Ngủ trưa dậy, đồng hồ đầu giường chỉ ba giờ. Chiều nay anh trai được nghỉ nhưng mẹ lại đi dạy. Ông nội đi thăm đồng rồi. Chi Nga uể oải vươn vai ngồi nhìn anh trai làm bài tập. Anh trai thông minh, lại bị mẹ kèm cặp nghiêm khắc từ bé nên cô nhớ thành tích của anh rất tốt. Nhưng nhìn cái điệu bộ cứ nhìn vở được một phút lại ngó ra sân một cái của anh trai, Chi Nga rất muốn cười. Cái điệu bộ ham chơi của anh trai hiện rõ ra mặt.

Chi Nga bò xuống giường, chạy ra đóng cổng để mấy đứa trẻ con trong xóm khỏi tới rủ anh trai đi chơi. Chưa kịp khép cổng thì một cái xe đạp Phượng Hoàng phanh kít trước mặt cô. Một anh chàng khá bảnh mặc áo xanh nông trường và quần phíp, trông mặt rất quen nhảy xuống xe nhìn Chi Nga tươi cười. Chi Nga chưa kịp lên tiếng hỏi: “Anh tìm ai?” thì tiếng của anh trai kêu to mừng rỡ:

“Bố đã về!”

Tí nữa thì Chi Nga sốc mà ngã lăn ra đất. Quên mất là bố với mẹ hiện tại chỉ hơn cô vài tuổi, cả hai đều mới ngoài ba mươi nên mới nhìn bố, cô chỉ nghĩ đến anh chàng nào, chứ không thể kết nối được khuôn mặt trẻ này với cái mặt tròn và cái bụng bia của bố sau hơn hai mươi năm nữa. Hơn nữa ấn tượng của cô về bố hồi bé rất mờ nhạt vì ông luôn đi công tác xa nhà. Không có anh trai thì Chi Nga suýt không nhận ra bố. Bố bây giờ đẹp trai ghê. Hèn gì hồi trẻ mẹ rất hay ghen.

Bố xoa đầu Chi Nga, thân thiện hỏi:

“Sao ngây người ra thế?”

Chi Nga toét miệng cười, đỡ giúp bố cái túi nặng ở tay. Bố ngạc nhiên khi thấy hành động của cô, nét cười trên môi ông càng đậm.

“Con gái biết thương bố xách nặng rồi à? Nhưng cái này nặng lắm con không xách được đâu. Kha nhìn em gái mà học tập.”

Nói rồi bố lại xoa rối tung mái tóc đỏ hoe của Chi Nga. Thấy em gái được khen, Kha nhăn nhó đi cùng bố tới phòng khách. Bố đặt túi đồ xuống đất.

“Mẹ đi dạy à? Ông nội đâu?”

“Mẹ đi dạy chưa về, ông đi thăm đồng rồi ạ!”

Chi Nga lễ phép trả lời. Bố nhìn nhìn cô một tí rồi cũng cười, quay sang hỏi Kha.

“Con đang học à?”

“Vâng, tuần này con còn được mười toán đấy!”

Chi Nga giờ mới hiểu, cô hơi bĩu môi. Hóa ra là biết chiều nay bố về, nên anh trai cố tình kê bàn học ra cái cửa sổ hướng với cổng để bố nhìn thấy. Cái điệu bộ vừa làm bài vừa ngỏng cổ lên nhìn ra cửa hóa ra là ngóng bố về. Chi Nga lắc lắc đầu, ông anh của cô thật lắm trò. Đây là cách đòi quà khéo của cu cậu đây mà.

Quả nhiên bố xoa đầu anh trai rồi tươi cười móc từ trong túi dưới chân đưa ra một chai nước mắm với khoảng gần hai cân thịt lợn với nửa cân thịt bò. Mắt Chi Nga sáng lên. Cô nhớ ra là bố thường mang thức ăn ngon bên ngoài về. Tiếc rằng bố là con trai trưởng, lương kỹ sư cũng không đáng bao nhiêu, mỗi lần về mua một bữa ngon cho cả nhà với quà cho con đã hết nửa tháng lương. Nếu ở nhà khác thức ăn bố mua có thể ăn được vài bữa, nhưng kiểu gì tối nay cũng mời nhà hai chú, chỗ đồ ăn này, chỉ được bữa tối nay thôi. Bố đưa đồ ăn cho Kha, bảo đem cất xuống bếp. Chi Nga nhanh nhẹn đỡ thay Kha, cô cười nói:

“Để con, con còn úp lồng bàn, chứ để anh Kha cất thì chó mèo tha hết thịt.”

