần :" Uông Thủy Mạt, cậu không đy thì chúng ta tuyệt giao!". Không chịu đối mặt với anh ta chứng tỏ chưa thể buông tay, nếu đã buông tay thì việc gì không dám đối diện?

Lâu Lục Kiều nhìn vẻ mặt do dự của cô rồi thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói :" Cô gái ah, nếu không muốn đy thì mình cũng sẽ không bức ép cậu phải đy. Nhưng sớm hay muộn rồi cậu cũng phải đối diện với nó mà thôi. Hôm nay ít nhất còn có mình bên cạnh mà!". Cô vẫn duy trì bộ dáng im lặng, cúi đầu không nói. Trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Lục Kiều rồi lại cúi xuống. Chỉ một cái ngẩng đầu rồi cúi đầu đơn giản như vậy, tựa hồ chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng trong lòng lại có hàng trăm ý nghĩ của cả một đời gộp lại, nói :" Được, mình đy".

" Ngôn sư huynh, đã lâu không gặp!". Lâu Lục Kiều đứng trước mắt anh cười nói chào hỏi. Sự kinh ngạc được Ngôn Bách Nghiêu che giấu cực hoàn hảo, anh không nghĩ rằng cô ta sẽ đến chào hỏi mình.

" Lâu Lục Kiều, xin chào. Đã nhiều năm rồi!". Hắn đưa tay ra sau lưng Sầm Lạc Ly, thân mật vòng qua rồi giới thiệu :" Đây là vị hôn thê của tôi -- Sầm Lạc Ly. Lạc Ly, đây là đàn em của anh hồi học ở Stanford -- Lâu Lục Kiều". Anh đem tầm mắt dừng một chút, chuyển tới phía Uông Thủy Mạt :" Vị tiểu thư này là Uông Thủy Mạt, em hẳn còn nhớ, đã gặp tại tiệc đính hôn của chúng ta". Cô thế nào mà lại cầm ly champagne trên tay chứ, nhớ lại về khả năng uống của cô, anh bất chợt nhíu mày.

Sầm Lạc Ly khéo léo gật đầu mỉm cười :" Lâu tiểu thư, Uông tiểu thư, xin chào". Lâu Lục Kiều khách khí đáp lại :" Rất vui được gặp Sầm tiểu thư". Lục Kiều xuất thân nhà giàu, từ nhỏ đã phải học cái gọi là thục nữ lễ nghi, tất nhiên so sánh thì chẳng kém cạnh ai cả.

Ngôn Bách Nghiêu chớp lông mi rồi nói :" Sau khi tốt nghiệp chúng ta chưa từng gặp lại, không hiểu cô giờ đang công tác tại đâu?". Sau khi trở về từ Mỹ có giữ liên lạc với Lục Kiều, chủ yếu là vì anh muốn biết tin tức về người kia. Sau nhận được email của Lục Kiều chụp hình của cô gửi cho anh, từ đó về sau đã không còn bất kỳ liên lạc nào nữa. Trung Quốc nói lớn thì không quá lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, không gặp được chính là không gặp được.

Lại khách khí đáp lại :" Tôi đây công tác tại công ty nhỏ làm sao có thể nói để làm ô nhiễm tai của đại thiếu gia anh được, vẫn là ăn nhờ sống nhờ thôi. Nếu không, đại thiếu gia hãy chiếu cố tôi, xin đăng vài quảng cáo của tập đoàn anh tại tạp chí chúng tôi được không? Xem như giúp đỡ đàn em của anh khỏi cảnh thất nghiệp đy!". Lục Kiều đang công tác tại một tạp chí dành cho phái nữ, phụ trách mảng phỏng vấn đưa tin. Tiệc ngày hôm nay trùng hợp là phần việc của cô. Lại trùng hợp hơn nữa là Uông Thủy Mạt đang ở Bắc Kinh, muốn đem cô đy dạo chơi một chuyến. Kết quả thì sao?? Thật sự là vô tình mà như cố ý, cố tình lại đụng phải hắn. Có lẽ hai người có duyên, nhưng trăm phần trăm khẳng định là nghiệt duyên !!!

