Edward nói cô chỉ lấy đy 1 chiếc túi lớn, còn lại không cần gì cả, mọi thứ ở đây tùy ông xử lý. Hơn nữa tiền thuê nhà của cô còn hơn nửa năm nữa mới hết nên vợ chồng ông cũng không sốt sắng tìm người thuê. Ngôn Bách Nghiêu khá hiểu về đôi vợ chồng này, tuy là cho thuê nhà nhưng họ thích cho những người tử tế và tốt bụng thuê. Nếu cảm thấy không hợp với mình thì họ tình nguyện để phòng trống còn hơn là chấp nhận cho thuê lại.

Anh đứng một lúc lâu ở cửa rồi mới chậm rãi đưa tay lên ấn chuông cửa. Tiếng chuông cửa nghe thực êm tai, hoàn toàn không chói như những tiếng chuông thường thấy, một lần rồi một lần vang lên. Mãi một lúc lâu nhưng vẫn chưa có ai ra mở cả. Tim anh không tự giác mà cảm thấy thắt lại, lòng bàn tay cũng trở nên ẩm ướt, giữa thời tiết lạnh như vậy mà vẫn còn toát mồ hôi. Anh nắm chặt tay lại để tránh cảm giác đang xâm chiếm bản thân.

Thời gian tiếp tục trôi, cửa rốt cục đã được mở ra, gương mặt cô ẩn hiện sau lớp rèm cửa, xuất hiện trước mặt anh. Qua lớp vải anh chỉ thấy mơ hồ bóng dáng cô, cả người trở nên ngơ ngác, cơ thể dường như không có phản ứng nào cả.

Uông Thủy Mạt đứng phía sau lớp rèm trầm mặc một lúc rồi mới mở hẳn cửa chính. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt tựa bức tượng cẩm thạch của anh, nói :" Ngôn tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không?". Ngữ khí không lạnh cũng không nóng, thực khách khí, thực xa lạ, tựa như hai người chỉ mới gặp qua nhau vài lần.

Mái tóc dài đen mượt của cô giờ được thay bằng mái tóc ngắn hơn nhiều, hơi lộn xộn một chút nhưng đem lại cảm giác trẻ trung hơn nhiều. Trước kia anh rất thích mái tóc dài của cô, cũng giống như bất kỳ một người đàn ông nào đều thích chạm tay vào suối tóc dài mềm mượt đó.

Ngôn Bách Nghiêu nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, sâu trong đáy mắt ánh lên sự chờ đợi, hỏi :" Vì sao?". Uông Thủy Mạt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, hỏi lại :" Cái gì vì sao? ". Ngôn Bách Nghiêu không nhúc nhích phân nào, nói tiếp :" Tại sao lại tới tiệc đính hôn của tôi?".

Cô bật cười, tựa hồ cảm thấy vấn đề được nêu ra quá đỗi ngây thơ :" Không vì sao cả! Chỉ là trùng hợp với đợt du ngoạn của tôi mà thôi!". Ngôn Bách Nghiêu chỉ cảm thấy phiền muộn tận sâu trong đáy lòng, hiểu rằng cô luôn thích chơi trò giả dối với anh. Hai tay vẫn nắm chặt bả vai cô, loạng choạng hỏi :" Vậy tại sao lại cắt điện thoại?". Cô vẫn cười, nụ cười nhẹ nhàng như hoa như gió, hơi hơi rung động :" Ngôn tiên sinh, điện thoại của tôi tắt hay mở, tôi nghĩ đây là tự do cá nhân, không cần báo với anh".

Vẫn là như trước, miệng lưỡi của cô vẫn thực lợi hại, luôn có bản lĩnh khiến cho anh trở nên phát điên. Anh gật đầu, nói :" Đúng là như vậy. Tôi không có tư cách hỏi, không có tư cách xen vào. Được -- nhưng tôi hỏi cô, vì sao vẫn còn giữ lại căn phòng ở California? Và vì sao trong căn phòng đó, chết tiệt, mọi thứ vẫn y nguyên?".

Anh đã trở lại đó, nơi đã vẽ nên dấu chấm hết cho hai người. Nguyên lai ông trời cũng chẳng thể che đậy được mọi việc. Khóe miệng cô giương cao, lộ ra nụ cười nhạt, mi mắt hơi rũ xuống, ở góc nhìn của anh thì chúng hiện ra như những cánh bướm bay nhè nhẹ, gương mặt cô vẫn như trong trí nhớ anh, phấn nộn trắng nõn nhưng hơi xanh xao. Thanh âm của anh không tự giác mà giảm xuống vài phần :" Vì sao thế?", lúc này đây nghe tựa như những lời thì thầm của một đôi tình nhân.