Chi Nga đi xuống bếp mà không biết bố cô còn nhìn theo lưng cô mãi. Khi Chi Nga quay trở lại, anh trai đang cầm trên tay một tượng đất hình sư tử. Chi Nga đột nhiên nhớ ra, năm đó vì bố chỉ mua mỗi một tượng đất hình sư tử nên hai anh em tranh giành nhau. Anh trai lỡ tay đẩy Chi Nga từ trên hè xuống, lúc ngã môi cô đập vào mép bậc thềm nên sưng to như quả táo. Lần ngã này để lại một vết sẹo mờ, sờ thấy hơi sần trên môi trái của cô. Khi hôn cô Quang rất thích cắn nhẹ vào vết sẹo ấy. Nghĩ đến đây Chi Nga khẽ tủm tỉm cười, thấy bố quay sang nhìn mình thì làm bộ háo hức hỏi:

“Bố, quà con đâu?”

Bố đang cúi đầu bới loạn trong ba lô, nghe thấy tiếng Chi Nga thì ngẩng đầu lên, mắt có chút bối rối.

“Bố nhớ mua rồi, mà không biết…”

“Bố làm mất rồi à?”

Môi Chi Nga trều ra, cố tỏ vẻ thất vọng, khiến bố càng lúng túng. Nhìn cánh tay bới loạn trong ba lô của bố, Chi Nga suýt chút nữa thì không nén được cười.

“Bố mua gì cho con?”

“Một con búp bê, nhưng mà chắc rơi đâu mất rồi.”

Chi Nga làm bộ cắn môi chực khóc, nhưng trong bụng thực ra là nín cười đến chảy cả nước mắt. Nhìn điệu bộ lúng túng của bố hồi trẻ dễ thương kinh khủng, cô còn muốn trêu bố thêm một lúc nữa. Thấy em gái sắp khóc, bố thì lúng túng không biết dỗ em gái. Kha còn bé nhưng ý thức được việc mấy năm nay bố rất ít khi về nhà mà em gái còn nhỏ nên hai bố con không thân thiết, nó bèn đưa con sư tử đất nung cho em gái để giải vây cho bố.

“Chắc bị rơi rồi bố ạ, con với em chơi chung với nhau cũng được.”

Chi Nga kinh ngạc nhìn ông anh ki bo kẹt xỉ nhường đồ chơi cho mình, mắt bố thì sáng lên. Có gì vui bằng việc nhìn thấy mấy đứa con mình đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện? Chi Nga vừa đỡ con sư tử thì Kha quay lại cười với bố.

“Lần sau bố nhớ mua đền quà cho em nhé?”

Ờ, Chi Nga đã hiểu ông anh trai nham hiểm. Lần sau mua quà cho cô sao có thể thiếu phần của anh được. Thế là cho em gái sờ vào đồ chơi của mình một cái, lần sau có thêm món đồ chơi mới nữa. Sao bảo tự dưng anh trai lại tốt bụng thế. Có điều ông bố hiền lành của Chi Nga thì không nhận ra “âm mưu” của cậu con trai nhỏ nên cười híp cả mắt. 

“Được được, nhất định sẽ mua đền.” Sau đó thì nháy mắt với Kha nói nhỏ: “Sẽ có cả phần của Kha nữa.”

Bố vừa đi xuống nhà vệ sinh thì con sư tử trên tay Chi Nga cũng bị cướp đi. Hờ, cũng may lần này cô không giật lại nếu không chắc là sẽ bị đẩy ngã xuống hè khiến môi sưng tều cho mà xem. Chi Nga nhìn bậc thềm bằng xi măng thì nuốt nước bọt, ngã dập môi chắc đau lắm nhỉ? Cô sờ sờ môi thầm nghĩ, thôi thì Quang sau này đành bỏ thói quen cắn vết sẹo mờ bên môi trái của cô đi vậy.

Nhìn ông anh trai đang mê mẩn sờ mó con sư tử đất, Chi Nga lắc đầu, xem ra anh trai cô cần được dạy dỗ lại, không thể ức hiếp em gái thế này được.