Ngôn Bách Nghiêu chỉ cười, vài năm không gặp nhưng tài ăn nói của Lục Kiều chưa hề có giảm đy. Năm ấy anh cũng từng nói, cô ở bên Lục Kiều tựa như chim ưng với gà con, hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Thoáng suy tư một chút, anh nói :" Bên công ty tôi đang muốn quảng cáo để đẩy mạnh sự tiêu dùng của phái nữ, không biết tạp chí của cô có thích hợp không? Chi bằng thời gian tới tìm cơ hội chúng ta sẽ nói sâu hơn, được chứ?".

Lâu Lục Kiều mặt mày hớn hở đáp :" Được, một lời đã định. Đây là danh thiếp của tôi". Có tập đoàn anh muốn quảng cáo, vị trí phó chủ biên xem chừng không còn xa vời đối với cô. Quay đầu nhìn về phía Uông Thủy Mạt, ánh mắt ám chỉ đã đến lúc cô có thể biểu hiện được rồi đấy.

Lục Kiều mỉm cười với Sầm Lạc Ly, nói :" Sầm tiểu thư quả là có con mắt tinh đời, đây là trang phụ mới nhất của thu đông năm nay, trong nước còn chưa có hàng đâu! Tôi thật sự thích kiểu này đấy". Sầm Lạc Ly nghe thấy thế liền nở nụ cười như hoa sơn trà, đầy phong tình vạn chủng :" Cảm ơn. Tôi cũng rất thích nhãn hiệu này. Nguyên lai cô là biên tập tạp chí thời trang, sau này nếu có cơ hội xin được chỉ giáo nhiều hơn". Ý cười trong mắt Lục Kiều đầy lưu động :" Không dám, không dám. Sầm tiểu thư mới chính là người có mắt tinh tường. Tạp chí chúng tôi còn phải học hỏi nhiều ý chứ. Đã sớm nghe đến danh tiếng của Sầm tiểu thư, chỉ là chưa biết lại chính là hôn thê của đàn anh Ngôn Bách Nghiêu. Nhân tiện đây, tháng này tạp chí chúng tôi sẽ tổ chức party kỷ niệm 10 năm thành lập, hy vọng Sầm tiểu thư bỏ chút thời gian đến tham dự---", cô chính là muốn tìm cơ hội tiếp cận nhiều hơn với Sầm Lạc Ly, nếu không Uông Thủy Mạt kia sẽ chẳng có cơ hội mà mở miệng ra mất.

Ngôn Bách Nghiêu ở bên nâng ly rượu lên, uống một hớp. Lúc này anh mới hướng cô rồi nói :" Đã lâu không gặp". Uông Thủy Mạt nhìn anh rồi nở một nụ cười thực tươi tắn, cảm nghĩ đấy cũng là chút thành công biểu hiện của bản thân :" Đúng vậy, đã lâu không gặp. Dạo này anh thế nào?". Nguyên lai có một số việc nghĩ là rất khó khăn, nhưng thực ra cũng không đến mức như mình tưởng.

Nụ cười của cô thực thanh khiết, vẻ thanh khiết giống như những bông hoa tulip lúc nào cũng có thể thấy trong phòng, mơ hồ và xa xôi. Đem ly rượu cạn sạch một hơi, còn anh? Anh tốt lắm, thực sự rất tốt. Tựa hồ mọi chuyện đều hoàn hảo, thản nhiên mở miệng đáp lại :" Vẫn vậy".

