Kỳ học kết thúc, cả ba mẹ con cùng được nghỉ, trường mẹ tổ chức đi Sầm Sơn ngay sau ngày kết thúc năm học cũ như điểm nhấn bắt đầu cho một mua hè mới.

Bố xin nghỉ phép để tham dự với cả nhà. Người phấn khích nhất có lẽ là Chi Nga. Bởi vì dù cô là một con vịt cạn nhưng cô luôn thích biển. Và điều quan trọng nữa là Sầm Sơn rất gần nơi anh ấy ở.

Ngôi nhà sau này của mẹ con anh chỉ cách bờ biển Sầm Sơn mười bảy cây số. Biết rằng thời gian ba ngày ở Sầm Sơn và dưới sự quản thúc của bố mẹ thì Chi Nga chẳng thể trốn ra ngoài nhìn trộm anh một cái được. Mà có trốn được cũng biết anh ở đâu mà tìm? Ngôi nhà mà Chi Nga từng đến thăm anh và mẹ phải bảy năm nữa anh mới chuyển tới. Còn trước đó chỉ biết anh sống ở thành phố Thanh Hóa, cụ thể chỗ nào thì cô không rõ. Nhưng cái ý nghĩ chỉ cần ở gần anh thêm một chút cũng đủ khiến cô vui vẻ rồi.

Xe vừa tới khách sạn, mọi người chia chìa khóa phòng cho nhau. Các thầy cô giáo trẻ chưa lập gia đình thì cứ ba người cùng giới một phòng, còn hộ gia đình thì mỗi gia đình một phòng. Đi hơn năm tiếng đồng hồ nên đa phần mọi người đều mệt mỏi, nhưng cũng có vài người hứng trí bừng bừng muốn đi xem biển ngay, trong số đó có Chi Nga.

Mẹ say xe nên bố ở lại chăm sóc mẹ, dặn chồng dì út để ý đến hai anh em Chi Nga và Kha (Dì út và mẹ dạy cùng trường). Vậy là nhóm đi ra biển chơi trước có năm người lớn và sáu đứa trẻ con.

Chồng dì út mỗi tay dắt một đứa, nhưng vừa đến biển anh trai đã rời tay chú út, thích thú hét ầm ĩ và chạy xuống biển. Cũng dễ hiểu thôi, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy biển. Chồng dì út sợ Kha lạc nên dặn Chi Nga đứng im một chỗ để đuổi theo. Thực ra theo trí nhớ của Chi Nga, trong lần du lịch này người bị lạc là Chi Nga chứ không phải là anh trai. Chi Nga nhớ lần du lịch này cô bị lạc, nhưng sau đó có người tốt bụng đưa cô tới trạm thông tin liên lạc nên mới tìm được bố mẹ. Nhưng bây giờ thì cô lạc làm sao được nữa?

Đang định hạ mông ngồi xuống thì một cái bóng lướt qua trước mặt cô. Bãi tắm lúc hơn hai giờ chiều, rất nắng nên không đông người lắm, Chi Nga dễ dàng dõi mắt nhìn theo cái bóng đằng sau của một thằng nhóc cao hơn cô có một cái đầu. Ấn tượng trong đầu Chi Nga là: thằng nhóc này có cái đầu to dễ sợ. Chi Nga cười, ngồi dưới ô che nghịch cát. Nắng như vầy cô sợ rằng sẽ làm hỏng làn da của mình, đợi bớt nắng sẽ xuống nghịch nước. Chồng dì út mấy lần nhìn lên thấy Chi Nga ngồi yên một chỗ nghịch cát nên yên tâm chơi đùa với những người khác.

