Phá Tinh, 15 giờ theo giờ Trái Đất.

Bầu trời tối tăm, mưa bụi li ti dần biến thành cơn mưa to. Đám mây nặng trĩu lặng yên nối liền trêи đỉnh đầu, không khỏi khiến người ta cảm thấy áp lực.

Lục Ly ngẩng đầu nhìn sắc trời, tầm mắt dừng trêи hình bóng hai người không xa phía trước. Dù hắn cực lực giữ lại, Tô Hòa vẫn lựa chọn tạm biệt, dầm mưa chạy về hang động dưới thế giới lòng đất của bọn cậu. Trong lòng Lục Ly biết đây là vì Tô Hòa chưa đủ tin tưởng hắn, muốn thuyết phục Tô Hòa cùng hắn rời đi, cần phải chậm rãi thêm.

Mãi cho đến khi bóng dáng phía trước biến mất, Lục Ly mới thu lại tầm mắt. Hắn nhấn mở đầu cuối, kết nối kênh đội ngũ "Tiến độ tìm kiếm thế nào rồi?"

"Khu A-5 không phát hiện tung tích mục tiêu."

"Khu B-3 không phát hiện tung tích mục tiêu."

"Khu B-6 không phát hiện tung tích mục tiêu."

"Tiếp tục tìm kiếm."

"Rõ."

Một loạt ba chiếc cơ giác màu đen xuất hiện ở nơi nào đó tại phế tích, Liêu Khải nhấn mở bản đồ, khu vực phụ cận được hiển thị là khu A-9. Hai chiếc cơ giáp khác phòng hộ phía sau, Liêu Khải thả ra cảm quan, tìm thấy bóng người cô đơn không xa phía trước.

"Chú ý, mục tiêu xuất hiện, tất cả nâng cao cảnh giác."

"Ba chọi một, Lâm Tế có chạy đằng trời."

"Lâm Tế năm đó được xem là thiên tài trăm năm có một, 20 tuổi đã trở thành thượng giáo của Liên Bang, cậu tưởng đó là dựa vào Lâm gia mà có sao?"

"Yên tâm, nếu hắn đã bị chúng ta phát hiện, dù có chết cũng phải kéo theo hắn."

Người lên tiếng cuối cùng chính là Đổng Minh, giọng nói lành lạnh làm tâm người run rẩy. Một nhà tám mạng người của Đổng Minh đều chết ở Diên Vĩ Tinh, trong đó bốn người là quân nhân trực thuộc Quân Đoàn 7 Liên Bang. Hiện tại đã không thể phân rõ rốt cuộc là họ tử trận hay là chết dưới mệnh lệnh của Lâm Tế. Nhưng trong mắt Đổng Minh, Lâm Tế chính là một tên hung thủ giết người.

"Tốt, tách ra chuẩn bị chiến đấu." Liêu Khải giải quyết dứt khoát. Ba chiếc cơ giáp tản đi, áp sát mục tiêu dưới trạng thái bao vây. Trong đó Đổng Minh là nôn nóng nhất, điều khiển cơ giáp tiến lên trước.

"Cẩn thận."

Một chiếc cơ giáp màu đỏ đột nhiên xuất hiện, Đổng Minh nhanh chóng lui về sau, phẫn nộ quát: "Tôi là Đổng Minh của Diên Vĩ hạm, cậu làm vậy là có ý gì?"

Chặn ở phía trước hắn chính là lính gác cận vệ của Trang Vĩ. Đối phương vẫn đứng yên, bình tĩnh nói: "Trang tướng quân có lệnh, bảo vệ Lâm Tế an toàn. Xong việc ngài ấy sẽ tự mình hướng Lục thiếu giáo giải thích."

"Xong việc sẽ giải thích?" Liêu Khải hừ lạnh bao vây lại đây, bất chợt nâng lòng bàn tay phóng vũ khí ra, tia laser màu đỏ bắn tới, cắt qua mưa gió đen tối. "Lục thiếu giáo ra lệnh gặp được Lâm Tế liền giết không cần hỏi tội, Trang tướng quân là Quân đoàn trưởng Quân Đoàn 2, không quản được người của Quân đoàn 7 chúng tôi." Khi Liêu Khải nói chuyện, hai chiếc cơ giáp bên cạnh cũng tiến lên, Đổng Minh rống giận nhảy tới, xẹt qua cơ giáp màu đỏ nhắm về phía trước.