Uông tiên sinh đang bận rộn tại công ty địa ốc nhưng chỉ chưa đến một phút đã đy xuống thang máy đón tiếp anh :" Ngôn tiên sinh, xin chào, xin chào. Hôm nay khách quý đến công ty có việc gì thế?". Anh cũng khách sáo đáp lời :" Tôi vừa vặn đy công tác nên ghé qua đây, muốn vấn án Uông tiên sinh một chút". Trời mới biết vì đy ngang qua đây mà anh đã 1 ngày 1 đêm không chợp mắt phút nào, suốt cả quãng đường chỉ hết ngồi máy bay rồi lại chuyển sang xe hơi. Kỳ thật không phải là không có thời gian ngủ mà là vì anh không thể ngủ được, anh vội vã muốn đến đây để hỏi về cô.

Hai người bước vào văn phòng của Uông tiên sinh, nói chuyện phiếm với nhau một chút. Anh lựa thời cơ, đơn giản đy thẳng vào vấn đề :" Không biết là ngài đã liên hệ được với Uông tiểu thư chưa?". Uông tiên sinh có chút kinh ngạc, nhưng rồi vẫn đưa địa chỉ ở Thượng Hải cho anh biết. Tiễn anh ra xe, sắc mặt Uông tiên sinh có vài phần ngưng trọng, nói :" Ngôn tiên sinh, tôi không biết vì sao cậu muốn tìm con gái tôi, nhưng hy vọng cậu sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình của con bé". Trước ông từng trước mặt con gái đề cập qua Ngôn Bách Nghiêu, cô không biểu hiện gì cả, chỉ nói ông không nên có mối quan hệ gì về công việc với anh cả, cũng đừng đem cách thức liên hệ của cô cho anh.

Uông Thủy Mạt nắm chặt bàn tay, ý nghĩ đau đớn tràn khắp cơ thể, hít một hơi, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn anh, hình dáng quen thuộc, mùi hương quen thuộc, mọi thứ vẫn đều thật quen thuộc với cô. Nhưng là chính anh, chính anh đã tự tay chặt đứt những vọng tưởng của cô, là anh đem nhẫn đeo vào ngón tay người phụ nữ khách, vào khoảnh khắc đó, cô đã để tang tình yêu của mình. Từ nay về sau, hai người sẽ không bao giờ còn chung lối. Cô lãnh đạm nói :" Không vì sao cả. Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại, và tôi nghĩ anh cũng vậy".

Không hiểu vì sao anh luôn có cảm giác mơ hồ rằng cô bây giờ với ngày trước đã trở nên lạnh lùng hơn nhiều, cũng có gì đó đã phai nhạt đy nhiều. Vẫn dùng lực ghì chặt bả vai cô, anh lạnh lùng nói :" Tôi muốn một lời giải thích. Uông Thủy Mạt, cô nợ tôi một lời giải thích".

Lòng cô vẫn đau, một nụ cười lại vẽ trên môi, đau đến thế nhưng cô vẫn còn có thể cười :" Nếu Ngôn tiên sinh nghĩ như vậy thì cứ hỏi, những gì tôi biết tôi sẽ nói, những gì không biết tôi không thể nói. Như vậy được chứ?". Cô chậm rãi lui lại mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với anh, khách khí nói :" Mời ngồi. Dù sao anh cũng là khách ".

Căn phòng được trang trí ấm áp, đồ vật tinh xảo, nhưng không khiến người ta thấy quá xa hoa. Đây chính là phong cách của cô. Cô rất thích trang trí nhà cửa, thích sắp đặt những chậu hoa nhỏ xinh. Sô pha màu trắng rất mềm mại, đặt trên đó là những chiếc gối ôm cùng tông, tạo ra cảm giác rất thoải mái, chính là làm cho người ta nhìn thấy là muốn nằm ngay. Lại là một loại ma lực của cô, khiến cho căn phòng nhỏ như vậy mà phát ra sự quyến rũ vô cùng. Căn phòng của hai người ở Cali cũng như vậy.

Cô đứng gần phía cửa sổ, lưng đưa về phía anh. Chời triều mọi thứ mang một sắc vàng ảm đạm, giống như trăng xuống núi, thực đẹp nhưng cũng chính là thời khắc tàn lụi. Cô chậm rãi nói :" Anh hỏi đy?".

Bóng lưng cô nhỏ nhắn nhưng tinh tế, làm cho anh nhìn vào lại nhớ đến những lúc anh ôm cô vào lòng. Lúc đó cô vẫn còn hơi tròn trịa, biệt danh Babyfat, thực đáng yêu. Anh thở dài, đáp lời :" Vì sao lại đến tiệc đính hôn? Tôi tuyệt đối không tin lời giải thích của cô, chỉ là trùng hợp, nói đy..Vì sao?".

