Vương Túc Ngạn chống cằm, nhìn Vệ Cát như một tên háu đói ăn lấy ăn để, cười nhẹ.

“Ăn từ từ thôi, miệng như con mèo rồi này!”

Đưa tay quệt nước sốt món đậu phụ dính còn sót lại bên mép cậu, Vương Túc Ngạn khẽ liếm đầu ngón tay, trên môi nở nụ cười ranh mãnh.

Nhận ra mình có ăn hơi nhiều, còn...hành động vừa rồi nữa, Túc Ngạn, anh đừng chọc em nữa được không, em biết ngượng đó. Hành động tình tứ ở nơi riêng tư, Vệ Cát vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Gò má cậu đỏ lên, gắp một miếng thịt lợn thật to đưa đến miệng hắn.

“Anh ăn đi...”

“Nước sốt rất ngon!”

“Mèo tự khen mèo dài đuôi! Rốt cuộc anh có ăn không??”

Đây là lần thứ ba cậu lườm hắn trong ngày rồi.

Vương Túc Ngạn mỉm cười, tự giác há miệng để cậu mớm cho mình.

Vì không muốn canh cánh mãi việc mình bất tài vô dụng, sau khi ăn uống xong xuôi, Vệ Cát giành rửa bát với Vương Túc Ngạn.

“Em rửa đi, anh tráng cho.” Vương Túc Ngạn đến bên bồn rửa bát, lấy trong cái tủ phía trên một đôi găng tay cao su, đeo vào cho Vệ Cát.

“Nếu anh muốn giúp, vậy thì em không khách sáo!”

Vệ Cát được hắn quan tâm liền vô cùng thích thú, Vương Túc Ngạn dịu đang như vậy, cậu chỉ muốn độc chiếm hắn thành của riêng mình.

*

Vương Túc Ngạn dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, sau đó ra phòng khách ôm Vệ Cát ngồi lên sô pha.

“Túc Ngạn, em muốn xem phim kinh dị!”

Nằm trong lòng Vương Túc Ngạn trên ghế sô pha êm ái, Vệ Cát lười biếng kéo kéo áo hắn, làm nũng một trận.

Đầu cậu tựa vào vai hắn như một con thú nhỏ đáng yêu. Tim Vương Túc Ngạn đập thịch một tiếng, ôm người yêu trong lòng, lại còn chỉ có hai người, Vương Túc Ngạn không tránh khỏi có suy nghĩ không được trong sáng. Hắn gạt qua suy nghĩ chết tiệt của mình, hôn trán Vệ Cát, đứng dậy lục tìm đĩa phim kinh dị của Vương Túc Tranh.

Phim kinh dị không thành vấn đề với Vương Túc Ngạn, hắn vớ một đĩa, mở đầu đĩa nhét đĩa phim vào. Tựa đề phim là “Đêm không trăng“. Vương Túc Ngạn tắt đèn, điều hoà trong phòng cũng mở ở nhiệt độ thấp.

Màn hình tivi lập loè ánh sáng trắng đen lẫn lộn, câu chuyện về hồn ma thiếu nữ bắt đầu. Trong khi gương mặt Vương Túc Ngạn vẫn dửng dưng như không, Vệ Cát bị mấy lần ma nữ xuất hiện bất thình lình mà giật thót, móng tay bấm sâu vào hông Vương Túc Ngạn.

“Anh không sợ sao?” Giọng Vệ Cát run run vì sợ, hơi khàn khàn nhưng vô cùng đáng yêu.

Vương Túc Ngạn hôn trán Vệ Cát, bật cười, “Sao phải sợ?”

“Rất đáng sợ mà. Anh không thấy máu me tùm lum đó sao? Còn có mấy tiếng rên...”

“Grrr... Gào...” Vương Túc Ngạn chơi xấu vòng qua vai Vệ Cát, gầm lên một tiếng giống tiếng sói hú trong phim, miệng thổi khí lạnh vào tai cậu.

Vệ Cát nắm chặt tay áo Vương Túc Ngạn, hét lớn.

“Aaaaa....”

“Túc Ngạn, anh đi chết đi!!!!!”