"Ngăn hắn lại."

Cơ giáp màu đỏ thứ hai xuất hiện, một quyền đánh về phía Đổng Minh.

Trêи một sân thượng ở phế tích cách nơi hai bên giao chiến khoảng 2km, Lâm Tế sắc mặt tái nhợt mà đứng đó, sói bạc to lớn an tĩnh ngồi bên chân hắn. Cảm quan của Lâm Tế lướt qua nơi hai bên giao chiến, cúi đầu kịch liệt ho khan. Hắn nhìn không khí, cười nhạt "Nếu Trang tướng quân đã tới, hẳn không phải là để chờ xem tôi chết như thế nào nhỉ."

Sau khi hắn dứt lời, Trang Vĩ từ trong bóng tối đi ra, biểu tình trêи mặt tựa như cảm thán, lại tựa như thương hại, "Tôi nhận được tin Lục Ly cuồng hóa, liền đoán nhất định có liên quan tới Diên Vĩ Tinh, không nghĩ tới sẽ là việc Lâm thượng giáo còn sống."

Lâm Tế nhàn nhạt nói: "Còn sống thì sao? Cũng chỉ là sống không bằng chết."

Trang Vĩ nói: "Tuy nói sống không bằng chết, nhưng Lâm thượng giáo vẫn chưa chịu chết, tóm lại có nguyên nhân khiến Lâm thượng giáo không cam lòng đi tìm cái chết, muốn làm sáng tỏ có phải không?"

Lâm Tế im lặng không nói gì.

Trang Vĩ thở dài một tiếng, nói: "Trận chiến năm đó ở Diên Vĩ Tinh tuy rằng Quân đoàn 3 không đuổi tới kịp, nhưng sau khi tôi nghiên cứu qua ký lục tác chiến, hướng chỉ huy của Lâm thượng giáo cũng không sai. Diên Vĩ Tinh ở trong Liên Bang, phân bố xung quanh có 18 tinh cầu cư trú. Một khi thú triều mất đi khống chế, hậu quả không thể tưởng tượng được."

Tay Lâm Tế gắt gao nắm chặt, Trang Vĩ tiếp tục nói "Trận chiến ở Diên Vĩ Tinh tuy là do Lâm thượng giáo chỉ huy, nhưng tinh hạm chỉ huy ở phía sau. Thế trận phía trước thay đổi trong nháy mắt, nên cần có quan tình báo phân tích và truyền lại phía sau. Ký lục tác chiến năm đó cho thấy thú triều dao động kịch liệt, cửa bóng tối có bóng dáng vương thú xuất hiện. Lâm thượng giáo muốn tiêu diệt vương thú, phải đem uy hϊế͙p͙ bất ngờ nảy sinh này bóp chết, tất nhiên phải lựa chọn bom hố đen."

Nói tới đây Trang Vĩ dừng một chút, "Trận chiến tại Diên Vĩ Tinh mấu chốt ở chỗ, rốt cuộc khi ấy vương thú có thực sự xuất hiện hay không."

Giọng nói Lâm Tế khàn khàn: "Ngài là đang ám chỉ quan tình báo đã lừa tôi?"

Trang Vĩ đi đến rìa sân thượng, thả ra cảm quan, cách vài km cuộc giao chiến vẫn còn đang diễn ra, có vài chiếc cơ giáp đang tụ về nơi này. Ông không trả lời vấn đề của Lâm Tế, mà đột nhiên hỏi "Lâm thượng giáo không cảm thấy thú triều năm đó xuất hiện quá mức kì lạ hay sao? Diên Vĩ Tinh chỉ là một hành tinh cư trú bình thường, vừa không phải là hành tinh năng lượng quan trọng, cũng không có thiết bị quân sự mấu chốt, vì sao thú triều lại đột nhiên xuất hiện ở Diên Vĩ Tinh?"

Vấn đề này Lâm Tế đã suy nghĩ 18 năm, hắn nhìn về phía Trang Vĩ, "Rốt cuộc ông muốn nói gì?"

Trang Vĩ cười khổ, "Nói gì không quan trọng, quan trọng là tôi giống Lâm thượng giáo, đều cần một đáp án."

