Ngày hôm đó, sau khi xem bệnh xong, Tử Thu và Vân Anh trở về y xá.

Trên đường về, không ý chùng xuống, ảm đạm lạ thường. Vân Anh nhìn thấy người chết ngay trên đường, mà lại chết thảm như vậy, trong lòng không khỏi thấy kinh hãi.

Riêng Tử Thu, y cũng trầm ngâm kì lạ, đó là điều mà nàng chưa nhận ra.

….

Vài ngày sau ở y xá, khi tâm trạng Vân Anh đã khá lên, nàng lại có hứng trêu đùa cùng y. Có điều lạ là, dường như y đều nhượng bộ.

Khi Vân Anh chợt phát hiện ra điều đó, sự nhượng bộ của y bắt đầu từ hôm hai người đi chơi về, thì đúng lúc xảy ra một biến cố lớn trong y xá.

Từ Đức y sư, sư phụ của nàng và Tử Thu tự nhiên ngã bệnh nặng.

Từ Đức đại y sư là vị danh y tái thế mà nàng vô cùng ngưỡng mộ, trong y xá đối xử với các đồ đệ rất tốt, hết lòng chỉ dạy. Tuy Vân Anh hơi lười học tập, nhưng người vẫn rất thương yêu nàng, không bao giờ bắt làm những việc nặng nhọc…

Đại đệ tử là Lâm Khoát sư huynh, nhị đệ tử là Lý Anh sư tỷ, cùng Tử Thu cùng thử bắt mạch, nhưng vẫn chưa tìm được căn nguyên của căn bệnh.

Rõ ràng mấy hôm trước, sư phụ vẫn còn rất khỏe mạnh. Hôm nay lại tự nhiên ngã bệnh, hôn mê bất tỉnh.

Ai nấy trong y xá đều hết sức lo lắng, hoang mang, y xá đành hạn chế nhận bệnh nhân, chỉ tiếp nhận bệnh nguy cấp.

Từ Đức y sư rõ ràng là trụ cột của cả y xá này, người gần như trực tiếp xem bệnh cho mọi bệnh nhân.

Xét về y thuật, Lâm Khoát và Lý Anh đều chưa đạt đến một nửa trình độ của sư phụ.

Vân Anh là người duy nhất hiểu rõ Tử Thu, có lẽ trong các đệ tử còn lại, Tử Thu mới là người y thuật cao nhất, nhưng nàng cũng không biết chắc chắn y thuật của y đến độ nào, liệu y có tư chất thần đồng, nhưng có thể chữa bệnh cho sư phụ? Đến ngay cả sư phụ cũng còn không lường được bệnh tật trong người mình…

Vì chuyện này mà mấy ngày hôm nay Tử Thu rất trầm tư, chỉ dưới tư cách đậu nành luôn quanh quẩn xem bệnh giúp các huynh, tỉ, chăm sóc sư phụ. Rảnh rỗi lại vùi đầu vào hàng đống y thư tìm kiếm, không thì mải miết ở trong kho thuốc thử bào chế, đến mức quên ăn quên ngủ.

Nàng không biết làm gì ngoài việc quanh quẩn y xá giúp việc và thỉnh thoảng ngó đến y.

Buổi tối, Tử Thu dường như vẫn chưa ăn. Nàng mang điểm tâm cho y thì không thấy y trong phòng, xuống kho thuốc cũng không thấy.

Nàng đành để tạm thức ăn trong phòng y rồi quay trở về phòng mình hướng đối diện.

Từ trên mái nhà phòng Tử Thu, y đang ngồi lặng lẽ một mình, ở đây tầm mắt để quan sát rất tốt về phía phòng nàng đối diện.

Nàng khẽ hé cửa sổ, chong đèn, dường như nàng đang đọc sách.

Được một lúc thì lại đứng ngồi không yên, sốt ruột.

Chạy ra ngoài sân hét lớn:

- Tử Thu đáng ghét! Huynh ở đâu chứ? – Gương mặt đầy lo lắng.

Y mỉm cười rồi lên tiếng:

- Ở trên này, nàng ngẩng đầu lên cao một chút sẽ thấy!