Vệ Cát nửa ngồi nửa quỳ quay mặt sang hắn, túm cổ áo Vương Túc Ngạn, nghiến răng trừng lớn.

“Em không xem nữa!!!”

Bị cậu làm cho áo xộc xệch cả lên, Vương Túc Ngạn cười khoái trá, tay đặt trên eo cậu vỗ về.

“Được được, đều theo ý em.”

Vương Túc Ngạn cầm remote, nhấn nút tạm dừng, “Nếu không xem phim, thì làm gì đây?”

“Anh muốn làm gì??” Vệ Cát lém lỉnh nhìn hắn, theo bản năng muốn trêu chọc lại Vương Túc Ngạn.

Anh đùa giỡn em quá nhiều rồi, hôm nay phải trả đủ. Đùa một tẹo, hẳn không có gì quá đáng đâu nhỉ. Vệ Cát đáng thương không biết rằng, chơi với lửa có ngày chết cháy.

Vương Túc Ngạn khẽ cười, trong đầu cậu đang suy tính điều gì đều viết rõ lên khuôn mặt, muốn chiến với anh sao, em còn non kém lắm.

“Anh muốn...”

Vương Túc Ngạn nhìn Vệ Cát thật lâu, sau đó cúi đầu, cắn nhẹ vào cổ cậu. Một dấu vết đo đỏ in trên cổ Vệ Cát. Căn phòng có những luồng khí mát lạnh từ điều hoà toả ra, nhưng không khí xung quanh hai người đang dần nóng lên.

Hành động bất chợt làm tim cậu đập loạn, Vệ Cát che lấy cổ của mình. Vương Túc Ngạn nhẹ nhàng mở tay cậu, dùng ngón tay cái khẽ chạm vào làn da trắng nõn trên cổ Vệ Cát.

“A...”

Tiếng kêu khẽ bị chặn lại bởi một nụ hôn bất ngờ. Vương Túc Ngạn thừa lúc Vệ Cát mở miệng ra định nói gì đó, nhanh chóng đem bờ môi mình lấp đầy bờ môi căng mọng kia, dây dưa triền miên cùng một chỗ.

Hắn đem lưỡi mình luồn vào trong, vừa dịu dàng đưa đẩy đầu lưỡi rụt rè của cậu, vừa mạnh mẽ tấn công khoang miệng cậu.

Nụ hôn cứ thế sâu dần, sâu dần...

Thần trí lẫn đôi mắt Vệ Cát đều đã rơi vào trạng thái mơ màng, khoé mắt có một tầng hơi nước mỏng. Cậu mềm nhũn dựa vào người hắn, hô hấp trở nên dồn dập.

“Ưm...”

Đến khi lưu luyến trở ra, hơi thở hai người có phần rối loạn. Vương Túc Ngạn khẽ hôn khoé môi cậu, ấn lên môi một nụ hôn thứ hai.

“Giao cho anh...được không?”

Âm thanh trầm thấp cùng khẩn cầu vang lên bên rai Vệ Cát, bị hắn hôn đến nghẹt thở, trước đây chưa từng có một nụ hôn dài và sâu đến như vậy.

Giao cho anh...lần đầu tiên của mình sao? Yêu anh...lần đầu là cho anh. Chính thức quen nhau mới chỉ hai tuần đã xảy ra quan hệ, có phải là quá nhanh?

Không lo lắng, sợ sệt, là nói dối. Lòng cậu rối như tơ vò. Vương Túc Ngạn nhìn theo ánh mắt của cậu, nhận ra trong đôi mắt có sự lưỡng lự, hắn thấy lòng mình hẫng đi.

Vì sao hụt hẫng? Câu trả lời của cậu vẫn là sự im lặng rối bời.

Cảm giác thích ban đầu...đã dần biến thành “yêu” rồi sao? Mỗi ngày đều có người chờ mình tan học, cùng nhau đến thư viện, mỗi tối luôn chúc nhau ngủ ngon, cùng nhau trải qua ngày cuối tuần hạnh phúc. Sự ấm áp bình dị mà cậu mang lại, là điều rất quý giá.

“Được...”