Hơn một tiếng sau, đã bớt nắng, số người tới bãi biển đông lên nhiều. Chi Nga đắp lâu đài cát chán thì ngẩng đầu lên ngắm người. Ngắm người đẹp là thói quen xấu của Chi Nga và Quang. Nhớ khi ở chung, thỉnh thoảng hai người lại xuống dưới tầng một chung cư uống trà đá và ngắm những cô nàng mặc quần sóc áo thun vừa đi tập thể dục về. Không chỉ ngắm cả hai còn ồn ào bàn luận cô nào xinh hơn, cô nào chân dài hơn, cô nào đùi to, cô nào vai đô…

Chính vì Chi Nga rất thoải mái với Quang trong việc ngắm gái cho nên anh ấy luôn phải im lặng mỗi lần thấy cô miệng không khép lại được khi ngắm giai. Thỉnh thoảng anh cũng tủi thân mà nói: bạn gái với vợ người khác ghen lồng lộn nếu thấy chồng ngắm gái, còn em thấy anh ngắm gái thì còn ngắm hăng hơn, đã thế anh lại còn không được lên tiếng nếu em ngắm giai. Chi Nga buồn cười lắm nhưng giả vờ giận đáp:

“Cho anh tự do nhìn ngắm còn trách em không quản, nếu thích thì khi nào em thấy giai đẹp sẽ chỉ cho anh ngắm cùng là được chứ gì.”

Nghĩ đến đây Chi Nga tự cười một mình, mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua.

Mắt Chi Nga đang dõi theo một một anh ngoại quốc tóc vàng có thân hình nóng bỏng thì chợt nhận ra cái thằng nhóc Đầu to ban nãy. Trên tay cậu ta là một cái hộp gỗ mỏng rộng chứa nhiều đồ lưu niệm, hóa ra là bán đồ lưu niệm à, hèn gì cứ lượn đi lượn lại ở đây.

Khi khuôn mặt cậu lướt qua Chi Nga, cô chỉ thấy có chút quen quen. Phải mất một lúc sau Chi Nga mới kết nối được cái đầu to và khuôn mặt quen quen kia với cái tên Quang. Cô đã từng nhìn thấy một bức ảnh anh chụp năm chín tuổi. Dù trí nhớ không rõ ràng nhưng quả thực giống, rất giống. Chi Nga đứng bật dậy đuổi theo. Nhưng bãi biển bây giờ đã đông người. Chi Nga biết bản thân và cậu nhóc Đầu to chắc chỉ cách nhau một đoạn, nhưng cả hai đều khá nhỏ nên bị đám người lớn che lấp mất. Chi Nga nháo nhác chạy loạn tìm kiếm.

Trời đã dịu nắng nhưng vẫn vô cùng nóng bức, Chi Nga đã chạy rất lâu mà không tìm thấy bóng dáng Đầu to. Trước đây người đuổi theo cô luôn là anh. Lúc nào cũng thế cô chỉ cần ngoảnh đầu lại là có thể nhìn thấy anh. Cô luôn tin tưởng dù mình có đi bất cứ đâu, xảy ra bất cứ chuyện gì người đầu tiên bên cạnh cô luôn là anh. Vậy mà sao lần này cô lại không thể tìm thấy anh? Chẳng nhẽ hai người cứ lướt qua nhau thế này ư? Buồn bã, tủi thân, Chi Nga ngồi bệt xuống đất bật khóc nức nở. 

“Này em, làm sao em khóc?”

Một cái đầu to bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của Chi Nga.

Chi Nga đã từng nghe: tình yêu như một con chó, chạy thì nó đuổi, đuổi thì nó chạy, giờ mới biết thêm là nếu ngồi yên thì tình yêu nó cũng tự tìm đến. Cô vừa khóc vừa cười nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu nhóc Đầu to đang đứng trước mặt cô.

“Em bị lạc à?”

Chi Nga gật gật đầu. Bà cô bán mít ngồi bên cạnh đấy nghe thấy vậy vội chạy ra kéo tay Chi Nga.

“Đừng sợ, Cô đưa cháu đến trụ sở phát thanh tìm bố mẹ nhé?”

Bà cô này nhìn có vẻ là người hiền lành tử tế, chắc có ý tốt muốn giúp thôi. Nhưng Chi Nga không muốn tìm bố mẹ, khó khăn lắm cô mới tìm được Đầu to mà. Cô vội co người lại, chộp lấy tay Đầu to, núp sau lưng thằng bé.

“Không, cháu không đi, mẹ cháu dặn không được đi với người lạ.”

Bà cô bán mít ngớ người nhìn Chi Nga sau đó bật cười.