Uông Thủy Mạt hai tay gắt gao ôm lấy chính mình, nhẹ nhàng đáp :" Đúng, là tôi cố ý, muốn đến dự tiếc đính hôn của bạn trai cũ, có vấn đề gì sao? Chẳng phải con người luôn hiếu kỳ hay sao? Anh đã vừa lòng với đáp án này chưa?". Cô muốn đến nhìn anh, nhưng nhìn rồi thì sao? Những ý niệm trước đó đã bị chặt đứt vào khoảnh khắc đó.

Lâu Lục Kiều nói rất đúng. Nếu anh còn chút gì đó với cô thì đã sớm đến tìm cô rồi. Chỉ có mình cô là vẫn còn chờ mong mà thôi. Thời điểm chính mắt nhìn anh đính hôn cùng người con gái khác, mọi thứ đã hết. Lục Kiều lúc đó đã an ủi cô, rốt cuộc cô đã tìm được đoạn kết cho con đường tình đã qua, cô ấy còn cười nói :" Quên đy, phụ nữ trong đời ai cũng đều trải qua ít nhất 1 lần ngu ngốc vì tình yêu! Mình cũng đã trải qua như thế mà. Nhưng chính ở thời điểm đó thì phải đem mọi chuyện quên thật nhanh, thật nhanh mà tỉnh táo lại. Cậu ngốc nghếch đã quá lâu rồi đấy!". Lục Kiều nhìn cô một lúc lâu, rồi tiếp bổ sung câu thứ hai :" Nếu đến lần thứ hai mà vẫn ngu ngốc như vậy thì hẳn cậu không còn là phụ nữ nữa mà phải là heo mẹ mất!". Nghe vậy cô liền bật cười. Lục Kiều vĩnh viễn là có khả năng trong thời điểm đau khổ nhất vẫn biết cách an ủi người khác.

Anh đứng lên, đy đến sau lưng cô :" Còn chuyện ở California? Là trở về tìm tôi sao?". Edward nói sau khi anh đy vài ngay là cô sẽ trở lại. Lúc nghe như vậy anh đã từng cho phép mình ôm chút ít hy vọng, hy vọng rằng cô sẽ quay trở về bên anh. Cô vẫn bình tĩnh, sự bình tĩnh truyền đến anh tạo nên một thứ áp lực vô hình, tâm trí đang đắm chìm ở nơi xa xôi, nói :" Tôi chỉ là không có chỗ nào ở mà thôi".

Một trận đau đớn dồn đến anh, anh cười lạnh nói :" Không có chỗ ở? Bạn trai mới của cô đâu? Không phải là bị hắn bỏ rồi chứ? Mới chỉ được có thời gian ngắn thôi mà". Đối với chuyện cô nhanh chóng tìm được bạn trai mới sau khi chia tay làm anh luôn canh cánh trong lòng. Mỗi lần nghĩ tới đều trở nên vô cùng khó chịu và tức giận.

Cô cảm thấy mắt mình trở nên đau xót, có thứ gì đó ấm áp tích tụ trong đó chỉ chực để rơi xuống, nhưng cô vẫn cực lực gắng gượng. Cả đời này của cô chỉ có mình anh là bạn trai, lấy đâu ra người mới; năm đó tấm ảnh anh xem thực ra chỉ là ảnh ghép do cô cùng Lục Kiều làm ra. Gương mặt được ghép vào như thế nào cô đã sớm quên từ lâu.

Hành động nông nổi năm đó của cô chỉ vì muốn bức anh đến tìm cô mà thôi. Cô nghĩ anh là người cao ngạo, làm sao mà dễ dàng tha thứ cho người con gái của mình vừa mới chia tay đã tìm được bạn trai mới. Cho dù là không muốn bắt đầu lại nhưng cũng sẽ phải tìm đến cô để hỏi cho ra mọi chuyện. Lúc đó cô đã tự tin như vậy đấy, tự tin rằng anh yêu cô và chắc chắn sẽ tìm đến cô. Chỉ cần anh đến, chỉ cần anh nhìn thấy bụng cô đã lớn hơn, là anh sẽ hiểu tất cả mọi việc. Nhưng --- anh không hề đến.

Nhưng mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa rồi. Quan trọng là anh đã không đến, một lần cũng chưa từng, chẳng phải sao? Thậm chí sau này có liên lạc với Lục Kiều cũng chưa từng nhắc đến tên cô bất kỳ lần nào. Có lẽ anh đã sớm muốn chia tay với cô, chẳng may vừa vặn vào thời điểm cô nói ra trước, cho nên --- nụ cười nhuốm màu đau khổ hiện lên. Chuyện đã qua, lời nào nói ra cũng đều chỉ gây đau khổ mà thôi. Cuộc đời vô tình, mọi chuyện đều chỉ có một lần. Cô chậm rãi nói :" Những gì anh nói đều đúng. Tôi chính là bị người ta bỏ, không có chỗ nào để ở cả, nên lại phải quay lại chỗ đó tìm anh! Đã vừa lòng anh chưa?".

