Ở trong phòng khách sạn, Vương Túc Ngạn đi đến tủ quần áo, tìm một chiếc áo sơ mi mới. Vết thương ngoài da đã ngừng chảy máu, đông lại trải dài từ khuỷu tay xuống dưới.
Khách sạn có chuẩn bị hộp cứu thương mini, hắn tự xử lí vết thương, sau đó mang tâm tình buồn bực đi tắm.
Nước lạnh đổ lên người khiến Vương Túc Ngạn có hơi choáng đầu. Hắn lờ mờ tắt vòi nước, mặc quần áo ngồi xuống giường, lặng lẽ sấy khô tóc.
Ò í e... Có tiếng chuông tin nhắn phát ra từ điện thoại của Vương Túc Ngạn.
Đó là tiếng chuông đặc biệt Vương Túc Ngạn cài cho số điện thoại của Vệ Cát. Mỗi khi nghe tiếng chuông ngộ nghĩnh mà chính mình cũng không ngờ bản thân lại thích những thứ như vậy, hắn bất giác mỉm cười.
Tên Vệ Cát trong điện thoại được lưu là “Gấu nhỏ”, kèm theo một biểu tượng cảm xúc heart.
“Túc Ngạn, anh không ở kí túc xá sao? Em có hỏi anh Luật Hàm, anh ấy không biết anh đi đâu. Đừng thức khuya quá, anh mà quên buổi hẹn ngày mai, em cắn chết anh!^^”
Đọc đến đây, Vương Túc Ngạn phì cười. Gấu nhỏ, em đáng yêu thật. Chúng ta hẹn hò hai lần đều thất bại, người ta có nói quá tam ba bận, anh không tin ngày mai chúng ta lại bị phá đám.
Vương Túc Ngạn nhắn lại một tin.
“Vệ Cát, nghe điện thoại.”
Bên kia rất nhanh nhận điện thoại.
“Túc Ngạn, anh...”
“Em yêu, nhớ anh không?” Hắn dùng ngữ khí đùa giỡn hỏi.
“Không nhớ, một chút cũng không nhớ. Anh đang ở đâu?”
“Đang ở khách sạn.” Câu nói vô cùng ám muội.
Đầu dây bên kia hét lớn, “Anh ở khách sạn? Với ai?”
“Em yêu, em ghen?” Bên này Vương Túc Ngạn nín cười, hỏi ngược lại.
Vệ Cát im lặng, cậu nhận ra sự trêu đùa trong câu nói của hắn, tinh ranh đáp lại.
“A, em không thèm ghen. Anh léng phéng với ai, dù là nam hay nữ, em chỉnh chết người đó!!”
Vương Túc Ngạn cười lớn, “Em thật đáng yêu!”
“Đáng ghét! Không nói chuyện với anh nữa. Em cúp máy đây!!!” Vệ Cát ngượng ngùng hét lên trong điện thoại.
“Vệ Cát, ngủ ngon.”
Âm thanh trầm ấm của Vương Túc Ngạn vang lên, Vệ Cát ở bên này ngọt ngào không thôi.
Cậu ngượng ngùng đáp lại “Anh cũng vậy!” rồi vội vàng dập máy, ôm điện thoại một hồi mà lòng vẫn chưa hết loạn nhịp.
-----------•-----------
Sáng hôm sau, Vương Túc Ngạn theo thói quen mà tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn sáu giờ, hắn lấy lại tác phong thường ngày, trả tiền phòng, bắt taxi về trường.
Vết thương hôm qua chưa được xử lí kĩ càng đụng vào cửa xe liền nhức đau. Hắn đến quán cà phê cạnh trường, mua một ly cà phê đen.
Hương vị cà phê làm hắn khoan khoái hơn một chút, Vương Túc Ngạn hít sâu, sải bước vào khu kí túc xá.
“Túc Ngạn!!!”