Hai người im lặng trong chốc lát, cô bỗng đánh vỡ sự trầm mặc, nói :" Công ty của chúng tôi đang muốn mở rộng hạng mục đầu tư, hy vọng ngân hàng anh có thể mở rộng khoản vay. Liệu có được không?". Sau khi về nước cô đã muốn phụ giúp cha nhưng vì lúc đó thân thể còn yếu nên phải đến hơn nửa năm trước mới bắt đầu tập trung vào công việc.

Anh chỉ trầm ngâm rồi đáp thẳng :" Hiện tại giai đoan này có chút khó khăn". Cô lo lắng nhưng vẫn cười yếu ớt, nói :" Hy vọng anh có thể trợ giúp". Cô hiểu rất rõ tình hình của công ty, nếu giờ không được vay thì chuyện gì sẽ xảy ra. Cuộc sống vốn là như thế đấy, cho dù có là ghét bỏ nhau đy chăng nữa nhưng những lúc cần thiết thì vẫn phải lôi kéo cảm tình.

Anh cảm thấy có điểm kinh hãi, tựa hồ không ngờ rằng có ngày cô sẽ nói như vậy. Lại nâng ly rượu trong tay, nắm thật chặt, nhìn vào mắt cô chỉ thấy một màu tối đen như mực, bên trong đó lại ẩn hiện một tia chờ đợi, lòng anh bỗng chốc mềm nhũn, vô thức mà thốt ra :" Được". Lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện bản thân thất thố, liền sửa lại :" Tôi sẽ cố hết sức". Cô thản nhiên nở một nụ cười, dường như không phát hiện ra sự thất thố nọ, tay giơ ly rượu lên, nói :" Thực cảm ơn".

Lô ghế anh ngồi được trang trí rất thanh lịch tao nhã, không khí trong phòng ăn thì phảng phất hương vị thoải mái. Anh đưa đĩa thức ăn đến trước mặt Lâu Lục Kiều nói :" Ăn tự nhiên không cần khách khí". Lâu Lục Kiều cũng cười đáp rất tự nhiên :" Tôi đương nhiên không cần khách khí rồi". Biết rõ sẽ không ăn cùng hắn thế nhưng cô vẫn là quyến luyến những món ăn ngon không thể kiềm chế trước mắt. Uông Thủy Mạt thực tức giận với cô bạn, không biết làm thế nào cả. Nhớ năm đó cô còn tưởng gia thế anh thực bình thường, mỗi ngày đều đy ra ngoài kiếm tiền. Mỗi ngày sống với anh đều rất đơn giản, sợ chỉ chi tiêu quá tay. Đời người đúng là không ngờ được, anh thế nào mà lại xuất thân từ một gia tộc lớn. Cô quả là không có mắt nhìn người.

" Thảo luận thế nào rồi?" Ngôn Bách Nghiêu hỏi. Phải công nhận là hiệu suất làm việc của Lâu Lục Kiều rất cao, ngày thứ ba đã liên hệ với anh. Nhận được điện anh liền chỉ thị cho bộ phận quan hệ xã hội liên lạc lại với cô. Chờ hai bên thảo luận với nhau xong đã là giữa trưa, anh muốn mời cô dùng một bữa cơm.

Lâu Lục Kiều không từ chối mà gật đầu :" Được thôi. Trở về tôi sẽ sắp xếp lên kế hoạch thật cẩn thận. Có đàn anh ở đây tôi nào dám làm việc qua loa!". Ngôn Bách Nghiêu tuy rằng có một trăm cái không phải, nhưng trên phương diện công việc thì không thể phủ nhận được thành ý của anh. Anh chính là người biết công tư phân minh, điểm ấy Lâu Lục Kiều cũng biết. Hai người nói chuyện phiếm trong một lát, chuyện trường học khi xưa cũng nói qua, không khí dần trở nên nóng hơn.

Đồ ăn từng món được bưng ra bầy trên bàn ăn. Lâu Lục Kiều ăn một bát no, ngẩng đầu lên nhìn anh, như lơ đãng nói :"Anh khi nào thì kết hôn?". Chiếc đũa trong tay Ngôn Bách Nghiêu dừng giữa không trung :" Cũng chưa biết nữa". Đối với Lâu Lục Kiều anh không muốn giấu diếm gì cả, bởi chuyện quá khứ chỉ có cô là người ngoài rõ nhất.

