Tô Hòa và Hàn Thụy tới Diên Vĩ hạm cũng không nhìn thấy quá nhiều lính gác. Ngoài Lục Ly và Thẩm Thận, chỉ có một nữ lính gác tiếp đón bọn cậu, cùng một lính gác trẻ độ tuổi thoạt nhìn xấp xỉ, cười lên có hai lúm đồng tiền.

Suy xét đến bài xích của dẫn đường tự do đối với lính gác, sự an bài của Lục Ly cũng coi như là dụng tâm lương khổ*. Hắn không lập tức nói vào chuyện chính sự, mà kiến nghị Tô Hòa và Hàn Thụy trước tiên tới phòng nghỉ sửa soạn đơn giản lại một chút, trong phòng nghỉ có phòng tắm riêng cùng với máy giặt rất tiện lợi.

*Dụng tâm lương khổ 用心良苦: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại

Một đường tới đây trêи người Tô Hòa cùng Hàn Thụy không là bùn thì cũng là nước, bộ dáng vô cùng chật vật. Tuy rằng Tô Hòa trong mắt Lục Ly như tự động mang theo filter tăng 100% vẻ đẹp, vô luận thế nào Lục Ly đều cảm thấy cậu đáng yêu, nhưng thân thể dẫn đường yếu kém cũng là thật, Lục Ly không mong Tô Hòa dính mưa dẫn tới sinh bệnh.

Tô Hòa nghe thấy có thể tắm rửa ánh mắt liền sáng lên, cậu tới Phá Tinh gần một tháng nay còn chưa có lần nào nghiêm túc tắm rửa qua, đều là tùy tiện lấy nước trong túi đối phó một chút. Nghĩ đến nước ấm khẽ bốc hơi, trong lòng cậu giống như bị con mèo nhỏ cào cào, tuy nhiên...

Lục Ly đoán được boăn khoăn của cậu, nói: "Có thể cho Renault đi cùng các cậu."

Biểu tình Hàn Thụy có chút mờ mịt, Lục Ly lập tức nhận ra được Hàn Thụy không biết thân phận Ngân Hà Thụ Nhân của Tô Hòa, vẻ mặt không thay đổi mà bổ sung: "Renault là một Ngân Hà Thụ Nhân."

Hiểu biết của Tô Hòa đối với Ngân Hà Thụ Nhân không sâu lắm, ngược lại, Hàn Thụy lại biết màng phòng hộ của Ngân Hà Thụ Nhân cường hãn như thế nào. Trêи người y cũng dính dính rất khó chịu, không nhịn được dụ hoặc lôi kéo Tô Hòa gật gật đầu.

Sau khi hai người rời khỏi, Lục Ly dẫn theo Thẩm Thận tới khoang đáy. Nhóm lính gác ở lại Diên Vĩ hạm đã tập hợp xong. Lục Ly giấu đi ôn hòa trêи mặt, trầm giọng nói: "Tiểu đội số 1 đóng giữ Diên Vĩ hạm, Tiểu đội 2, 3 và 4 lập tức xuất phát. Lấy khu dân cư trung ương làm tâm điểm, khuếch tán về bốn phía, một khi phát hiện ra Lâm Tế, giết không cần hỏi."

"Rõ!"

Nhóm lính gác dáng người cứng cỏi, nắm tay phải đặt lên ngực, đều nhịp đáp, nét mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cái tên "Lâm Tế" này tựa như một luồng gió lạnh thấu xương, thổi tan tâm tư kiều diễm vì dẫn đường ghé thăm chiến hạm của một đám người, tất cả đều mang sát ý hừng hừng.

Cơ giáp màu đen tứ tán rời khỏi Diên Vĩ hạm. Thẩm Thận có chút hối hận, nếu hắn ở chợ đen nhận ra Lâm Tế, sẽ không mặc kệ để Lâm Tế dễ dàng rời đi như vậy. Hắn nhìn về phía Lục Ly, hỏi: "Nếu Lâm Tế còn sống, vì sao lại không trở về Liên Bang?"

Lục Ly nói: "Hắn coi như là người đã chết của Lâm gia, trở lại Liên Bang cũng không có nơi dừng chân. Lại nói Lâm Văn mấy năm nay vẫn luôn mơ ước vị trí tổng thống, chắc chắn cũng không muốn Lâm Tế trở về gây phức tạp. Chỉ là không nghĩ tới, năm đó hắn bị ám sát không chỉ không chết, mà còn có thể tiếp tục sinh sống ở Phá Tinh."

"Chúng ta có nên báo cáo cho Tướng quân?"