Phó Luật Hàm vừa bước ra cổng để đi đến khu bóng rổ, nhìn thấy Vương Túc Ngạn, Phó Luật Hàm nhanh nhảu gọi một tiếng.
Vương Túc Ngạn nghe tiếng gọi, quay đầu bước lại.
“Tối qua cậu đi đâu thế?”
“Về nhà. Có chút chuyện!”
“Ồ.” Phó Luật Hàm biết khá rõ gia cảnh Vương gia, đồng thời biết được thành kiến của Vương Túc Ngạn đối với cha hắn, “Có muốn đi chơi bóng rổ giải khuây không, Tiểu Ngạn Ngạn?”
Phó Luật Hàm lớn gan gọi nhũ danh buồn cười kia, trên môi cong lên một nụ cười lưu manh xấu xa.
Vương Túc Ngạn quắc mắt liếc Phó Luật Hàm, ý bảo “Cậu muốn chết!”
“Tiểu Hàm Hàm, hôm nay họ Phó nhà cậu chính là muốn tôi tâm sự vài lời về quá khứ của cậu cho hậu bối Lạc Khả nghe đi?”
Hắn đáp lại Phó Luật Hàm bằng một nụ cười giết người không cần đao, Phó Luật Hàm liền ngậm miệng. Mặc dù biết chơi với lửa có ngày chết cháy, nhưng Phó Luật Hàm vẫn thích chơi đùa đống lửa nguy hiểm này.
“Tôi không có quần áo.”
“Không phải đang mặc trên người đấy sao?”
“Tôi về!”
“A a, Ngạn Ngạn, cậu nóng vội làm gì. Tôi có mang quần áo trong túi, chúng ta đi!”
Con người này, chỉ thích đùa giỡn Vệ Cát, mình giỡn một cái, mặt mày liền đen lại như than, rõ ràng là rất vô lí mà.
Hai người đến sân bóng rổ, Phó Luật Hàm hẹn mấy người trong đội chơi cùng, khả năng chơi rất khá. Vương Túc Ngạn thay quần áo thể thao trắng, tham gia hăng say.
Phó Luật Hàm không khỏi ghen tị với tên bạn mắt xanh của mình. Cậu ta không những chơi bóng chuyền xuất sắc, mà chơi bóng rổ cũng rất giỏi. Vương Túc Ngạn sau khi chơi hơn hai tiếng đồng hồ, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Mấy người trong đội chơi bóng rổ với lực rất mạnh, chuyền cho Vương Túc Ngạn đang lơ đãng,trái bóng bất ngờ được ném từ xa đến, chạm mạnh vào cánh tay Vương Túc Ngạn, đụng đến vết thương hôm qua, đau nhức làm hắn nhíu chặt mày.
“Cậu sao thế?” Phó Luật Hàm hỏi.
“Trúng vết thương chết tiệt ngày hôm qua.”
“Được rồi, đi ăn sáng, chơi nãy giờ tôi đói lắm rồi!”
Phó Luật Hàm muốn dẫn Lạc Khả đi cùng, dĩ nhiên Vương Túc Ngạn cũng muốn mời Vệ Cát.
Sau khi trở về kí túc xá, Vương Túc Ngạn và Phó Luật Hàm gặp Triệu Lệ Hoằng.
“Em trai A Hoằng!”
“Chào hai anh, tìm Tiểu Cát và Tiểu Khả à?”
“Ừ. Hai người đó đâu?”
“Đang ở trong phòng.”
Phó Luật Hàm cười hí hửng cảm ơn Triệu Lệ Hoằng, vào trong tắm một cách siêu tốc, chạy vọt qua phòng đối diện.
Vương Túc Ngạn vẫn ở trong phòng tắm, nước chảy vào vết thương, hắn chà sát những vệt đỏ xung quanh vết thương. Người học Luật không có chút kinh nghiệm về y học, đối với việc lần đầu xử lí vết thương vô cùng vụng về.
Chết tiệt! Càng lau càng đau!