Giọng Vệ Cát nhỏ như muỗi kêu. Cậu đã suy nghĩ rất lâu, chữ “được” thoát ra một cách khó khăn, mang chút khàn khàn do ngượng ngùng.

Nghe Vệ Cát đồng ý, Vương Túc Ngạn ngẩn người một lát. Hắn ôm cậu nằm trên ghế sô pha, chống tay lên ghế, nghiêng người dùng ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn cậu.

Vệ Cát bị ánh mắt vừa ôn nhu vừa khao khát làm cho đỏ mặt. Anh đề nghị thì mau làm đi chứ, nhìn lâu có ích gì kia chứ, cảm giác giống như đang ngồi rên đống lửa vậy.

Cậu đã đồng ý giao mình cho hắn, niềm hạnh phúc lan toả khắp đôi mắt, sống mũi, khoé miệng. Mỗi lần như thế, Vương Túc Ngạn sẽ hôn Vệ Cát, dịu dàng đem tình cảm của mình đặt lên khuôn mặt cậu.

Từng chiếc hôn hạ xuống có như không khiến Vệ Cát nảy sinh cảm giác muốn được yêu thương nhiều hơn nữa. Cậu nhắm mắt hưởng thụ săn sóc mà hắn mang đến.

Cúc áo sơ mi lần lượt được cởi bỏ. Một nút, hai nút, ba nút...

“Vệ Cát...”

Vương Túc Ngạn khẽ kêu tên cậu, môi áp sát cần cổ mềm mại, dần trượt xuống xương quai xanh lượn sóng, khẽ mút tạo nên một dấu hôn đỏ thắm. Chiếc áo sơ mi trắng được Vương Túc Ngạn cẩn thận cởi ra, toàn thân Vệ Cát run lên vì lạnh, khẽ rên một tiếng.

“Hmm...”

Căn phòng tối đèn khiến hai người không nhìn rõ biểu cảm đối phương, chỉ có tiếng thở đều đặn là rõ ràng.

“Vệ Cát, anh bật đèn được không?”

Vương Túc Ngạn vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cậu, hỏi.

“Đừng bật...”

Vệ Cát vội vàng lên tiếng, tay nắm lấy góc áo hắn. Cậu rất xấu hổ, lần đầu tiên ắt hẳn sẽ rất đau, cậu không muốn Vương Túc Ngạn nhìn thấy biểu cảm đau đớn của mình.

“Đừng bật... Lần...lần sau...sẽ bật..., được không?”

“Được.”

Bàn tay Vương Túc Ngạn đặt lên trước ngực Vệ Cát, khẽ khàng chạm vào. Cảm giác mịn màng ấm áp của làn da gây một tia xẹt điện băng qua đầu hắn.

Vệ Cát xấu hổ muốn trốn đi, cơ thể ửng đỏ mê người, chỉ tiếc rằng không đủ ánh sáng để Vương Túc Ngạn có thể nhìn thấy.

Điểm đỏ nhỏ nhắn được hắn nhẹ nhàng liếm, sau đó há miệng ngậm lấy. Đầu óc Vệ Cát nổi lên một trận tê dại, điểm đỏ như đoá anh đào ngon miệng, Vương Túc Ngạn nhanh chóng chuyển sang âu yến bên còn lại, khiến cả hai bên đều dựng thẳng đứng.

“A... Túc Ngạn...”

Vương Túc Ngạn xấu xa đẩy đầu lưỡi cắn nhẹ đầu ngực, cậu run lên, luồn tay vào tóc hắn, kêu lên một tiếng.

Vệ Cát có thể cảm nhận được vật giữa hai chân Vương Túc Ngạn đã lớn lên theo từng nụ hôn sâu, cậu xấu hổ không dám mở mắt, chỉ biết cong người chống tay lên ngực hắn.

Dục vọng tăng cao, nhiệt độ điều hoà chẳng thể làm lửa nhiệt của hai người giảm xuống.

Giữa lúc hai thân hình quấn quít lấy nhau, quần tây của Vệ Cát đã được trút bỏ, nằm ngổn ngang trên thảm, tiếng mở cửa cùng giọng nói lanh lảnh bất ngờ xuất hiện.

