"Mộ Dung Kiệt, anh lại giành ăn với tôi!" Tức giận nhìn anh

"Ngon!Mùi vị cực ngon." Anh ăn hết vào trong bụng, miệng đầy hương thơm của bánh bao, tiếp tục lấy thêm một cái bánh không rãnh mà để ý đến lời nói của cô.

Ngải Tuyết vội vàng đoạt cái bánh lại, ôm cả lồng bánh ở trước ngực.

Cái miệng nhỏ nhắn nói"Muốn ăn, tự mình mua!"Vừa nói vừa bỏ bánh bao vào miệng nhai chèm chẹp.

Nhìn cô ăn Mộ Dung Kiệt ngồi đối diện cười tà mị.

"Em đang ăn đây cũng là tiềndo tôi trảthôi." Tà ác bĩu môi một cái.

"Tự tôi. . . . . ." Đang muốn nói mình có tiền, giống như sực nhớ ra cái gì đó, lúng túng cười mỉm.

"Tôi không mang theo tiền!" Ánh mắt mang theo chút lo lắng nhìn anh, đừng nói, anh sẽ không trả tiền cho mình chứ?

Quay đầu, kêu to về phía ông chủ "Ông chủ, cho thêm hai lồng!"Suy nghĩ một chút, cần phải lấy lòng của anh mới được.

Để không thôi đến lúc tính tiền bị người ta nói ăn cơm chùa, khi đó thật mất mặt.

Bánh bao được bưng tới, Ngải Tuyết cười hì hì đem hai lồng bánh đẩy tới trước mặt Mộ Dung Kiệt.

Nũng nịu "Kiệt, anh xem, tôi tốt bụng giúp anh kêu thêm hai lồng!"

Mộ Dung Kiệt nhìn vẻ mặt lấy lòng của Ngải Tuyết, không nhịn được nén cười.

Ưu nhã gắp một cái lên, nhẹ nhàng đặt ở trong miệng cắn một miếng, hưởng thụ tự đắc nhắm mắt lại

Bộ dáng mĩ vị đó làm Ngải Tuyết chảy cả nước miếng.

"Cái đó, Kiệt, mới vừa rồi lồng bánh của tôi bị anh ăn hết một nửa, anh cũng nên trả lại cho tôi chứ?" Vừa nói vừa đem bánh bao gắp vào lồng bánh của mình.

Hoàn toàn không để ý những ánh mắt kinh ngạc xung quanh.

"Đôi tình nhân trẻ này, thật thú vị!"

Ặc, ?

Mộ Dung Kiệt nhìn dáng vẻ hấp tấp đáng yêu của Ngải Tuyết, nén cười thiếu chút nữa nội thương, không nhịn được liền muốn trêu chọc cô một chút.

"Không có tiền để trả sao?Gọi tôi một tiếng ông xã, tôi liền giúp em trả!"Nha đầu này, lúc bình thường luôn cứng đầu, Mộ Dung Kiệt có kêu cô gọi như thế nào cô cũng không chịu gọi, hôm nay lại đúng lúc để anh chỉnh đốn cô.

"Cái gì?Anh thừa dịp cháy nhà hôi của sao!" Ngải Tuyết lập tức tức giận nhảy dựng lên, hoàn toàn không nhớ tới chính mình đang lấy lòng người ta mà nói lời hung hãn như vậy.

Lại một lần nữa kéo sự tò mò của bao con người xung quanh phải chú ý tới họ.

Mộ Dung Kiệt khẽ chau mày, vì cô mà anh trở thành tâm điểm cho bao ánh mắt, trong lòng có chút khó chịu.

"Em không muốn gọi? ? ?" Tròng mắt hiện lên sự nguy hiểm, muốn cảnh cáo cô có gan dám chống đối lời anh nói.

Ngải Tuyết rụt cái đầu lại, trong lòng vạn lần không muốn.

"Ông xã. . . . . ." Giọng nói nhỏ đến mức như nghe được tiếng muỗi bay, sắc mặt đỏ bừng khi gọi.

"Cái gì?Tôi không nghe rõ!"Khóe môi khẽ nâng lên.

"Ông xã ! ! ! Anh phải trả tiền." Ngải Tuyết bị Mộ Dung Kiệt bức đến điên lập tức hét rống bên lỗ tai anh.