Hắn vớ lấy khăn, lau qua loa vết thương.
Vệ Cát thấy Lạc Khả hí ha hí hửng ôm chầm Phó Luật Hàm trước mặt mình thì vô cùng ghen tị. Họ còn ôm hôn nhau rất tự nhiên, hâm mộ hâm mộ a!
“Tiểu Cát, Luật Hàm muốn mời chúng ta đi ăn sáng, cậu đi không, có Vương Túc Ngạn đó nha!”
Lạc Khả cười vui vẻ, cậu muốn mời Triệu Lệ Hoằng và Diệp Tư Hạ cùng đi, nhưng hai cậu ấy đã đi đâu rồi.
“Túc Ngạn? Anh ấy về rồi???”
“Đang ở bên kia!”
Nghe Lạc Khả nói xong, gương mặt Vệ Cát nhăn lại, hậm hực bước sang bên kia.
Cửa phòng không khoá, Vệ Cát mở cửa đi vào. Đập vào mắt là hình ảnh Vương Túc Ngạn nửa thân trên ở trần.
Vương Túc Ngạn ngước mắt nhìn cậu, cười vô tội.
“Anh còn cười? Em đập bẹp anh!!!”
Vệ Cát xông tới dùng sức bình sinh đạp hắn một đạp, bị hắn khống chế rồi ôm vào lòng.
Cậu và hắn giằng co qua lại, cậu đương nhiên sẽ không chịu thua, hắn sẽ dùng những hành động ôn nhu mạnh mẽ giữ chặt lấy cậu.
“Tối qua anh đi đâu?”
“Anh về nhà cha!”
“Tại sao sáng nay không gọi điện cho em?”
“Điện thoại anh hết pin.”
“Thật?”
“Thật.”
“Tha cho anh!”
Vương Túc Ngạn ôm Vệ Cát, xoa xoa mái tóc ngắn mềm mượt, cố tình ngồi xuống ghế gần đó, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Ôm cậu, hắn có một cảm giác thoả mãn không thể thay thế.
“Em thật thơm!”
Mũi Vương Túc Ngạn vùi vào hõm cổ Vệ Cát, cảm nhận hương thơm thanh mát khoan khoái của mùi sữa tắm Vệ Cát thường dùng.
Vệ Cát tiếp xúc thân mật liền ngượng ngùng, hai má bắt đầu hơi ửng đỏ.
“Em thật mềm!”
Mặt Vệ Cát càng đỏ hơn. Hôm nay Vương Túc Ngạn bị gì thế này?
Lưng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cơ thể được bao bọc bởi vòng tay của hắn. Tuy không phải là lần đầu tiên được người mình thích ôm, nhưng cảm xúc vẫn hệt như lần đầu tiên đó.
Vệ Cát không bài xích tư thế ám muội của hai người, để mặc cho hắn tì cằm vào hõm cổ, tay ôm ngang eo cậu.
Nhưng, gì mà thơm, gì mà mềm? Cậu không có như vậy!!!
“Tối nay tới nhà anh đi!”
Vương Túc Ngạn đề nghị, hắn muốn nấu bữa tối cho cậu.
“Nhà anh?”
“Ừ, không đến mấy nơi ồn ào nữa. Căn nhà đó có em trai và em gái của anh ở, nhưng tối nay chúng sẽ không về nhà. Chỉ có hai chúng ta thôi!”
Vệ Cát càng thêm đỏ mặt. Hắn từ bao giờ biết nói mấy câu ngọt ngào như thế? Nhưng hình như cũng rất ám muội.
Cậu nhỏ giọng nói, “Đến nhà anh làm gì? Xem phim kinh dị sao?”
“Em muốn xem? Đến lúc đó đừng sợ quá mà rúc vào lòng anh ôm khư khư đó!”
Cậu quay mặt lại lườm hắn, vô tình thấy một bên tay hắn có màu đỏ đỏ.