“Anh ba, chúng ta....”

Vừa nói vừa cười, cô gái nhỏ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Chàng trai phía sau đột ngột mở đèn. Vừa bước vào nhà, Vương Túc Nghiêu đã thấy có gì đó kì quái, trên kệ xuất hiện hai đôi giày lạ, nhiệt độ căn phòng lạnh hơn bình thường, còn có tiếng thở nhè nhẹ.

Vương Túc Tranh và Vương Túc Nghiêu vừa mới dự tiệc sinh nhật bạn bè, cả hai đều quên béng mất lời căn dặn của anh trai. Ở nhà hàng quẩy cùng đám bạn quá nhiệt tình, bị nhạc xập xình làm cho đầu óc có phần lâng lâng. Tiệc tàn, hai anh em về nhà theo thói quen, không ai nhắc ai phải đi đến chỗ khác.

Vương Túc Tranh chạy vào trong nhà liền thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc. Anh hai của cô...đang cùng ai đó...trên sô pha!!! Vương Túc Tranh kích động không nói nên lời.

Ghế che khuất thân hình Vệ Cát, Vương Túc Ngạn nghe tiếng động bên ngoài, tạm dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn hai kì đà cản mũi.

Ánh mắc sắc lạnh của Vương Túc Ngạn quét qua em gái, cô gái nhỏ bị anh trai nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, không dám mở miệng nói tiếng nào.

Ánh sáng khiến Vệ Cát có chút chói mắt, nhận ra tình huống hiện tại là gì, cậu hoảng hốt cuộn mình, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Vương Túc Nghiêu đi vào, quan sát đôi mắt chứa đầy hàn khí, lòng có chút chột dạ. Không phải cậu quên mất, mà chính là xe đến nhà mới nhớ đến lời anh hai, dù sao cũng tới nơi, đi chỗ khác rất phiền phức. Cậu nghĩ rằng anh hai và người yêu anh ấy đã về rồi, hơn chín giờ cơ mà.

“Hai đứa, lên phòng!”

Vương Túc Ngạn lạnh lùng ra lệnh, tay chỉ lên lầu.

“Anh...em...” Vương Túc Tranh muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị tiếng gằn của anh trai doạ sợ.

“Lên phòng, anh không nói lần thứ ba!!!”

Vương Túc Nghiêu cũng bị ngữ khí ấy làm cho run lên, ngoan ngoãn không nói một lời, chúi đầu đi thẳng lên lầu. Vương Túc Tranh vội vàng chạy theo, không quá năm giây đã biến mất khỏi phòng khách.

Vương Túc Ngạn mặc lại quần áo cho Vệ Cát, hôn lên môi cậu, dịu dàng trấn an.

“Anh lên nói chuyện với bọn chúng, em không cần lo. Ở dưới này chờ anh.”

“Ừm.”

Vệ Cát có cảm giác như tim mình thật sự nhảy ra ngoài, cũng may là em gái anh ấy chưa nhìn thấy mình, nếu không sẽ mất mặt chết mất.

Cậu cài cúc áo chỉnh tề, ngồi dựa vào sô pha. Tiếng bước chân vang lên rồi xa dần, Vương Túc Ngạn lúc này đang đứng trước cửa phòng em gái.

Cửa chưa mở nhưng hắn đã nghe trong phòng tiếng thảo luận của em gái và em trai, Vương Túc Ngạn không gõ cửa, mặt đen như than tiến vào trong phòng.

“Anh ba, cậu ấy là người yêu của anh hai. Em...”

Vương Túc Tranh kể tường tận chuyện anh trai có người yêu với Vương Túc Nghiêu, không may bị Vương Túc Ngạn nghe thấy. Nhìn thấy anh trai như vác đao vào để xử tử mình, cô giật mình ngậm miệng.

“A ha, anh hai...”

“Chuyện mấy đứa vừa thấy...”

“A em biết rồi, em sẽ không nói với ai đâu!!!”

“Cậu ấy là người yêu của anh, hai đứa nghe cho rõ, cấm doạ cậu ấy, cấm bắt nạt cậu ấy, cấm thân mật, cấm nói lung tung!”

