Bốn người lên xe đi đến khu kiến trúc xá của Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ.

Trương Chi theo Vu Mặc Vũ lên phòng, hai người kia đi loanh quanh vài vòng bên dưới.

Bấm chuông chờ khoảng ba giây liền có người ra mở cửa, là Vu Doãn Kỳ.

“Chú, cha hai người đến thăm con sao, còn có đồ ăn nữa.” Nhóc nhìn đến hai túi thức ăn Trương Chi đang cầm trên tay.

Hai người cùng phòng đã đi xuống canteen mua thức ăn rồi, nhóc cùng anh hai cũng đang định đi mua liền thấy đồ ăn đến cửa tốt quá rồi.

“Hai người vào chơi không?”

Vu Mặc Vũ lắc đầu: “Bên dưới có người chờ, không tiện lắm.”

Trương Chi đưa túi thức ăn cho Vu Doãn Kỳ: “Để lần sau đi, chú lại mang đồ ăn ngon đến cho hai nhóc.”

Vu Doãn Kỳ cười xán lạn, vẫy tay chào hai người rồi đóng cửa lại.

Lúc đi xuống liền thấy Gerda đang đứng nói chuyện cùng một người, nhìn khá là quen, chính là Alida.

“Hai người quen biết nhau sao?” Trương Chi hỏi.

“Đây là anh hai của tôi Gerda, thì ra hai người ở cùng kiến trúc xá sao, vậy thì quen biết nhau cả rồi.” Alida

“Được rồi em về trước đi.” Gerda nhìn Alida nói.

Trần Thành Minh lại lên xe nhập vị trí quay về.

Đi về rồi thì ai về phòng người nấy.

Trương Chi không định tiếp tục ngủ nữa nên đi nghịch quang mão, lên tinh võng tìm kiếm vài thứ thú vị.

Trương Chi thấy một thứ khá mới mẻ, là phòng phát sóng trực tiếp, y biết đó là phòng phát sóng trực tiếp vì ở bên trên có ghi a.

Nhấp vào phòng phát sóng đó, trước mắt mở ra một không gian ảo, phía trước có một người không nhìn rõ được mặt đang vẽ tranh nhưng nhìn cứ như người đó đang ở ngay trước mặt, Trương Chi giơ tay lên định chạm vào thì hình ảnh trước mắt mờ đi một chút, y rụt tay lại thì mọi thứ trở về bình thường, người kia có vẻ như không cảm thấy được gì vẫn tiếp tục vẽ tranh.

Y rời khỏi phòng phát sóng, tiếp tục tu luyện linh lực.

Khoanh hai chân lại thành hình đài sen, hai tay để trên đùi, mắt nhắm hờ lại, tập trung lấy linh khí xung quanh chuyển hóa vào cơ thể rồi từ từ trung hòa vào trong đan điền.

Bây giờ y đang ở Kỳ Kết Đan, có một điều khó hiểu là ở thế giới này linh khí cực kì dồi dào, đáng lẽ ra phải ít chứ nhưng hình như chưa từng có ai tu luyện linh lực nên linh khí cứ như thế không ai đụng tới.

Cứ thế luyện đến khuya y đi ra ngoài tìm ít nước uống cho cổ họng bớt khô khốc.

Uống hai li nước xong liền quay về ngủ một giấc ngon lành. Sáng hôm sau y dậy rất sớm.

Đi ra làm mấy phần cháo rồi ăn một tô, lấy ra hai phần đem qua cho hai nhóc con quay về xong lại đi thay đồng phục, lúc y ra ngoài phòng khách thêm lần nữa đã thấy ba người còn lại quân phục chỉnh tề ngồi húp cháo.

Hôm nay y có lịch học chuyên khoa nên Trương Chi đi rất sớm đề phòng bị lạc trễ giờ, theo bản đồ đi qua mấy khu nhà cũng đến được nơi cần tới.

Đi vào bên trong thì giảng đường rất lớn, y nhìn lên năm hàng ghế xếp thành hình cung có một người đang đứng vẫy vẫy tay với y, là Alida.

Trương Chi đi lại ngồi kế bên Alida, ở đây là hàng thứ hai, ngay chính giữa giảng đường, vị trí khá thích hợp để nghe giảng.

Năm phút sau thì hàng ghế bị ngồi hết một nửa thì Tô Thanh đi vào.

“Chào mọi người, hôm nay là ngày học đầu tiên nên chúng ta kiểm tra một tí.” Tô Thanh gõ lên tường hai cái, bên trên liền hiện ra một màn hình lớn.

“Trên đây là mười câu hỏi, mọi người chỉ việc làm trên quan mão rồi gửi qua địa chỉ của tôi ở bên góc phải màn hình là được.” Tô Thanh nhìn vào thời gian trên quan mão: “Mọi người có năm phút làm bài.”

Khi đề được gửi lên quan mão của từng người ai cũng nghiêm túc làm bài, Trương Chi đọc qua mười câu hỏi mặt liền ngu.

Cái gì mà AaBb cái gì mà xương gãy thì dùng gì liên kết lại rồi cái gì mà adenin rồi cái gì mà đây là loài gì và một đống thứ làm y chả hiểu gì hết.

Y quyết định không làm luôn. Alida kế bên đã nộp bài, thở phào nhẹ nhõm, cô lúc làm bài cả tay cũng run lên, có vài câu thật sự rất khó.

Nhìn sang Trương Chi đang nằm dài trên bàn: “Lúc nãy cậu làm bài ổn không? Có mấy câu rất khó.”

Trương Chi lắc đầu, một câu cũng không làm được.

“Tôi nhận được kết quả của mọi người rồi, tình hình nhìn khá tốt chỉ là có một người không làm một câu nào hết.” Tô Thanh nhìn kết quả hiện lên trên quan mão của mình.

“Tự mình đứng dậy nói lý do tại sao không làm nào.”

Trương Chi nghe Tô Thanh nhắc đến mình liền không suy nghĩ đứng thẳng dậy tự tin dõng dạc mà nói.

“Do em không biết làm.” nói xong liền đàng hoàng ngồi xuống.

Khóe mắt của Tô Thanh giật lên mấy cái, cái người này biết mình đang trong tình cảnh gì không thế. Alida ngồi cạnh Trương Chi cũng há hốc mồm.

“Vậy tại sao cậu chọn ngành y học, tôi nghe sáng hôm qua cậu đánh thắng cả học viên khoa chiến đấu cơ mà, hay là đăng kí lộn khoa thế?” Tô Thanh cảm thấy mình đã hết sức nhẫn nại rồi.