Vệ Cát xoay người qua hẳn, nhấc cánh tay Vương Túc Ngạn lên. Mấy đường rạch dài cùng vết bầm tím hằn rõ trên cánh tay, cậu hoảng hốt hỏi hắn.
“Túc Ngạn, anh bị làm sao? Ở đây có...”
“Đi đường không cẩn thận thôi, không sao đâu. Mấy ngày sẽ hết.”
“Em có thuốc, để em qua lấy. Anh chỉ dùng nước rửa qua thôi đúng không?” Vệ Cát cao giọng giáo huấn, miệng thổi lên vết thương, “Rát không?”
“Có một chút.”
“Anh bỏ em ra, em qua phòng!”
“Không cần. Một tuần sẽ hết thôi!”
Vệ Cát quắc mắt lườm Vương Túc Ngạn, nhéo hông hắn một cái.
“A!!!”
Gấu nhỏ này công phu nhéo người mạnh quá đi. Nhân lúc Vương Túc Ngạn xoa hông vì đau, Vệ Cát ngay lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn.
“Anh mặc áo rồi ngồi yên đó!”
Nói rồi Vệ Cát về phòng lấy tuýp thuốc trong một mớ hỗn độn thuốc Vệ Bạch chuẩn bị trước khi đến kí túc xá. Cậu rất lo lắng cho hắn, tuy hắn không phải là con nít lên ba lúc nào cũng cần người chăm sóc, nhưng nhìn vết thương của hắn, cậu không khỏi giật mình, đụng phải cái gì mà tay hắn có nhiều đường rạch như vậy?
Trở lại phòng kí túc của Vương Túc Ngạn, Vệ Cát thấy hắn vẫn chưa mặc áo, hai mắt khép hờ.
Lúc này cậu có dịp ngắm hắn kĩ hơn một chút, những lần trước đều là do quá ngượng ngùng nên không để ý. Gương mặt điển trai, thân hình...rất là đẹp đó. Vệ Cát nuốt nước miếng cái ực, nghiêng đầu ngắm nhìn hắn.
Thân trên màu đồng khoẻ mạnh, cơ ngực rắn chắc... Vệ Cát có cảm giác mình có vẻ rất háo hức khi nhìn thấy cơ thể Vương Túc Ngạn, thậm chí còn muốn chạm vào người kia. A a mi chính là bị biến thái!!!
Nhìn lại mình, da trắng, vóc người nhỏ, chiều cao cũng chẳng vượt trội, Vệ Cát bỗng nhiên ghen tị. Cậu ghé sát lại, đặt tay lên vai hắn, sờ một chút, không sao đúng không? Eo bất chợt bị ôm chặt, đôi mắt đang nhắm kia thình lình mở to, khoé miệng cong lên nụ cười ranh mãnh.
“Vệ Cát, muốn anh đến vậy sao?”
Vệ Cát bị phát hiện nhìn trộm người ta, luống cuống bỏ tay ra khỏi vai hắn, bĩu môi.
“Anh...lưu manh! Sao anh không mở mắt ngay từ đầu cơ chứ?”
“Không mở mới biết được nhiều điều thú vị, em nói đúng không, chẳng hạn như vừa rồi.” Vương Túc Ngạn cười cười, thuận thế kéo Vệ Cát ngồi xuống.
“Em yêu, em cứ nhìn thoải mái.”
“Không cần.” Không chọc em một ngày, anh ăn không ngon sao?
Vệ Cát ngượng chín mặt, cúi đầu che đi hai gò má ửng hồng, mở tuýp thuốc bôi loạn lên tay Vương Túc Ngạn.
“Em đang xát muối lên tay anh đấy à?” Hắn cười khổ, gấu nhỏ này lại xấu hổ nữa rồi.
Cánh tay bị một lượng thuốc lớn bôi lên, còn bị miết qua miết lại.
“Anh im miệng, em đang phục vụ cho anh, còn lắm lời!” Vệ Cát ngẩng đầu phản bác, xấu hổ trút hết lên cánh tay đáng thương.