Nghe tin bố về, hai chú làm đồng xong chạy thẳng tới nhà Chi Nga chơi. Một lúc sau bà nội với ông cũng ở đồng về, mấy người lớn đang vui vẻ trò chuyện trên nhà. Hôm nay có cả nhà hai chú nên phải nấu cơm cho tám người lớn với năm đứa trẻ con.

Bình thường bà nội với hai thím sẽ phụ với mẹ. Nhưng bà nội lúc nào cũng không vừa mắt mẹ, mới hôm qua còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói mẹ cả buổi tối nên chẳng có chuyện tối nay bà sẽ hỗ trợ nấu cơm. Thím út thì bầu đến tháng thứ tám rồi, người nặng nề thế kia sao ngồi xổm nấu cơm được. Thím hai thì lười chảy mỡ. Hôm nay lại là thứ bảy, có tiết sinh hoạt, mẹ chắc muộn sẩm sơ mới về. Đến giờ ăn mà chưa có cơm nước, kiểu gì bà cũng mắng mẹ vuốt mặt không kịp.

Chi Nga thở dài, thôi thì hôm nay cô đành cứu cánh cho mẹ cô vậy. Chi Nga liếc nhìn ông anh trai, thấp giọng than thở.

“Lần nào bố về, tất cả cũng ăn ở nhà mình.”

Nhìn hai mắt sáng lên hình dấu đô la của ông anh trai, Chi Nga bấm bụng cười thầm. Anh trai cô là vua giữ của, không bao giờ để bản thân và gia đình chịu thiệt thòi cái gì. Quả nhiên nghe cụm từ “ăn ở nhà mình” thì lập tức lông mày anh trai nhíu chặt lại, vẻ mặt phụng phịu khó chịu. Hẳn đang nghĩ cách làm sao để khiến nhà mình không mất đồ ăn. Chi Nga giả vờ không để ý, lại khẽ nói:

“Không thể để nhà mình lần nào cũng tốn đồ ăn được!”

Anh trai gật đầu như giã tỏi. Tay còn bắt chước bố giơ giơ lên sờ cằm. Nhưng vẫn chưa lên tiếng, chắc là vì chưa nghĩ ra cách gì.

“Tí nữa em lên vườn nhà chú út, hái rau nhà chú ấy, nhà chú ấy ăn ở nhà mình thì cũng phải đóng góp mới đúng. Còn nhà chú hai, làm gì được nhỉ? Hay là nhờ thím hai nấu hộ hai nồi cơm. Đằng nào thì nhà mình cũng đặt được hai bếp thôi, cả nấu cơm nữa bao giờ mới xong?”

Chi Nga bỏ qua biểu tình phấn khích trên mặt anh trai, tiếp tục than thở.

“Tiếc là mẹ về trễ, ai đi nhờ thím được đây?”

Anh trai quay sang nhìn Chi Nga với ánh mắt kiên nghị như kiểu đã chấp nhận cô vào hàng ngũ “những người giữ của”.

“Em gái ngoan, để đấy cho anh! Để anh đi!”

Chi Nga đạt được mục đích thì cười thầm, nhưng vẫn sợ anh trai sẽ làm hỏng việc. Ở quê hay nói xấu nhau lắm, nhỡ anh trai nói cái gì không phải để thím hai nói xấu động đến mẹ thì không được. Chi Nga vội tóm tay anh trai, vẻ mặt khó xử.

“Để em vào đong gạo đưa cho anh, nhỡ đâu thím hai lại bảo mẹ sai anh đi, rồi nói nhà mình ăn không của thím ấy thì chết.”

“He he, anh chạy đến nhờ, rồi bảo quên không đem gạo. Thím kiểu gì chả ngượng mà bảo không cần! Cả nhà thím ăn ở đây còn gì, phải đóng góp chớ.” Trong giọng Kha còn có tiếng nghiến răng. Cũng phải, lần nào bố mua thịt ngon về thằng cu Bin con chú hai cũng tranh giành thịt với anh trai, nên bị ghét là phải.

Chi Nga vỗ tay lên trán cao giọng tán thưởng ông anh. Tán thưởng thật ấy chớ, mới có mười tuổi mà đã lươn lẹo thế, thảo nào sau này ổng giàu thế không biết.