“Thằng bé này không phải là người lạ sao?”

Thấy Chi Nga không đáp chỉ bám chặt lấy cánh tay Đầu to, nép mình sau người cậu chỉ chừa đôi mắt ra nhìn bà bán mít như nhìn người xấu. Bà cô ấy đành quay sang hỏi Đầu to:

“Thôi được rồi cháu trai, em nó tin tưởng cháu thì cháu dắt em nó tới trạm truyền thông nhờ người ta báo cho là có trẻ bị lạc, biết chỗ chứ?”

Đầu to gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào chỗ Chi Nga níu chặt tay. Quang không có anh em, nên khá xa lạ với kiểu níu kéo thân thiết thế này. Chi Nga hiểu ý vội buông tay ra mặc dù cô rất tiếc.

“Đi thôi!”

“Vâng!”

Chi Nga bước theo Đầu to mà mắt cười híp lại khoe ra toàn bộ hàm răng sún, khiến bà cô bán mít nhíu mày thầm nghĩ: “Sao đi lạc mà vui thế nhỉ?”

Trên cả đoạn đường Đầu to không nói câu nào. Chi Nga hiểu vì Quang đã từng nói hồi nhỏ anh khá rụt rè trong giao tiếp. Vừa rồi chắc thấy cô khóc đáng thương quá nên mới mở miệng hỏi. Cô cũng không biết phải bắt đầu nói chuyện thế nào. Chi Nga cảm thấy dường như chỉ cần đi theo sau lưng anh như thế này đã đủ rồi.

Mắt thấy sắp đến chỗ trạm phát thanh, sắp phải xa Quang phiên bản tí hon, Chi Nga vội dừng bước. Thấy cô nhóc không đi theo mình nữa, Đầu to quay đầu lại định hỏi thì một người ngoại quốc cúi người xuống hỏi mua một món đồ trên cái hộp gỗ của cậu ta. Chi Nga thấy Đầu to đỏ gay mặt, cố gắng giơ ngón tay ra biểu đạt nhưng người khách kia vẫn chưa hiểu ý. Cô tiến lại gần nói:

Ông khách có vẻ thú vị với cô nhóc bé xíu nhưng lại có thể nói giọng Anh-Mỹ vô cùng chuẩn, hỏi han thêm vài câu nữa liền mua đến bảy món đồ với giá đều gấp đôi giá mà Đầu to nói.

Khi đưa tiền cho Đầu to, ánh mắt anh nhìn cô đầy vẻ kinh ngạc cùng sùng bái.

“Em biết nói tiếng Tây?”

“Không phải tiếng Tây mà là tiếng Anh.” Nói rồi cô xòe tiền ra.

“Anh xem này, biết nói vài câu có thể bán được nhiều hàng hơn, giá còn gấp đôi. Vậy nên muốn bán nhiều hàng phải học tiếng Anh cho tốt.”

Sau này anh là một kỹ sư công nghệ thông tin có kỹ năng vô cùng tốt nhưng vì ngoại ngữ không giỏi nên đã bỏ lỡ nhiều cơ hội. Lần này phải động viên anh ấy học ngay từ đầu mới được.

Không ngờ nhìn thấy tiền thì mặt Đầu to sầm lại, vừa nãy cậu còn choáng vì cô nhóc này biết nói tiếng Anh nhưng giờ nhìn thấy tiền mới nhận ra. Cậu ta vội vàng đuổi theo người Tây kia. Ông ta cũng ngạc nhiên khi thấy Quang đuổi theo. Thấy cậu bé không nói gì nhưng cứ cương quyết đưa lại cho ông ta một nửa số tiền ban nãy. Ông ta quay sang nhìn Chi Nga như muốn được giải thích. Chi Nga xấu hổ đành nói:

Đầu to ngốc nghếch anh có cần thật thà đến mức này không?

Biết Chi Nga tự ý nói tăng giá, nên Đầu to có vẻ giận, đầu óc non nớt của cậu nhận định rằng đứa nhỏ mặc quần đùi xanh này không tốt. Phải mãi sau này khi nghĩ lại Quang mới thấy đứa nhỏ mặc quần đùi xanh cũng không phải đứa xấu bụng. Nếu xấu bụng tại sao khi bán được hàng với giá gấp đôi lại đem trả toàn bộ tiền cho cậu? Có điều bây giờ cậu chỉ muốn đưa nó đến trạm phát thanh càng nhanh càng tốt.