Lục Ly dừng một chút, "Giết Lâm Tế rồi hẵng báo. Thân thể tướng quân không tốt, vẫn nên tránh bị kϊƈɦ thích."

Lục Ly nói xong, Thẩm Thận liền trầm mặc. Hai người đều là trẻ mồ côi ở Diên Vĩ Tinh năm đó may mắn còn sống, có rất nhiều sự đồng cảm lẫn nhau. 18 năm trước, Diên Vĩ Tinh gặp phải thú triều, cứu viện đuổi tới trước tiên chính là Quân Đoàn 2 tình cờ tuần tra gần đó. Khi đó Diên Vĩ Tinh còn có thể chống đỡ, nhưng Quân Đoàn 2 dựa vào tình báo phân tích, lấy lý do ngăn cản thú triều khuếch tán về hướng Liên Bang mà từ bỏ Diên Vĩ Tinh. Hạ lệnh chính là quan chỉ huy tiên phong của Quân Đoàn, Lâm Tế.

Là một tinh cầu thích hợp để cư trú, cư dân ở Diên Vĩ Tinh không hề ít, trong đó còn có một bộ phận hậu cần cùng người nhà của Quân Đoàn 7. Diên Vĩ Tinh bị phá bỏ, chiến đội Quân Đoàn 7 đóng giữ ở Diên Vĩ Tinh toàn quân hủy diệt, bạn lữ của quân đoàn trưởng Lý Chấn Ngôn, Minh Huy dẫn đường trong lúc chiến đấu cũng hy sinh. Toàn bộ Diên Vĩ Tinh chỉ có 358 người còn sống sót, trong đó có 324 người là những đứa bé không quá 15 tuổi. Họ được chiến đội đóng giữ liều chết đưa đi, trở thành những nhân chứng sống duy nhất chứng kiến trận huyết chiến kia.

Chờ đến khi Lý Chấn Ngôn mang theo Quân Đoàn 7 từ biên cảnh phòng tuyến xa xôi đuổi tới Diên Vĩ Tinh, Diên Vĩ Tinh đã bị Quân Đoàn 2 hạ lệnh hủy diệt. Sau đó, người sống sót ở Diên Vĩ Tinh tố cáo Quân Đoàn 2 lên Tòa án Quân sự. Hai bên tranh cãi xoay quanh việc mệnh lệnh của quan chỉ huy Lâm Tế có thỏa đáng hay không suốt nửa năm. Trong lúc đó Lâm Tế cũng gặp phải ám sát tập kϊƈɦ 13 lần, đệ nhất gia tộc ở Liên Bang, Lâm gia bị dư luận đẩy tới đầu sóng ngọn gió, sử sách lưu lại gọi là sự kiện Huyết Sắc Diên Vĩ.

Nửa năm sau, Tòa án Quân sự tối cao Liên Bang đưa ra quyết định, bị cáo Lâm Tế sai sót trong chỉ huy, tước chức vụ, lưu đày tới quặng tinh xa xôi lao dịch mười năm. Trêи đường lưu đày, Lâm Tế lại gặp tập kϊƈɦ, bị cuốn vào không gian gió lốc, cuối cùng bỏ mình. Cái chết năm đó của Lâm Tế đặt ra dấu chấm hết, người sống sót của Diên Vĩ Tinh cũng dần dần lớn lên, phân bố rải rác khắp Liên Bang. Ai cũng không nghĩ tới Lâm Tế không chỉ không chết, mà còn luôn sống ở Phá Tinh.

"Lão đại." Ngụy Na gõ cửa tiến vào phá vỡ trầm mặc, "Hai vị dẫn đường đã an bài tốt."

Lục Ly nghĩ đến Tô Hòa, mây mù trêи mặt tiêu tan. Chuyện đã qua không thể nghịch chuyển, bọn hắn còn có tương lai sau này.

Cách hay tầng khoang, Tô Hòa đối với những chuyện phát sinh trêи Diên Vĩ hạm hoàn toàn không biết gì cả. Cậu cùng Hàn Thụy ở trong phòng tắm, Renault trung thực mà canh giữ bên ngoài, bộ rễ cắm vào sàn nhà kim loại, màn phòng hộ màu xanh lục dựng lên, đem mấy căn phòng xung quanh bao vây bên trong.

Tô Hòa đối với mọi thứ nhìn thấy đều tò mò vô cùng, dù sao chỉ có cậu cùng Hàn Thụy cũng không sợ mất mặt, một hồi chọc chọc cái này, một hồi lại chọc chọc cái khia. Hàn Thụy lôi kéo Tô Hòa cởi sạch, đem quần áo của hai người ném vào máy giặt. Tô Hòa nhìn gầy, cởi quần áo ra thế mà có bảo. Hàn Thụy phát hiện Tô cư nhiên còn có cơ bụng, kinh ngạc sờ soạng vài cái.