Lâm Tế lạnh nhạt nói: "Vậy chỉ sợ Trang tướng quân không có cơ hội. Sau khi tôi xảy ra chuyện, lính gác Tống Tư Lan nắm giữ vị trí quan tình báo tự sát, chồng của cô ấy là Hàn Kỳ mang theo con nhỏ mất tích, có lẽ cũng dữ nhiều lành ít. Sự thật năm đó sẽ không còn ai biết."

"Vấn đề chính là ở đây." Trang Vĩ đánh gãy lời Lâm Tế "Ba năm trước tôi nhận được tin tức từ Hàn Kỳ, hắn muốn truyền lại điều gì đó, nhưng tiếc là hắn chỉ nói một câu."

"Câu gì?"

"Cô ấy không phải là cô ấy."

Một tiếng "ầm" lớn vang lên, tia chớp màu xanh xé rách bầu trời, âm thanh của Trang Vĩ bị tia chớp áp đi, nhưng vẫn đủ để Lâm Tế nghe rõ, khuôn mặt trắng bệch của hắn nháy mắt trở nên dữ tợn.

...

"Trời mưa, trời mưa!"

Phản ứng của thế giới ngầm so với mặt đất luôn chậm hơn một nhịp. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, bên ngoài trời đã mưa to như trút nước, đám người từ trước đến nay luôn rúc dưới lòng đất điên cuồng chạy ra ngoài, toàn bộ nồi chén gáo* bồn chai lọ vại đều mang theo bên người. Tài nguyên của Phá Tinh ít ỏi, nước đựng trong túi có giá gần như bằng dịch dinh dưỡng. Ngoại trừ người ở khu trung tâm không kiêng nể gì mà dùng nước, người ở hai khu bên ngoài đều chỉ có thể cố gắng ép nhu cầu dùng nước tới mức thấp nhất. Mỗi lần trời mưa là một lần thế giới ngầm mừng như điên.

Hàn Thụy nghe được động tĩnh bên ngoài, khẽ thăm dò, sau đó cẩn thận mà lùi về huyệt động. "Chúng ta có cần ra ngoài hứng chút nước không?"

Tô Hòa đang ngồi xổm bố trí trận pháp năng lượng, có chút thất thần, phản ứng chậm nửa nhịp gật đầu.

Hàn Thụy ngồi xuống cạnh Tô Hòa "Tô Hòa, cậu có tâm sự?" Sau khi trở về từ Diên Vĩ hạm trạng thái của Tô Hòa không đúng lắm, trong lòng Hàn Thụy lo lắng, không biết rốt cuộc Lục Ly cùng Tô Hòa nói gì.

Tô Hòa bỏ xuống đồ vật trong tay, ngồi xuống cùng Hàn Thụy, nói "Cũng không tính là tâm sự, tôi chỉ suy nghĩ rằng khi nào chúng ta mới có thể mua được tinh hạm rời khỏi Phá Tinh, sau khi rời đi chúng ta nên làm gì đây?"

Hàn Thụy nghe được sự dao động của Tô Hòa, do dự nói: "Có phải Lục Ly nói gì với cậu hay không, cậu muốn cùng hắn rời đi?"

"...... Gần như là vậy." Tô Hòa không gạt Hàn Thụy, cậu chọc đá trêи mặt đất, có chút mơ hồ "Lúc trước tôi nghĩ rất đơn giản, đầu tiên cố gắng trồng trọt buôn bán để mua tinh hạm rời khỏi Phá Tinh. Chờ sau khi chúng ta rời đi liền thuê một tinh cầu tiếp tục trồng trọt buôn bán, kiếm thật nhiều tín dụng điểm. Sau đó chúng ta liền có thể du lịch khắp vũ trụ. Nhưng......" Cậu chọn lựa từ ngữ "Hôm nay khi Lục Ly cuồng hóa, tôi ở trong đầu hắn thấy được một đoạn ký ức, là về Diên Vĩ Tinh."

Đoạn ký ức này để lại cho Tô Hòa ấn tượng rất sâu. Một tinh cầu bị hủy diệt trong nháy mắt, sự tàn khốc của chiến tranh trần trụi hiện ra trước mặt cậu. Tô Hòa có chút chấn động, đau đớn cùng với nhiệt huyết của thiếu niên dâng trào lên, cậu cũng muốn làm chút gì đó. Khi Lục Ly hứa sẽ không cưỡng ép cậu kết hợp, ý nghĩ gia nhập quân đội khẽ bật ra.