“Trạm phát thanh ngay kia rồi.”

Nghe Đầu to nói, lòng Chi Nga lại chùng xuống. Cô chưa muốn về. Chi Nga cầm tay Đầu to lắc lắc làm nũng.

“Vừa rồi em bị mẹ mắng mới khóc nhè, giờ mà về sẽ bị mắng tiếp, cho em đi bán hàng với anh đi, lát trời tối mẹ hết giận thì em về, được không ạ?”

Đầu to vì lúng túng lần đầu bị làm nũng, hơn nữa lúc mới gặp đứa nhỏ này khóc cũng thật đáng thương nên cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu. Căn bản thấy cái gì đó không đúng nhưng không nghĩ ra được là bị lạc nghiêm trọng hơn nhiều so với bị mắng. Đối với đứa trẻ bị lạc nhất thiết phải đưa đi tìm người thân nếu không cha mẹ nó sẽ vô cùng lo lắng.

Nhận được sự đồng ý, Chi Nga sung sướng đi theo Đầu to. Cô luôn miệng hỏi:

“Anh tên gì?”

“Quang.”

“Anh bao nhiêu tuổi?”

“Mười một.”

“Sao anh lại đi bán đồ lưu niệm?” Theo trí nhớ của Chi Nga thì mẹ Quang là bà mẹ đơn thân nhưng bà rất biết kiếm tiền, không đến mức phải để Quang đi làm phụ giúp thu nhập.

“À, anh… anh… muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Liếc mắt một cái là Chi Nga biết anh nói dối. Chắc là vì anh quá rụt rè nên mẹ anh mới để anh làm cái gì đó cho dạn dĩ hơn. Chứ có đứa trẻ nào đi kiếm tiền mà chê tiền nhiều như anh không?

“Anh ở gần đây à?”

“Ừ.”

“Nhà anh có những ai?”

“Mẹ và anh.”

Thỉnh thoảng đoạn đối thoại lại bị ngắt quãng vì có người xem hàng. Chi Nga giúp Đầu to bán được khá nhiều nhưng lần nào nhận tiền cu cậu cũng đếm cẩn thận như sợ bị đưa thừa khiến cô nhóc xấu hổ ra mặt.

Toàn bộ là Chi Nga hỏi, Đầu to trả lời bởi cô biết để anh tự mở miệng nói chuyện sợ là hơi khó. Ban đầu Quang thấy hơn phiền một tí nhưng rồi cũng thấy thinh thích. Cậu ta là con một, chưa bao giờ có cảm giác bị người khác quấn lấy như thế này. Nếu có một đứa em chắc cảm giác cũng giống như vậy.

Chớp mắt đã hơn một tiếng, bởi đi lâu và nói nhiều Chi Nga khát cháy cổ. Cô không mở miệng ra đòi nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào người bán kem. Ban đầu Đầu to không để ý nhưng rất nhanh sau đó thì hiểu. Đầu to nhìn người bán kem, nhìn Chi Nga, rồi mở tiền ra đếm, rồi lại nhìn Chi Nga, cuối cùng quay người đi mất.

Chi Nga trợn mắt nhìn, thằng nhóc này keo kiệt thế sao? Một cây kem có một nghìn đồng thôi mà, cô giúp hắn bán hàng từ nãy đến giờ còn gì? Nếu là Quang sau này nhất định sẽ mua cho cô ngay mà không đợi cô đòi.

Chi Nga ấm ức bước theo Đầu to. Đi được một lát cậu ta dừng lại ở hàng bán dừa, bỏ tiền ra mua một trái. Đợi ngươi ta bổ xong thì kéo Chi Nga về một chỗ ít người đi lại, đưa trái dừa cho Chi Nga, lúng túng nói:

“Mẹ… mẹ anh nói kem rất bẩn.”