Nàng ngước lên nhìn. Thì ra y đang ngồi một mình trên mái nhà, trời thì rét, định hủy hoại bản thân sao?

- Nàng có muốn lên không? – Y cười dịu dàng.

- Có! Cho ta lên với!

Y nhanh nhẹn phi xuống dưới, gọn gàng ôm nàng vào lòng, chỉ chớp mắt đã vận khinh công, cả hai cùng đứng trên mái nhà.

Y ngồi xuống, nàng cũng ngồi xuống theo. Chợt phát hiện ra bên cạnh y có bình rượu.

- Huynh uống rượu sao? – Nàng vô cùng ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy y uống rượu.

- Ừm! – Y chỉ đáp một câu rồi quay sang hỏi nàng – Có lạnh không?

Thật ra y đã thấy mình nàng run run. Y đưa cho nàng bình rượu và cười:

- Có hai cách để đỡ lạnh: uống rượu này cho ấm bụng hoặc ngồi sát vào đây cho ta ôm, nàng chọn đi!

- Hừm, cách nào thì huynh cũng có thể cơ hội! Sắc lang đáng ghét! – Nàng lườm y.

Thật ra nàng cũng nhìn thấy trong mắt y kể cả khi đùa nàng lúc vừa nãy, vẫn không giấu khỏi nỗi buồn và sự bế tắc, với tâm trạng này chắc chắn y sẽ không làm gì nàng. Thật sự nàng rất muốn lại gần y, ôm lấy y mà an ủi.

- Ta không sợ huynh đâu! – Nàng ra vẻ trêu chọc – Ta sẽ uống rượu, tửu lượng ta lợi hại lắm đấy, còn nữa, vì ta lạnh nên ta sẽ để huynh ôm, huynh mà táy máy ta sẽ đạp thẳng huynh xuống đất!

Nàng cầm lấy rượu và uống. Thật ra nàng không biết uống rượu, cái cay xè và men nồng của nó không khỏi làm nàng nhăn mặt, nhưng vẫn cố ra vẻ:

- Rượu ngon, thật là sảng khoái.

Nói rồi nàng tự động lui sát lại gần y. Y vòng tay ôm trọn nàng vào lòng, nàng cũng theo đó mà ngả đầu vào người y, vòng tay ôm lại y.

Hình như ai đó cho nàng biết rằng, những người có nỗi buồn tìm rượu giải sầu, cũng rất cần một người bạn uống cùng và sẻ chia tâm sự, như vậy sẽ tốt hơn là ôm nỗi u sầu uống một mình.

Vân Anh nghe thấy nhịp tim đập của y, cảm nhận được mùi men rượu phảng phất, ấm nồng. Hình như không chỉ vậy, chỗ rượu nàng uống bắt đầu có tác dụng, đầu óc bắt đầu mơ hồ.

- Tử Thu… huynh buồn ư…? – Giọng nàng nhỏ, thều thào – Chưa bao giờ thấy huynh uống rượu…

Tử Thu ôm nàng trong tay, thấy cả mình nàng dường như đã bắt đầu gục vào y, tự cười thầm cô nương này đã không biết uống còn làm bộ.

Nàng muốn an ủi y, nàng thật đáng yêu.

- Ta, lần đầu tiên uống rượu là khi nhớ ra chuyện chính mình hại chết nghĩa mẫu, lúc đó là Tú Tú đưa rượu cho ta uống, bảo ta cùng hắn uống cho quên đi… kết quả là hắn và ta thi xem ai uống nhiều hơn…

- Ai thắng? – Đôi mắt nàng càng ngày càng lơ mơ hơn.

- Ta thắng.

- Lần đầu tiên uống mà thắng? Xạo quá, hi hi… – Nàng đấm nhẹ vào lưng y.

- Hôm nay… huynh buồn về chuyện sư phụ sao… đừng buồn… nhìn huynh buồn ta thấy… rất buồn… – Nàng nói bằng cái giọng lí nhí, cũng còn không rõ tiếng, rõ ràng là đã say.

Nàng đã say, có lẽ sẽ nói ra những lời chân thật….