Vương Túc Ngạn lớn giọng ra một loạt lệnh cấm.

“Việc ban nãy, là việc cần làm giữa hai người yêu nhau, vì vậy hai đứa nếu gặp cậu ấy, không được đem việc đó ra bông đùa!”

“Ý anh là...anh cho bọn em gặp người yêu anh???” Vương Túc Tranh đang ỉu xìu bỗng dưng bật dậy, hai mắt sáng rỡ.

Vương Túc Ngạn gật đầu, “Anh lần này là nghiêm túc, anh muốn giới thiệu cậu ấy với các em.”

Ngồi một bên nghe ngóng, Vương Túc Nghiêu cũng rất tò mò, không biết người yêu anh hai sẽ như thế nào đây?

“Phải tuân thủ những gì anh nói, rõ chưa?” Hắn nhắc lại một lần nữa.

“Ok ok!!!”

Ở dưới nhà, Vệ Cát đứng ngồi không yên, cậu muốn lên lầu tìm Vương Túc Ngạn, nhưng đây khôngg phải nhà cậu. Vả lại, còn có em của hắn.

Tiếng bước chân vọng xuống phòng khách, Vệ Cát nghĩ đó là Vương Túc Ngạn, mừng rỡ đứng dậy chạy đến bên cầu thang xoắn.

Nhưng hình như là bước chân của nhiều người thì phải? Khi Vệ Cát ngộ ra thì cũng là lúc Vương Túc Tranh đang đi xuống, nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.

Ánh mắt đó...có một chút háo hức, một chút bất ngờ, chỉ thiếu điều không thể lao xuống ôm chặt lấy cậu. Người yêu anh hai, khả ái quá đi!!!

Bước chân cô nhanh hơn, thoáng chốc vây lấy Vệ Cát. Cô xoay người, chăm chú nhìn cậu. Cô rất thích người này nha, rất “xinh đẹp” đó. Chẳng trách anh hai phải lòng cậu ấy.

“Anh là người yêu của anh hai em phải không? Anh tên gì?” Vương Túc Tranh cười tinh quái, gương mặt ngày càng kề sát gương mặt Vệ Cát.

“Vệ... Cát.” Trước sự nhiệt tình của cô gái nhỏ, cậu đáp lại một cách ấp úng.

“Anh bao nhiêu tuổi? Anh học cùng trường với anh hai em sao? Hai người làm sao quen biết nhau?”

Vệ Cát thấy miệng mình cứng như đá, không thể thốt ra một lời nào. Cậu cúi đầu, tay mân mê vạt áo sơ mi đã nhăn vài đường.

Vương Túc Nghiêu trông thấy dung mạo của Vệ Cát, trong lòng không khỏi cảm thán. Cậu ta giành bước Vương Túc Ngạn, nhảy xuống trước mặt Vệ Cát xem kịch vui.

“Ừm...học chung trường...”

“Chà, anh giỏi thật đấy! Trường đại học đó là trường tốt nhất thành phố. Hai anh quen nhau lâu chưa?” Anh Vệ Cát này dễ xấu hổ thật.

Vương Túc Tranh không ngừng nói ra hết thắc mắc trong lòng, ánh mắt cô chuyển đến vùng cổ của Vệ Cát, phát hiện ra một điều cực kì thú vị. Cô nháy máy với Vương Túc Nghiêu, cả hai lập tức cười trộm. Mấy người ân ái lộ liễu quá!

Vệ Cát không hiểu tại sao họ lại cười, xấu hổ muốn ra ngoài.

“Anh Vệ Cát, trên cổ anh...có dấu hôn! Hắc hắc...”

Vương Túc Tranh tiếp tục cười tinh quái, chỉ chỉ tay lên cổ cậu. Màn nóng bỏng khi nãy đã để lại trên cổ cậu một vết răng ở nơi rất dễ nhìn thấy, nổi bật trên làn da trắng.

Cậu cuống quít che cổ, mặt dần đỏ ửng như trái cà chua. Ông trời ơi, con muốn rời khỏi đây!!!