“Em đăng kí đúng khoa thưa thầy.” Trương Chi vẫn bình tĩnh trả lời Tô Thanh.

“Vậy tại sao những thứ tới học sinh trung học cũng biết mà em lại không làm được?” Tô Thanh cảm thấy cái người trước mặt này đang thử thách lòng kiên nhẫn của hắn đây mà.

“Em có thể chữa bệnh.” Trương Chi vẫn bình thản trả lời.

“Được rồi.” Lần đầu, à không lần thứ hai mà hắn gặp một người như thế.

“Hôm nay là buổi đầu nên sẽ không học vào chương trình chính thức, làm quen với nhau một tí thôi.” Tô Thanh lấy lại cảm xúc cực kì nhanh, chỉ sau một cái chớp mắt liền quay lại với vẻ mặt tươi cười lúc trước.

Trương Chi cũng ngồi xuống. Ngồi nghe Tô Thanh giảng giải về lịch sử trường và lời thề Hippocrates*, y cũng thề theo.

*Ở nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam, các thầy thuốc phải đọc Lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp. Ai học y chắc biết cái này ha.

“Tôi xin thề trước Apollon thần chữa bệnh, trước Æsculapius thần y học, trước thần Hygieia và Panacea, và trước sự chứng giám của tất cả các nam nữ thiên thần, là tôi sẽ đem hết sức lực và khả năng để làm trọn lời thề và lời cam kết sau đây:

Tôi sẽ coi các thầy học của tôi ngang hàng với các bậc thân sinh ra tôi. Tôi sẽ chia sẻ với các vị đó của cải của tôi, và khi cần tôi sẽ đáp ứng những nhu cầu của các vị đó. Tôi sẽ coi con của thầy như anh em ruột thịt của tôi, và nếu họ muốn học nghề y thì tôi sẽ dạy cho họ không lấy tiền công mà cũng không giấu nghề. Tôi sẽ truyền đạt cho họ những nguyên lý, những bài học truyền miệng và tất cả vốn hiểu biết của tôi cho các con tôi, các con của các thầy dạy tôi và cho tất cả các môn đệ cùng gắn bó bởi một lời cam kết và một lời thề đúng với Y luật mà không truyền cho một ai khác.

Tôi sẽ chỉ dẫn mọi chế độ có lợi cho người bệnh tùy theo khả năng và sự phán đoán của tôi, tôi sẽ tránh mọi điều xấu và bất công.

Tôi sẽ không trao thuốc độc cho bất kỳ ai, kể cả khi họ yêu cầu và cũng không tự mình gợi ý cho họ; cũng như vậy, tôi cũng sẽ không trao cho bất cứ người phụ nữ nào những thuốc gây sẩy thai. Tôi suốt đời hành nghề trong sự vô tư và thân thiết.

Tôi sẽ không thực hiện những phẫu thuật cắt sỏi mà dành công việc đó cho những người chuyên.

Dù vào bất cứ nhà nào, tôi cũng chỉ vì lợi ích của người bệnh, tránh mọi hành vi xấu xa, cố ý và đồi bại nhất là tránh cám dỗ phụ nữ và thiếu niên tự do hay nô ɭệ.

Dù tôi có nhìn hoặc nghe thấy gì trong xã hội, trong và cả ngoài lúc hành nghề của tôi, tôi sẽ xin im lặng trước những điều không bao giờ cần để lộ ra và coi sự kín đáo trong trường hợp đó như một nghĩa vụ.

Nếu tôi làm trọn lời thề này và không có gì vi phạm tôi sẽ được hưởng một cuộc sống suиɠ sướиɠ và sẽ được hành nghề trong sự quý trọng mãi mãi của mọi người. Nếu tôi vi phạm lời thề này hay tôi tự phản bội, thì tôi sẽ phải chịu một số phận khổ sở ngược lại.”

Cả lớp để tay trên ngực trái, đồng thanh hô to lời thề, Tô Thanh cũng làm theo.

Trương Chi cũng ngốc ngốc làm theo.

“Được rồi, những lời mọi người vừa thề không được làm trái, nếu không thì không đáng cứu người đâu mà sẽ trở thành gϊếŧ người đấy.”

Tô Thanh nhìn qua mọi người một lượt, dừng ngay chỗ y ngồi: “Cậu tên Trương Chi đúng chứ?”

Trương Chi gật đầu.

“Lúc nãy cậu nói cậu biết chữa bệnh đúng không?” Tô Thanh nói

Trương Chi lại gật đầu.

“Sau giờ học đi theo tôi đến một nơi.”

Rồi Tô Thanh lần lượt kêu mọi người trong lớp giới thiệu đôi chút về mình, giới thiệu xong lại nói một tí về chương trình học.

“Năm nhất chỉ học lí thuyết nhiều, sang năm hai mới bắt đầu học thực hành nhiều hơn. Sang năm thứ ba sẽ bắt đầu đi thực tập cho các quân đoàn và hết năm bốn sẽ tốt nghiệp. Nếu sau khi tốt nghiệp mọi người không phục vụ cho quân đội có thể đi làm ở các bệnh viện.”

Tô Thanh bỗng nhiên giơ tay lên trên búng tay một cái: “Nhưng có một điều tôi mong mọi người sẽ nhớ. Nếu làm một quân y thì phải đi ra chiến trường nên cũng không thể đi làm bia ngắm cho người khác được nên tôi có một thử thách nhỏ cho mọi người.”

Tô Thanh dừng lại một tí rồi nói tiếp: “Nếu ai có thể đánh thắng tôi một ván tôi sẽ chấp nhận một điều kiện của người đó cho dù là gì đi nữa.”

Có một người ngồi sau Trương Chi hai hàng ghế giơ tay lên nói: “Vậy nếu em yêu cầu thầy ngủ với em thầy chấp nhận sao?”

Tô Thanh nghe xong cũng không có phản ứng hay hành động gì quá khích: “Nếu cậu thắng được tôi, tôi rất có niềm tin vào thực lực của mình.”

Kết thúc lớp học, y cùng với Alida đi xuống canteen của học viện ăn trưa. Lúc đi xuống thì Trương Chi trợn mắt nhìn biển người chen chúc đi mua bữa trưa, Alida cùng y cũng nhỏ con nên chen rất nhanh.

Chọn được một phần cơm khá ưng ý, hai người đi ra ngoài một bệ cây ngồi ăn bữa trưa. Bữa trưa ở trường rất đơn giản. Trứng chiên, bánh mì kẹp và một cốc nước trái cây.