Hóa ra là thế. Lòng Chi Nga như nở hoa. Anh không mua kem vì sợ nó bẩn. Anh đếm tiền vì trái dừa có giá mười nghìn còn cây kem chỉ có giá một nghìn. Chi Nga âm thầm cám ơn cái tính rụt rè của anh, nếu không người đàn ông tuyệt vời này đâu đợi đến lượt cô.

Chi Nga hút một hơi nước dừa thấy vô cùng sảng khoái mới nhận ra là trông Đầu to có vẻ cũng khát. Nhưng tại sao mua có một trái dừa nhỉ? Cô cười thầm, hẳn vì lãi bán hàng không đủ mua hai trái dừa rồi. Chi Nga kéo kéo tay Đầu to, đưa trái dừa cho cậu ta.

“Một mình em uống không hết.”

Thế là hai đứa nhỏ cứ anh một ngụm, em một ngụm uống hết trái dừa. Lúc này Quang thấy đứa nhỏ mặc quần đùi xanh cũng không tệ như cậu nghĩ, ít nhất là nó không hề tham ăn.

Trời cũng tối, có vẻ đã hơn sáu giờ rồi. Bãi biển vẫn đông nghịt người vì đây là thời điểm thích hợp để tắm mà. Chi Nga chưa muốn về nhưng Đầu to lại lên tiếng trước.

“Anh đưa em về trạm phát thanh, tối rồi anh cũng phải về.”

Quang thấy trời tối nên muốn về vì sợ mẹ lo lắng, lúc ấy mới nhận ra điều không đúng trong cảm nhận ban đầu. Đứa nhỏ này bị lạc thì bố mẹ nó phải lo lắng lắm chứ, mình lại dẫn nó đi lang thang nãy giờ. Vì thế mà dù nhìn thấy ánh mắt xin xỏ muốn ở lại của Chi Nga, thằng nhóc Đầu to vẫn kiên quyết kéo cô tới trạm phát thanh.

Quang cũng phải về nên chỉ đưa Chi Nga tới trạm phát thanh mà không chờ bố mẹ cô nhóc tới. Khi thằng nhóc vừa quay lưng, Chi Nga chợt nhớ ra điều gì vội kéo tay hắn lại.

“Này, tên em là Chi Nga, anh phải nhớ tên em là Chi Nga!”

Quang cười cười gật gật đầu.

Nhìn đứa nhóc bị lạc mắt hoe đỏ lưu luyến nhìn thằng nhóc bán đồ lưu niệm rời đi, chú trực trạm phát thanh thấy có chút không hiểu. Sao nhìn cứ như là đứa nhỏ này bị thằng nhóc bỏ rơi chứ chả phải là được thằng nhóc đưa tới đây để tìm người thân.

Một lát sau, trên loa báo bắt đầu vang lên tin báo.

“Xin thông báo, tại trạm phát thanh có một cháu trai bị lạc, trên người cháu mặc một cái quần đùi xanh, tên cháu là… này cháu tên cháu là gì?”

Chi Nga đâu có mặc đồ bơi, dù là con gái nhưng mới sáu tuổi thế nên mẹ kiếm cho Chi Nga một cái quần đùi xanh đã mặc từ lâu của anh trai làm quần đi biển cho cô. Thế nên nhìn qua thì như một đứa bé trai. Cô cũng không ý thức được điều đó cho đến khi chú phát thanh viên nói ra thì cô mới giật mình.

Ôi, không lẽ Đầu to cũng tưởng cô là con trai?

Trời ạ, ấn tượng đầu tiên cô đem lại cho anh lại là hình ảnh một thằng con trai mặc quần đùi xanh hay sao? Chi Nga che mặt hét to vào míc.

“Cháu là con gái và tên cháu là Chi Nga! Chi Nga!”

Tin báo được lặp lại như sau.

“Xin thông báo, tại trạm phát thanh có một cháu gái bị lạc, trên người cháu mặc một cái quần đùi xanh, tên cháu là Chi Nga. Bố mẹ cháu ở đâu xin tới trạm phát thanh đón cháu.”

Nhiều năm sau đó Chi Nga luôn tự hỏi, không hiểu Đầu to có nghe được bản tin phát thanh đính chính này hay không?