Quá trình bôi thuốc hoàn tất, Vệ Cát ngắm nhìn thành quả của mình, gật gà gật gù.
“Anh yên tâm, thuốc này rất hiệu quả, sẽ không để lại sẹo.”
Vương Túc Ngạn xoa đầu cậu, “Cảm ơn em!”
Và một cái hôn lên trán vô cùng dịu dàng.
-------------•-------------
Buổi chiều, trời nhiều mây.
Vệ Cát mong chờ, nhưng đa phần là lo lắng. Đến nhà anh ấy...
Cậu thanh niên bỗng giống như một thiếu nữ mới lớn, vì một chuyện nhỏ mà tim đập thình thịch không ngừng.
Một không gian chỉ có mình và anh ấy, nghĩ đến thôi cũng thấy rất tuyệt vời.
Sau một hồi hỏi thăm ý kiến của những người bạn cùng phòng, Vệ Cát quyết định ăn mặc đơn giản, quần tây đen và áo sơ mi trắng.
“Tiểu Cát, đàn ông rất thích người yêu mình mặc áo sơ mi trắng, đã vậy còn là về nhà, hà cớ gì mà không mặc?” Trích lời Lạc Khả.
“Tiểu Cát, thân hình cậu rất hợp mặc áo sơ mi trắng, thật ra còn có thể kích thích đối phương, anh ấy sẽ có thú tính muốn hung hăng chà đạp cậu!!!” Trích Diệp Tư Hạ không biết xấu hổ.
Diệp Tư Hạ liền bị Triệu Lệ Hoằng cốc đầu.
“Tiểu Cát, tôi đồng ý với Tiểu Khả. Tư Hạ, còn cậu, ăn nói lung tung gì đó.”
“A Hoằng, tôi chỉ nói sự thật thôi, trên mạng đều nói như thế.”
*
Chiều tối, Vệ Cát ngồi trên xe, hưởng thụ được người yêu kiêm tài xế chở về nhà.
Cậu nhún nhảy theo điệu nhạc trong xe, miệng lẩm bẩm theo lời bài hát.
“Túc Ngạn, tối nay chúng ta không ra ngoài ăn sao?”
“Không, đã nói là về nhà, đương nhiên phải tự nấu!”
“Anh biết nấu ăn???”
“Không đến nỗi tệ, đừng nhìn anh như nhìn quỷ vậy chứ.” Vương Túc Ngạn thản nhiên trả lời, đánh vô lăng một vòng.
Nhà của Vương Túc Ngạn rất lớn, là biệt thự không sai. Vương Túc Ngạn mở cửa, bật đèn, bận rộn vào bếp.
Vệ Cát ngồi trên sô pha ngắm nhìn xung quanh, tông màu trắng trang nhã, phòng ốc được thiết kế theo phong cách châu Âu, đặc biệt, những đèn chùm được trang trí rất đẹp mắt. Nội thất, rèm cửa...đều là màu trắng, có vẻ chủ nhân căn nhà rất thích màu trắng, hẳn là người ngăn nắp và thích yên tĩnh.
“Vệ Cát, chán thì bật ti vi xem!” Tiếng Vương Túc Ngạn vọng ra từ nhà bếp, tiếng xắt thái rau củ vang lên đều đặn, còn có tiếng nước sôi ùng ục. Bụng Vệ Cát theo đó mà phát ra âm thanh y hệt.
Cậu không biết nấu ăn, công việc này đều do Vệ Bạch đảm nhận. Vệ Cát cảm thấy không được ổn lắm, bèn chạy vào nhà bếp.
“Có cần em phụ gì không?”
“Em muốn phụ?”
“Ừm.”
“Hôn anh một cái đi, như thế là đã phụ rồi.”
Vệ Cát lườm Vương Túc Ngạn, tiến lại gần hôn nhẹ lên má hắn.
“Xắt khoai tây và cà rốt hộ anh, anh làm thịt lợn.”
