Hoắc Hiền gật đầu, sau khi cân nhắc một hồi rồi nhìn về phía Sầm Hoan, hàng lông mày đã hơi bạc nhíu lại: “Tại sao chỉ có một mình cháu đến?”

Sầm Hoan hiểu ý ông ấy muốn hỏi tại sao mẹ cô lại không đến, vội vàng trả lời: “Mẹ cháu vì trong nhà có hơi bận nên không đến được.

Đợi khi nào có thời gian sẽ đến thăm ông ạ.”

“Trong nhà có hơi bận nên không đến được à?” Hoắc Hiền lạnh lùng “hứ” mũi một tiếng, khóe miệng hơi cong mở mang ý châm chọc.

“Nó sợ rằng nó vừa đi, người nào đó mà về nhà không có ai hầu hạ sẽ trách nó đúng không?”

Khuôn mặt Sầm Hoan tối sầm lại, cô im lặng.

Cô biết rõ ông ngoại không hài lòng và thành kiến với bố của cô như thế nào, nên cho dù cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến ông ngoại càng thêm chán ghét bố cô hơn thôi, nhưng sẽ không khiến ông ấy thay đổi cách nhìn nhận của mình đối với bố cô.

Huống hồ gì, những năm qua những hành động bố đối với mẹ con cô quả thực không thể gọi là một người chồng tốt, cũng không phải một người bố trách nhiệm.

“Đối tốt với nó, nó cư luôn cho rằng đang muốn làm hại nó? Đi gả cho cái tên vô dụng đó, cả đời này của nó xem như đã bị hủy trong tay người đàn ông đó rồi!” Ngay khi Hoắc Hiền vừa nghĩ đến bố của Sầm Hoan, ông ấy liền không thể kìm chế được cảm xúc kích động, mạch máu giữa hai thái dương đã có màu hoa râm như muốn nứt toạc ra, hai tay áp vào lồng ngực đang nhấp nhô kịch liệt, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp và nặng nhọc.

“Được rồi, được rồi, sức khỏe của ông không được tốt, đừng nhắc đến những chuyện khiến ông tức giận đó nữa.” Liễu Như Lam cau mày lo lắng trấn an chồng, sau đó cúi đầu nhìn về phía Sầm Hoan, chỉ vào một tập văn kiện trên bàn, rồi nói: “Đây là tài liệu mà cậu của cháu cần dùng cho cuộc họp ở công ty vào chiều nay.

Quản gia Đoàn đi ra ngoài nhất thời không về được.

Nên bây giờ cháu mau vào bếp ăn chút gì rồi sau đó đem tài liệu này đến công ty đi.”

Sầm Hoan vừa nghe có thể rời đi ngay, lập tức cho dù cô có đói đến mức chân nhũn ra, không được được, có phải bò cô cũng sẽ bò ra khỏi tầm nhìn của ông ngoại, kẻo cô ở lại thêm một giây nào nữa không biết sẽ phải nghe ông ngoại nói về bố của mình như thế nào.

Từ xưa đến nay cô vẫn là một người bao che khuyết điểm, cho dù bố có ngàn vạn điều không đúng, thì đó vẫn là bố của cô.

Hơn nữa, ông ta cũng không tệ đến thế, chỉ là ông ta không quan tâm lắm đến hai mẹ con cô mà thôi.

Cô cầm lấy tập tài liệu trên bàn cà phê nói rằng mình không đói, sau đó xoay người bước ra khỏi tầm mắt của hai người bọn họ.

Hoắc Hiền nhìn theo hướng cô rời đi, hồi lâu mới thở dài: “Con bé này tính tình còn ương ngạnh hơn cả mẹ nó.

Bề ngoài thì im lặng không hề nói gì, nhưng trong xương lại cốt lại rất cứng đầu.

Tính khí sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu ấm ức mà thôi.

“Giọng điệu còn lẫn cả sự lo lắng.

Liễu Như Lam hơi ngạc nhiên liếc nhìn chồng mình một cái, giả vờ như không để tâm nói: “Không phải đó giờ ông đều không thích con bé đó mà, tại sao lại...”

“Cho dù có không thích đến mức nào, nó cũng là cháu ngoại ruột của Hoắc Hiền tôi, trong người mang dòng máu nhà họ Hoắc của tôi.”

Hoắc Hiền ngắt lời bà ấy, thấy bà ấy còn muốn nói tiếp, ông ấy xua tay ra hiệu cho bà ấy im lặng, sau đó chống tay vịn ghế sô pha đứng dậy: “Tôi mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng nữa bà nhớ đánh thức tôi, tôi phải đi đến bệnh viện thăm Tĩnh Bắc.”

“Được.” Liễu Như Lam đáp lại, tiến lên đỡ ông ta, lông mày khẽ cau lại.

Sầm Hoan chặn một chiếc taxi và đi thẳng đến tòa nhà trụ sở chính Hoắc Thị.

Sau khi ra xuống xe và trả tiền, hơi thở đột nhiên trộn lẫn mùi thơm của thức ăn, cái bụng đói của cô lập tức kêu lớn.

Cô liếc nhìn tập tài liệu trong tay, ngước mắt nhìn xung quanh rồi đi về phía một tiệm bánh ở đối diện..