Tô Hòa có chút đắc ý, khoe khoang dáng người với Hàn Thụy. Trước đây khi cậu sống tại chân núi Chung Nam, không thiếu lần chạy vào trong núi. Thường xuyên lén lút đi bắt con gà rừng hay tóm con thỏ gì đó, đem về nhà giúp ông cụ bồi bổ thân thể. Chợ rau ở trấn nhỏ tuy rằng cũng bán những thứ này, nhưng vật nuôi trong nhà so với tự nhiên luôn không bằng. Ông cụ thấy Tô Hòa là đứa nhỏ cứng rắn, cũng không quản cậu. Cậu cứ như vậy đuổi mèo bắt chó, thân thể so với người bình thường rắn chắc hơn nhiều.

Tô Hòa đem chuyện trước kia kể cho Hàn Thụy, đổi núi Chung Nam thành phế thích, gà rừng và thỏ thì đổi thành thú bóng đem, tuy rằng thường xuyên bị vấp, muốn thay đổi cảnh tượng trong câu chuyện, nỗ lực đem sơ hở giấu đi, nhưng Hàn Thụy vẫn nghe đến say xưa, một bên ra sức cổ vũ Tô Hòa.

Nhánh cây trêи đỉnh đầu Renault xuyên qua vách tường phòng tắm, vách tường kim loại đột nhiên như mọc ra một đống lá cây. Hắn nhiệt liệt run run lá cây, giữa tiếng nước chảy phát ra âm thanh thanh xào xạt.

"Mầm nhỏ kể chuyện thật hay."

Tô Hòa: "......"

Tuy rằng Hàn Thụy hoài nghi thái độ của Renault đối với Tô Hòa có chút không bình thường, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, ôm bụng mà bật cười.

Hai người tắm xong, quần áo cũng đã được sấy khô. Tô Hòa thần thanh khí sảng mặc quần áo vào, sinh hoạt đối lập với Phá Tinh làm ý niệm sẽ không cùng Renault rời đi vốn kiên định lại khẽ buông lỏng. Cậu lập tức nhắc nhở chính mình, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, ngàn vạn lần đừng để chút tiện lợi nhỏ này dụ dỗ. Nhưng nghĩ đến về sau mỗi ngày đều có thể tắm rửa, có thể ăn đồ ăn nóng hổi mà không phải gặm dịch dinh dưỡng, tâm trí cậu không khỏi dao động.

Tô Hòa trong lòng rối rắm, nếu Lục Ly không phải là lính gác tương thích với cậu thì tốt rồi, hoặc là...... Lục Ly bảo đảm sẽ không cùng cậu kết hợp? Các loại suy nghĩ trong đầu cậu chạy qua, Lục Ly và Ngụy Na cũng tìm lại đây. Hàn Thụy lo lắng mà liếc mắt nhìn Tô Hòa một cái, theo Ngụy Na rời đi để lại không gian cho Lục Ly. Renault vốn muốn lưu lại, cũng bị Lục Ly khuyên rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Tô Hòa cùng Lục Ly, Tô Hòa bỗng cảm thấy có chút không tự nhiên.

Lục Ly ôn hòa cười "Cậu có muốn thăm quan Diên Vĩ hạm?"

"A, có thể chứ?" Đôi mắt Tô Hòa sáng lên, trước đây cậu còn chưa từng ngồi qua máy bay, hiện tại lại có cơ hội thăm quan một con tàu chiến hạm vũ trụ, dụ hoặc này căn bản không có cách nào từ chối.

Lục Ly cười gật gật đầu. Diên Vĩ hạm quy mô không hề nhỏ, một đường này Tô Hòa xem rất thú vị, mượn cơ hội hướng Lục Ly hỏi thăm giá của một chiếc tinh hạm.

"Tinh hạm?" Lục Ly nhướng mày, chợt ngộ ra, "Cậu muốn tự mình mua một chiếc tinh hạm?"

Tô Hòa vốn không cảm thấy vấn đề gì, nhưng khi bị Lục Ly hỏi lại như vậy, lập tức cảm thấy cái suy nghĩ này của cậu giống như rất nực cười. Cậu cố gắng không xụ mặt xuống "Không được sao?"

