Sầm Hoan trở về phòng, ngồi trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại, nhưng lăn lộn mãi cũng không ngủ được.

Nhắm mắt lại, khung cảnh đó lại tự động hiện lên trong tâm trí cô.

Nếu nói là cô hoàn toàn không hề quan tâm đến chuyện đó là không thể nào rồi.

Suy cho cùng, người đó chính là cậu có quan hệ huyết thống với cô.

Cho dù cô hoàn toàn không hề có chút tình thân gia đình giữa cậu và cháu bình thường với anh, hơn nữa cô chỉ coi anh như một người đàn ông xa lạ mới gặp, cô vẫn sẽ cảm thấy kỳ cục, thậm chí là khó xử.

Cô vô cùng cáu kỉnh trở người, đầu óc rối như tơ vò.

Mới lên thành phố một ngày đã xảy ra chuyện như vậy, những ngày sau này cô sẽ sống như thế nào đây? Ngày mai khi hai người gặp nhau cô lại phải đối mặt với anh như thế nào?

Tươi cười chào đón? ~ Cô điên rồi mới cười với heo sau khi bị cắn.

Mặt không chút biểu cảm hay liếc anh vài cái? Xin lỗi, cô không có cái gan đó.

Sau khi suy nghĩ, tấm khăn trải giường sắp bị cô lăn đến nát tan rồi, nhưng cô vẫn không thể đưa ra được một kết luận nào.

Cho đến khi chân trời dần lấp ló tia sáng, cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

***

“Cộc cộc cộc!”

Lờ mờ nghe thấy tiếng gõ cửa, Sầm Hoan mở một mắt, rồi nhanh chóng nhắm lại.

“Cô chủ, ông chủ tìm cô.”

Khi giọng nói của thím Phúc truyền đến, Sầm Hoan sững sờ, sau đó lập tức mở mắt ra, rồi nhanh chóng bò dậy khỏi giường, nhìn thời gian vậy mà đã gần trưa rồi!

Cô tùy tiện quơ quào lại đầu tóc và chạy ra mở cửa.

“Thím Phúc, ông ngoại đang tìm cháu có chuyện gì vậy?”

Thím Phúc liếc nhìn mái tóc ngắn đã rối bù như tổ chim của Sầm Hoan, bất giác nhíu mày, lắc đầu nói: “Tôi không biết, ôn chủ cả buổi sáng không thấy cô chủ, cho nên mới bảo tôi lên đây xem thử.

“Ồ, tôi tắm rửa xong sẽ xuống nhà ngay.”

Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô chạy một mạch phòng như một cơn gió và đi thẳng vào phòng tắm.

Sau khi vội vàng tắm rửa chải chuốt xong rồi đi xuống lầu, trong phòng khách, Liễu Như Lam và Hoắc Hiền không biết đang nói chuyện gì, nhưng vẻ mặt của hai người vô cùng nghiêm trọng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Liễu Như Lam nhìn thấy Sầm Hoan, lập tức dừng cuộc trò chuyện với Hoắc Hiền lại.

Sầm Hoan lo lắng đi tới chỗ hai người bọn họ, gật đầu với Liễu Như Lam xem như chào hỏi, sau đó nhìn Hoắc Hiền nói: “Ông ngoại, thím Phúc nói ông có chuyện tìm cháu?”

Hoắc Hiền không trả lại cô ngay lập tức, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái mà nhấp hai ngụm trà mà Liễu Như Lam đưa sang cho ông ấy.

Mặc dù Sầm Hoan chỉ mới gặp ông ngoại vài lần, nhưng đã quen với thái độ thờ ơ của ông ấy đối với mình.

Thấy ông ấy không chịu lên tiếng, cô cũng không nói mà chỉ nghiêm túc, đứng thẳng người, hai mắt dán chặt vào mặt đất.

Cuối cùng, Hoắc Hiền đặt tách trà xuống, liếc nhìn cô một cái, nói: “Tối hôm qua lúc cháu gặp cậu nhỏ, thằng bé đang đi cùng với ai?”

Sầm Hoan dừng lại, nghĩ xem nói hay không nói sẽ có hậu quả như thế nào, một lúc sau mới nói: “Lúc cháu gặp cậu nhỏ, bên cạnh cậu ấy chỉ có một người đàn ông tên Nam hay là Lam gì đó.”

“Dịch Nam?” Liễu Như Lam rõ ràng là nhớ rất kỹ người bạn thời thơ ấu của con trai mình, vì vậy bà ta đã nói ra được tên ngay lập tức.

Bà ta nhìn thấy chồng mình vẻ mặt đang nghi hoặc, liền giải thích: “Dịch Nam là con trai của chủ tịch tập đoàn Dương Dịch, thằng bé là bạn từ nhỏ của Đình Đông.

Ngoài thằng bé đó ra, còn có một số đứa khác nữa, mười mấy năm nay đã luôn duy trì liên hệ với Đình Đông.

Khi tôi đến Ý thăm Đình Đông cũng gặp bọn nó vài lần.

Chắc là tối qua tụ tập lại với nhau để hoan nghênh và chiêu đãi Đình Đông đó mà.”.