Cậu nhìn về phía Hàn Thụy, "Tôi muốn gia nhập quân đội, theo Lục Ly vào Quân đoàn 7. Tư liệu trêи thiên võng nói rằng Quân đoàn 7 vẫn luôn đóng quân tại phòng tuyến biên cảnh nên tần suất tổn hại rất cao, chắc chắn họ luôn phải bổ sung không ngừng một lượng lớn binh lính."

Hàn Thụy: "...... Cậu nói với Lục Ly rồi? Hắn đồng ý?"

Tô Hòa mờ mịt, "Tôi gia nhập quân đội thì liên quan gì tới Lục Ly, sao phải cần hắn đồng ý?"

Hàn Thụy bất đắc dĩ, không đành lòng đả kϊƈɦ Tô Hòa, "Cậu muốn che dấu thân phận dẫn đường để gia nhập quân đội, chỉ có thể làm vật hi sinh ở tiền tuyến. Quá nguy hiểm, lính gác sẽ không để dẫn đường rơi vào trạng thái nguy hiểm như vậy, Lục Ly nhất định sẽ ngăn cậu gia nhập quân đội."

Tô Hòa: "......"

"Vậy......" Tô Hòa co chân, đặt cằm lên đầu gối "Còn cần rời đi cùng Lục Ly sao?"

Hàn Thụy do dự mà nhìn về phía Tô Hòa, "Nếu tôi không đi, Tô Hòa... cậu sẽ ở lại với tôi sao?"

Tô Hòa sửng sốt, lập tức nói: "Đương nhiên, chúng ta đã quyết định sẽ cùng nhau rời khỏi Phá Tinh mà."

Hàn Thụy cúi đầu ừ một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa. Y đứng dậy tìm được một cái bao đựng nước đã dùng qua, nói: "Tôi lên mặt đất lấy chút nước."

Tô Hòa cười xua xua tay, "Cậu đi trước đi, tôi đem hạt giống trồng xong liền đi sau."

Hai người ở trong hang động tách ra, rất nhanh Hàn Thụy đã tìm được một con đường gần nhất dẫn lên mặt đất. Trêи mặt đất vẫn đang điên cuồng vui vẻ, Hàn Thụy thuần thục mà lẫn vào đám người. Bỗng trong nháy mắt, thế giới tinh thần của Hàn Thụy phát ra cảnh báo mãnh liệt, lông tơ toàn thân y dựng đứng lên, y cảnh giác mà nhìn xung quanh.

"Nhìn xem! Kia là cái gì?" Có người kinh ngạc chỉ vào không trung hô lên.

Hàn Thụy ngẩng đầu, giữa bầu trời rực rỡ, mười mấy tia chớp to như cánh tay tụ lại. Ánh sáng lóa mắt xé rách bóng tối, vết nứt thật lớn rạch ngang toàn bộ bầu trời. Thú bóng tối lập lòe ánh sáng xanh lam từ vết nứt chui ra, giống như sao băng từng đợt từng đợt rơi nhanh xuống mặt đất.

Trong đầu Hàn Thụy hiện lên hình ảnh ngày nghỉ đầy khói lửa, khẽ lẩm bẩm: "Thú triều..."

--

HERE: Dù ai nói sao đi chăng nữa, mình vẫn thấy bạn Lục rất là soft (∪ ◡ ∪)

Mọi người 8/3 hạnh phúc thật nhiều nha ❀ ❀

Toàn bộ thế giới dưới lòng đất tựa như địa ngục hỗn loạn, âm thanh mọi người gào khóc rêи rỉ, cảm xúc âm u cùng cực trong lòng bị phóng đại vô hạn, mãnh liệt mà đánh về phía Tô Hòa.

Sắc mặt Tô Hòa trắng bệch, không ngừng gia cố lá chắn tinh thần cho bản thân.

..

Cánh tay pháo năng lượng cao của Lục Ly nâng lên, xoay tròn bắn ra, dùng hết khả năng dọn sạch con đường phía trước. Hắn cảm nhận được lời kêu gọi mãnh liệt của Tô Hòa, cánh tay khác luôn vững vàng cầm kiếm khẽ run nhè nhẹ.

Tô Hòa gặp phải nguy hiểm sao?