Ý cười hiện lên trong mắt Lục Ly. Lục Ly thẳng thắn nói: "Lý tưởng không tệ, nhưng nếu cậu muốn mua tinh hạm rời khỏi Phá Tinh, chỉ sợ là không có khả năng. Chưa nói đến giá của một con tàu tinh hạm, chỉ riêng đá năng lượng cần thiết để vận hành một chiếc tinh hạm hậu cần chuyên vận chuyển đã là một khoản không nhỏ. Cậu xác định có thể gánh được?"

Tô Hòa: "...... Tôi có đá năng lượng."

Lục Ly cười khẽ, "2000 đá năng lượng cấp A, phát hiện ở phế tích số 36, đúng không?"

Tô Hòa kinh ngạc mà nhìn Lục Ly. Lục Ly nói: "Số đá năng lượng kia là mục tiêu của Diên Vĩ hạm tại Phá Tinh, bị cậu phát hiện sớm hơn một bước."

Tô Hòa: "......"

Cậu rất muốn nói dù cho số đá năng lượng kia vốn là của Lục Ly, thì giờ nó đã không còn, nhưng nói như vậy lại giống cường thủ hào đoạt* không biết phải trái, cũng cảm thấy có chút không tự tin.

*cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.

Lục Ly đón tầm mắt của Tô Hòa, tiếp tục nói: "Tinh hạm lớn giống như Diên Vĩ hạm, 2000 đá năng lượng cấp A cũng chỉ đủ để chống đỡ trong ba tháng. Nếu cậu tính toán dùng số đá năng lượng kia, mua không được tinh hạm, nhưng cơ giáp thì vẫn có thể."

Tô Hòa: "......"

Cậu bị lời nói của Lục Ly đả kϊƈɦ tới lung lay sắp đổ, cũng may cậu còn có đòn sát thủ là thuật gieo trồng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy chút hy vọng.

Lục Ly dứt khoát nhanh nhẹn mà bổ xuống một đao cuối cùng "Có lẽ cậu cảm thấy có thể buôn bán nhỏ một chút, bán rau dưa trái cây gì đó chậm rãi tích góp điểm tín dụng. Cứ lạc quan như vậy chờ đến khi cậu góp đủ tín dụng điểm chắc cũng khoảng trăm năm sau. Đó là nếu cậu buôn bán thuận lợi, nguồn tiêu thụ phủ kín toàn bộ Phá Tinh."

"......" Tô Hòa, cậu có chút không phục, "Anh đây là ám chỉ nếu tôi muốn rời khỏi Phá Tinh thì chỉ có thể đi cùng anh sao?"

Người bình thường lúc này hẳn là sẽ uyển chuyển một chút, Lục Lỵ lại thản nhiên mà gật gật đầu.

Tô Hòa: "......"

Biểu tình này của cậu thật là đáng yêu, Lục Ly trong lòng mềm mại, thẳng thắn nói: "Tôi hy vọng cậu có thể cùng tôi rời đi, một phần là đáp ứng Renault, quan trọng là chúng ta 100% tương thích. Mặc kệ tôi nghĩ như thế nào, bản năng thúc đẩy tôi không có cách nào rời khỏi cậu. Tôi biết cậu không muốn trở thành dẫn đường, chúng ta có thể không kết hợp, nhưng tôi hy vọng cậu có thể cẩn trọng suy xét nơi định cư sau này." Lục Ly nói như vậy cũng là bất đắc dĩ, hắn không thể nào rời khỏi Tô Hòa, nhưng hắn lại lệ thuộc vào Quân Đoàn 7 bắt buộc đóng giữ phòng tuyến biên giới. Dưới tình huống hắn chưa xuất ngũ, nếu Tô Hòa đáp ứng cùng hắn rời đi, chỉ có thể là Tô Hòa lựa chọn nhường hắn.

Tô Hòa do dự vài giây, hỏi: "Sau khi rời Phá Tinh anh sẽ trở lại quân doanh sao?"

Lục Ly khẳng định mà ừ một tiếng.

Trong đầu Tô Hòa hiện lên trận chiến kia trong trí nhớ Lục Ly, nhiệt huyết dâng lên, ý niệm vốn buông lỏng lại càng thêm dao động.

Có lẽ cậu có thể theo Lục Ly đi tòng quân? Không phải dưới thân phận dẫn đường, mà là một binh lính bình thường!

__

Trang Vĩ từ trong bóng tối đi ra, biểu tình tựa như cảm thán, lại tựa như thương hại "Tôi thu được tin tức Lục Ly cuồng hóa, liền đoán nhất định cùng Diên Vĩ Tinh có quan hệ, không nghĩ tới sẽ là việc Lâm thượng giáo còn sống"

Lâm Tế nhàn nhạt nói: "Còn sống thì sao? Cũng chỉ là sống không bằng chết."