Tử Thu cúi xuống khẽ nhìn nàng, ánh mắt vừa ôn nhu vừa chứa nhiều cảm xúc, y ôm nàng chặt hơn, từ từ hỏi:

- Anh Nhi, nàng bảo nàng thích ta, thật lòng không?

- Thích…ta thích… – Nàng như một con mèo mơ màng dúi dúi đầu vào ngực y – Ta thích huynh!

- Tại sao lại thích ta? – Một nụ cười khẽ nở trên môi y.

- Vì huynh rất tốt… rất tốt… làm ta vui… kể cả là chơi đùa với ta hay làm ta giận… à còn nữa… huynh cái gì cũng tốt, rất đẹp trai… rất ưu tú… cho nên ta cũng rất thích… thiếu nữ nào cũng thích những người như huynh…

Y lại bật cười, cô nương này say rượu nói ra những lời thật ngây thơ.

Rồi y lại ghé vào tai nàng, giọng trầm xuống:

- Nàng thích ca ca Tử Thiên của ta không?

- Tử Thiên… – Nàng chầm chậm, lẩm bẩm trong miệng, vẫn đủ lớn để y nghe được – Ta hình như từng thích hắn…

- Tại sao lại thích?

- Tử Thiên… à… ta nhớ rồi… cơ mà… không biết nữa, cứ nhìn vào hắn là lại ám ảnh, nghĩ đến hắn… chỉ gặp vài lần… mà hình như cứ phải để mắt đến…

Tử Thu yên lặng giây lát rồi hỏi tiếp:

- Nàng thích ta hay thích ca ca hơn?

- Ta … – Nàng nói ngày càng nhỏ, đầu óc ngày càng mơ hồ, chỉ chờ gục xuống – Ta… thích…

Thấy vậy, y vội nâng người nàng lên một chút, vỗ nhẹ vào má:

- Ta chưa hỏi xong, chưa được ngủ!

- Ừ… không ngủ… – Nàng lẩm bẩm.

- Nàng thích ta hơn hay thích ca ca của ta hơn? – Y vội vã hỏi lại, đề phòng nàng gục xuống luôn thì thôi rồi.

- Để xem … bây giờ ta không thích Tử Thiên như trước… nhưng mà với hắn… trước đây vừa bị mê hoặc, vừa muốn khám phá con người hắn … còn huynh hả… vừa thích… vừa rất là ghét… giống như… muốn làm thịt…hi hi…

Đó là những lời cuối cùng trước khi đôi mắt của nàng hoàn toàn khép lại, cả người mềm nhũn, neo đậu vào người y.

Đêm tĩnh mịch, y vẫn ôm chặt nàng, che chở, truyền hơi ấm xua đi cái lạnh. Ánh mắt của y trầm tư nhìn vào phía màn đêm phía xa thăm thẳm.

Một lát sau, khi sương xuống lạnh hơn, y nhẹ nhàng bế nàng vào phòng, cẩn thận đắp chăn rồi lại bỏ xuống kho thuốc một mình.

Men rượu cay nồng, lẽ ra nàng phải ngủ rất say…

Tại sao lại là giấc mơ chập chờn này.

Một cô gái mặc xiêm y thướt tha, nhưng ánh mắt cô quạnh tìm kiếm.

Đó là một tế đường lớn, dường như vậy…

Ai đó đang nằm trên mặt đất, lưỡi kiếm cắm ngập vào trái tim, đôi mắt đỏ thẫm bi thương nhìn nàng oán hận.

Cô nương bước lại gần, ánh mắt cũng vừa như xót thương, vừa căm hận. Nàng cúi sát xuống bên hắn, chạm và khẽ vuốt nhẹ vào gương mặt hắn.

- Ta xin lỗi, đã phụ ngươi kiếp này… kiếp sau ta nhất định dùng chân tình để yêu thương ngươi…

- Ha ha… – Hắn cười, miệng cũng đã ộc ra nhiều máu, cố gắng những giây cuối đưa đôi mắt đỏ thẫm hận thù nhìn nàng – Ta nhất định bằng mọi giá sẽ quay lại… hủy hoại ngươi, hắn và cả thiên hạ này… ta không bao giờ ta thứ cho ngươi…

……………………..