Anh vốn nín thở chờ đợi câu trả lời cuối cùng của cô, mọi thứ nhanh chóng tan vỡ theo lời cô nói ra. Nguyên lai là do anh đa tình, muốn hiểu sai mọi chuyện. Anh chậm rãi lui từng bước, quay đầu, nhìn xuống dưới mặt đất, lạnh lùng hỏi nốt nghi vấn cuối cùng :" Vì sao cô sinh đứa bé ra? Cô sẽ không nói rằng đứa bé là của tôi đấy chứ?". Edward từng nói cô đã mang thai, Lư Dịch Hằng cũng nói đụng phải bụng lớn của cô ở sân bay.

Rốt cuộc đến lúc này cô không thể nhẫn nhục được nữa, nước mắt từng hàng rơi xuống. Một giọt rồi một giọt, cố nén chua xót, cô nhanh chóng thốt ra :" Không! Đứa bé không phải của anh!". Cho tới tận bây giờ anh vẫn có khả năng tổn thương cô, còn cô thì vẫn ngu ngốc như trước, ngốc đến tận ngày anh đeo nhẫn vào tay người khác, một khắc sau mới biết đã thực sự biệt ly, không quá sớm, cũng chẳng quá muộn.

Tay anh nắm chặt thành quyền. Đôi mắt ngập nước của cô hướng ra phía cửa sổ :" Ngôn tiên sinh, nếu như không còn gì muốn hỏi thì xin về, tôi không tiễn nữa". Anh xoay người bước ra, đy tới phía cửa lại quay đầu nhìn cô, cô vẫn thủy chung đứng đó không chút nhúc nhích, tấm lưng mảnh mai cảm tưởng có thể bị gió thổi đy bất kỳ lúc nào. Anh để lại câu sau cuối :" Tạm biệt". Hai người đã không còn gì nữa rồi, ngoài sự vĩnh biệt mãi mãi.

Uông Thủy Mạt nghe một tiếng " lạch cạch" phát ra từ phía cửa. Cô lúc này mới bước về phía sô pha rồi chậm rãi ngồi xuống. Ngữ khí châm chọc của anh đã đả thương cô trầm trọng. Anh nếu muốn biết về cô thì đã sớm phái người điều tra, sẽ biết ngày cô mang thai cùng ngày cô sinh. Cũng tốt, từ nay về sau bảo bối sẽ không có quan hệ gì với anh nữa -- cuối cùng anh cũng nói ra hai chữ Tạm biệt, cô hiểu anh muốn gì.

Thời điểm anh tỉnh đã là giữa trưa, mặt trời đã lên cao. Tắm rửa một cái khiến cả người trở nên thực khoan khoái. Quản gia gõ cửa, tiến vào nói :" Thiếu gia, xong chưa ạ? Cậu của ngài đã đến rồi đây". Anh gật đầu nhẹ, đột nhiên nhớ tới một việc, đi đến bên đầu giường, kéo tủ ra, nói với quản gia :" Ở đây có hai chiếc nhẫn, giúp tôi xử lý chúng". Nói xong, không quay đầu lại rồi đy ra ngoài.

Kéo ngăn tủ ra chính là hai chiếc nhẫn bạch kim, một cái quản gia đã nhìn thấy, chính là chiếc nhẫn mà vị tiểu thư hôm nọ đưa cho Hiểu Oánh. Lúc đầu bà không muốn Hiểu Oánh nhận nhưng chẳng còn cách nào khác. Sau thiếu gia lại tra hỏi nguồn gốc chiếc nhẫn, vẻ mặt thực khác thường, rồi còn muốn lấy nó, thay vào đó đưa cho Hiểu Oánh một số tiền lớn, chắc có thể mua được ba bốn chiếc nhẫn như vậy mất. Phu nhân cũng đem chuyện này để trong lòng, còn gọi bà vào để thăm hỏi.

Hiện tại mới biết, thì ra thiếu gia có một chiếc nhẫn giống với chiếc đó, nhưng là to hơn mà thôi. Nhưng tại sao giờ này lại không cần, còn kêu bà đem xử lý chúng nữa? Quản gia hơi nhíu mày, tuy bà đã già, nhưng dù sao vẫn còn biết hai chiếc nhẫn này là một cặp, không phải nhẫn cưới thì cũng là nhẫn đôi đy. Nghĩ vậy, bà liền đem hai chiếc nhẫn cất đy, vẫn nên là giao cho phu nhân.