Lâu Lục Kiều châm chọc bật cười :" Ngôn đại thiếu gia, anh thế nào mà còn muốn đùa giỡn với tôi?". Ngôn Bách Nghiêu nhìn cô, có chút muốn hỏi nhưng không, cười cười nói :" Sao nào? Mong tôi nhanh kết hôn đến thế sao?". Tốt xấu gì thì anh cũng từng được một vài tạp chí bầu chọn là người độc thân đáng giá nhất đấy chứ.

Lâu Lục Kiều hớp một ngụm trà cho nhuận yết hầu nói :" Anh là loại yêu tinh hại người, sớm sớm kết hôn đy, đỡ sau này có cơ hội đy hại người". Cô từng nghe danh tiếng của anh trong lĩnh vực tình trường.

Thật không biết những lời này là khen anh hay muốn mắng anh nữa. Ngôn Bách Nghiêu trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói :" Cô ấy thế nào?". Cuối cùng thì anh cũng hỏi câu đó, cô cứ tưởng cả bữa ăn ngày hôm nay anh ta sẽ không nhắc đến tên bạn cô nữa chứ.

Tiếp tục đen chén trà lên môi, một lúc lâu, Lục Kiều mới đáp :" Tốt thì sao mà không tốt thì sao? Ngôn Bách Nghiêu, anh với cô ấy đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi". Ngôn Bách Nghiêu không tự giác mà nắm chặt tay lại, nhìn về phía đối diện, nhưng không nói gì cả. Lâu Lục Kiều cúi đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đáy cốc, nhớ đến một cô gái đã từng quấn quít lấy cô không ngừng, bởi vì biết cô gái ấy đối với anh là tình cảm sâu đậm, đột nhiên thở dài rồi nói :" Ngôn Bách Nghiêu, cô ấy không tốt, thật sự không tốt chút nào cả! Anh vừa lòng chưa?"

Tim anh bỗng co rút một trận, nhìn chằm chằm Lục Kiều hỏi :" Vì sao chứ?". Lục Kiều trào phúng đáp :" Vì sao không tốt ư? Chẳng lẽ anh còn không biết mà hỏi mình sao?". Ngôn Bách Nghiêu giống như nghe được một câu chuyện thật nực cười, giễu cợt đáp :" Hỏi tôi?". Tay anh chống đầu, nhìn về phía cô.

Anh thế nào mà một chút chuyện cũng đều không hay? Lâu Lục Kiều theo dõi biểu hiện trên mặt anh, châm chọc tiếp :" Tôi đã từng nói với cô ấy, tuy rằng cuộc sống này không thể nào thoát khỏi việc lừa dối nhau, cho dù mỹ lệ đến đâu thì vẫn chứa đựng sự lừa gạt. Nhưng luôn phải nhớ đừng đem những gì người đàn ông đó nói tin là thật, nghe xong thì hãy quên hết đy. Tốt nhất là xóa sạch mọi điều. Trông cậy vào một người đàn ông ư? Nằm mơ sao? Nếu thực như vậy chẳng hóa là tự rước khổ vào thân!".

Cô đứng lên, xách túi theo, quay đầu nói :" Bữa hôm nay cảm ơn anh". Bước qua cửa, cô vẫn ngoảnh lại nói câu cuối :" Chuyện của hai người tôi không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn nhiều lời không lại biến thành kẻ lắm chuyện. Nếu anh hứng thú với những năm gần đây của cô ấy thì có thể phái người đy điều tra. Tin tưởng chuyện đó đối với anh mà nói thì quá dễ dàng rồi, chỉ cần giơ ngón tay lên là cũng có thể giải quyết được".