Ngải Tuyết ở bệnh viện suốt ba ngày liền, thật vất vả mới thuyết phục được Mộ Dung Kiệt cho cô xuất viện hôm nay.
Tâm trạng tốt hẳn lên, cảm thấy không khí bên ngoài cũng trở nên mới mẻ.
Những con phố quà vặt, hàng rong phảng phất mùi thơm nức mũi, làm Ngải Tuyết thèm đến chảy nước miếng.
Giật nhẹ vạt áo Mộ Dung Kiệt, "Muốn ăn. . . . . ." .
"Sao em lại tham ăn đến vậy?" Nói thì là nói như vậy, nhưng anh vẫn chìu theo ý cô.
Ngải Tuyết đứng trước một cửa hàng thức ăn tên Kantō, càng làm cô thèm đến nhỏ dãi.
"Cay quá, người mang thai không thể ăn!"Ánh mắt tức giận nhìn cô.
Ngải Tuyết theo anh dạo phố gần nửa giờ nhưng trong bụng không có một thứ gì chỉ vì câu nói “không thể ăn” lần thứ N của anh.
Cô cố gắng nhẫn nhịn không bộc phát cơn giận.
Đột nhiên xa xa thấy cửa hàng bán bánh bao hấp, vội lôi kéo anh chạy tới.
Nghiêng đầu hỏi"Cái này có thể ăn chứ?".
Không đợi Mộ Dung Kiệt trả lời, liền đặt mông ngồi trên ghế đẩu.
"Ông chủ, hai lồng bánh bao hấp." Sau đó như nhớ tới cái gì đó"Một lồng thôi!".
Quay đầu, đưa mắt nhìn Mộ Dung Kiệt "Người như anh những quán nhỏ lề đường cũng chưa ăn qua, chứ đừng nói ăn vặt?" .
Mộ Dung Kiệt vốn không có ý định ăn, nhưng nghe lời cô vừa nói như thế, thật cảm thấy không phải là không thể ăn.
"Hai vị, bánh bao đến rồi!".
"Cám ơn!".
Mộ Dung Kiệt nhanh tay gắp một cái bỏ vào miệng, sau đó mở to hai mắt quay chỗ khác ói ra.
"A, đáng chết, sao lại nóng như vậy!" .
Ngải Tuyết nhìn bộ dạng anh lè lưỡi ra thổi thật buồn cười, những cơn tức giận lúc nãy cũng tiêu tan đi.
Càng nhìn anh, cô càng cười lớn không giữ chút hình tượng nào.
"Anh đúng là chưa từng ăn qua, anh và những người kia thật khác nhau!" Ha ha ha.
Các bàn ăn xung quanh đều đưa mắt nhìn về phía bên này.
Một đôi nam thanh nữ tú, thật đẹp đôi!
Mộ Dung Kiệt không phục tiếp tục gắp một cái nữa, anh không tin, chỉ một bánh bao lại có thể làm khó anh?
Từ từ gắp một cái đưa tới miệng, ưu nhã cắn một miếng, tướng ăn đẹp như thế làm Ngải Tuyết nhìn đến ngây dại.
"Mùi vị không tệ! !"Ăn một miếng lại cắn thêm một miếng.
"Bột bánh trắng như tuyết, da mỏng, bên trong dường như có một túi nước ở đây, kích thước bánh bao hấp nhỏ vừa, tựa như bảo tháp, hiện lên hơi mờ ảo, nhưng trong suốt một màu vàng, trên nóc của bảo tháp tỏa mùi thơm theo gió bốn phía, hình dáng so với bánh bao cũng không sai biệt lắm, khó trách gọi bánh bao hấp".
Mắt Ngải Tuyết thấy bánh bao hấp cứ như vậy mất đi hết nửa lồng, mới ý thức lấy lại tinh thần.