Giấc mơ đó đến ngày hôm sau thức dậy nàng chỉ còn thấy mơ hồ. Giống như chuyện đêm qua trên mái nhà, nàng cũng chỉ còn thấy mơ hồ mà thôi.

Hôm nay nàng dậy muộn, khi tỉnh dậy thì đã gần trưa. Thầm trách mình hôm qua uống rượu để hôm nay dậy muộn, không giúp gì cho y xá được. Vội thay y phục, vệ sinh, chỉnh trang đầu tóc, nàng vội bước ra ngoài.

Việc đầu tiên nàng muốn là ngó xem Tử Thu ở đâu.

Thì ra y không ở phòng bệnh, cũng không ở phòng thuốc, y ngồi trong phòng.

Nàng bước vào, thấy y tập trung viết lách cái gì đó. Nàng khẽ ngồi xuống bên cạnh. Một hồi sau thì y cũng viết xong.

- Tử Thu, cái gì thế?

- Đơn thuốc và cách điều trị cho sư phụ, ta đang tổng hợp và viết lại tên các dược thảo cần thiết, liều lượng…

Nàng thấy vậy thì không khỏi vui mừng:

- Thật sao? Huynh đã tìm ra rồi sao? Sư phụ rốt cuộc là mắc bệnh gì?

- Thật ra hôm qua khi khám cho sư phụ, ta cho rằng người bị xuất huyết não đột ngột. Bình thường người rất khỏe, không nghĩ rằng tự nhiên có thể ngã bệnh… – Gương mặt y lộ vẻ u buồn.

- Vậy làm sao để chữa?

- Ta đã ghi ra đây, phương pháp điều trị cụ thể gồm cả châm cứu và thuốc. Bệnh này sau khi tỉnh lại ắt để lại di chứng, lại phải điều trị lâu dài… có điều…

Ánh mắt y nhìn nàng, luyến tiếc nói:

- Trong số thảo dược cần có để làm thuốc trong giao đoạn điều trị di chứng cho sư phụ, có thiếu mấy loại hiếm, ta phải lập tức ra ngoài kiếm thuốc, nàng thay ta đưa tờ này cho Lâm Khoát sư huynh, cứ nói là ta tìm được trong sách, huynh ấy tham khảo. Chỉ cần châm cứu đúng cách và dùng thuốc, sư phụ sẽ dần hồi tỉnh, khi ta trở về sẽ chế thuốc điều trị di chứng cho người…

Vân Anh nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên, vồ vập hỏi:

- Huynh đi đâu? Kiếm thuốc gì?

- Sơn thù nhục, nhưng là loại nhện núi hiếm, ta phải xuống phía nam … chắc mất tầm dăm bảy ngày!

- Ta đi với huynh! – Nàng lập tức nảy sinh ý nghĩ không muốn xa y.

- Không được… – Y xoa đầu nàng – Ta phải đi rất gấp, trở về nhanh mới kịp thuốc cho sư phụ điều trị di chứng, không thể mang nàng bên mình, nàng ở lại đỡ đần sư huynh sư tỉ, tranh thủ học tập thêm, không được lười biếng. – Y lườm nhẹ.

- Nhưng…

- Có buồn cũng phải vượt qua, đừng trẻ con nữa! – Y an ủi dịu dàng.

Thực sự, y bảo chỉ đi năm bảy ngày, nhưng sao nàng cảm thấy như sẽ rất trống trải.

Y đã ra phòng bệnh xem bệnh cho bệnh nhân, nàng lặng lẽ ngắm y. Y thật ân cần và ấm áp, kể cả ngay trong bộ dạng đậu nành xấu xí.

Cảm giác ấm áp ấy, nàng sẽ phải tạm xa y trong một quãng thời gian sao? Nàng nhận ra từ lúc bước chân đến đây, chưa bao giờ nàng rời xa y… Trong lòng nàng cảm giác xuyến xao, mặc dù là y chưa rời đi.

……….

……….

Buổi tối đến

Nàng từ chiều đã ba chân bốn cẳng nhanh chóng, cố gắng hoàn thành mọi việc, thậm chí cả một phần việc của y, cũng đã cố gắng hoàn thành, không hề lười biếng như mọi ngày. Đến cả Lý Anh tỷ cũng phải ngỡ ngàng vì cô nương nàng hôm nay chăm chỉ lạ kì.