Vương Túc Ngạn sau khi được thoả mãn yêu cần liền giao cho Vệ Cát công việc cắt rau củ. Hắn cúi người tìm đồ trong tủ lạnh, mang thịt lợn ra ướp gia vị.
Hai người cùng ở trong gian bếp nấu bữa cơm tối, ấm áp lạ thường. Cảm giâc có người yêu bên cạnh, thật tốt!
Vệ Cát chưa bao giờ làm việc này, tuỳ tiện cầm dao xoay tứ phía để cắt, do chưa quen nên không cẩn thận bị dao khứa vào tay.
“A...” Vệ Cát nhỏ giọng kêu một tiếng.
Nghe tiếng cậu, Vương Túc Ngạn vội vàng chạy lại, giữ tay cậu, không chần chừ ngậm ngón tay của cậu vào miệng.
Vệ Cát mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, cậu định thần hô to.
“Túc Ngạn...chỉ là vết cứa nhỏ, dán bằn keo cá nhân là được rồi. Không cần như vậy đâu, tay em... không có sạch...”
Vương Túc Ngạn không đáp, hắn chỉ với chiếc băng keo cá nhân ở tủ phía sau, định băng lại cho cậu.
“Anh... có cồn hay oxi già không?”
“Mấy thứ đó...để anh tìm.”
Vương Túc Ngạn loay hoay ngoài phòng khách một hồi, tìm được một chai oxi già bé xíu đưa cho cậu.
“Cảm ơn.” Vệ Cát tự mình khử trùng vết thương, băng ngón tay có vết cắt lại. Vương Túc Ngạn đứng một bên, mắt dõi theo hành động của Vệ Cát, tại sao hồi ở Thuỵ Sĩ trốn buổi dạy sơ cứu băng bó gì đó chứ.
Vương Túc Ngạn khi nấu ăn có thói quen không mang tạp dề, một mình vật lộn với mớ đồ ăn trong bếp, kiên quyết không để Vệ Cát xen vào bất cứ việc gì liên quan đến nấu ăn.
“Em ngồi đó, hôm nay anh phục vụ em.”
Vệ Cát cảm thấy rất áy náy, đến nhà người yêu nhưng không biết làm gì, thật quá vô dụng mà. Cậu cắn môi, ngồi im như thóc.
Rất nhanh trên bàn ăn có một bữa cơm hoàn chỉnh. Thức ăn phong phú, mùi thơm ngào ngạt, lộc ăn của Vệ Cát đây rồi.
Một đĩa thịt lợn chua ngọt, một đĩa đậu phụ sả ớt, một đĩa rau xào, một bát canh rau củ. Hai mắt Vệ Cát sáng lên, ngồi vào bàn ăn thưởng thức bữa cơm người yêu nấu.
“Ngon quá... Món này ngon thật... Món kia tuyệt vời!!!” Một gắp lại một gắp, Vệ Cát vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi.
“Làm sao anh nấu ăn ngon như vậy?”
“Ở nước ngoài có làm qua vài lần.”
“Túc Ngạn, em yêu anh chết mất!”
Vệ Cát nghĩ đến viễn cảnh tương lai, nếu nhày nào cũng được ăn ngon thế này, còn ai hạnh phúc hơn mình nữa.
Quả nhiên... Con đường ngắn nhất dẫn đến tình yêu là con đường dạ dày. Vương Túc Ngạn phì cười, con người này có khi nào sẽ bị mua chuộc bằng đồ ăn không đây?
Dự là chương sau, sẽ có biến...
Au: Mùi vị gì cũng sẽ phải nếm cả thôi!!!
Ngạn: Tôi không thể tin tưởng cô được!
Au: Mi không tin, ta sẽ làm cho mi tin, được chưa. Mà mi là người mong chờ nhất còn gì???
Cát: Má nói gì, con không hiểu.
Au: Từ từ sẽ hiểu. Hắc hắc...