Nàng biết rằng nếu hôm nay nàng làm xong việc của mình, lại làm hộ y một phần việc, y sẽ không mất thời gian làm hộ nàng rồi hoàn thành việc của mình nữa, có thể nghỉ ngơi sớm.

Cuối cùng khi y vừa dùng bữa xong, lên phòng thu xếp, chuẩn bị đồ đạc, đã ngạc nhiên thấy nàng mò sang, cầm theo không biết bao nhiêu giấy viết, sách và bút lông.

- Nàng làm gì thế? Mấy hôm nay không phải nàng lười học tập sao? – Y cười trêu chọc.

- À… là vì… – Nàng lúng túng – Vì mai huynh đi rồi, mà là đi mấy ngày, nên có mấy chỗ không hiểu ta muốn hỏi huynh trước.

Thấy thái độ ngượng ngùng đáng yêu của nàng, trong lòng y ngầm hiểu ý, tự dưng trào lên niềm vui.

Vậy là nàng lại ngồi tập học, tập viết trên bàn của y, chốc lát lại quay sang hỏi y liên tục. Y cũng ngồi bên, dịu dàng chỉ bảo tận tình.

Thoáng chốc cả canh giờ đã trôi qua, ngày bình thường, mỗi lần học là nàng lại mong chóng hết nhanh, nhiều khi y phải nhắc nhở, đốc thúc, nhiều hôm nàng nản chí còn không thèm tập viết, tập đọc y thư, nhất là từ khi nàng nói thích y, càng bắt y nuông chiều châm chước nàng hơn.

- Ưm, học vậy là nhiều rồi, ta xem chừng mắt nàng bắt đầu mỏi rồi đấy! – Y gập cuốn sách lại – Nàng có cần về nghỉ sớm không?

Thấy vậy nàng vội lôi tập giấy khác ra, vừa nói vừa mài thêm mực:

- Không được, ta còn phải viết chữ nữa, mới học được một ít mà….

Y ngắm nhìn nàng và tự cười. Một lát sau y lại ra vẻ nhắc nhở:

- Anh Nhi, hình như hai mắt nàng sắp dính chặt với nhau rồi kìa, cũng không còn sớm nữa…

- Không được! – Nàng phản bác – Vẫn chưa viết xong mà…

- Nhưng ta mệt rồi! – Y ra vẻ ngáp một cái – Mai ta còn đi sớm.

Trong lòng nàng không hiểu sao ủ rũ, gương mặt thể hiện rõ thái độ không chấp nhận, rồi nàng quay ra năn nỉ:

- Huynh mệt cứ lên giường nghỉ đi, ta đang viết dở tay không muốn về, cứ mặc ta, không làm phiền huynh đâu mà…

Đến lúc này thì y mới nhìn nàng, cười gian trá:

- Nói thật đi cô nương, nàng không muốn về mà muốn ở bên ta chứ gì? Nếu nàng muốn ở lại thì không cần lấy lý do này làm khổ bản thân đâu, có nhiều thứ hay ho hơn có thể làm như là…

- Bộp! – Nàng đập cuốn sách vào đầu y – Sắc lang, ai muốn chứ, đừng có nghĩ bậy!

Nhưng đúng thật là y nói đúng, nàng muốn ở bên y thêm một lát nữa. Nhưng bây giờ thực sự nàng đã rất mỏi mệt rồi, không thể học tiếp nữa. Không được, không được để mất mặt, nàng cố căng đôi mắt, ra vẻ viết tiếp.

Y cười thầm trong lòng rồi ra vẻ ung dung lên giường nằm, vờ nhắm mắt ngủ.

Y đoán không sai, đếm nhẩm trong miệng chưa đến ba mươi, mở mắt ra đã thấy nàng gục mặt trên trang sách. Gương mặt nhỏ nhắn ngủ gật trông vừa tội nghiệp, vừa đáng yêu…

Y nhẹ nhàng đứng dậy, tránh làm nàng thức giấc, khẽ bế nàng lên, nâng niu như trứng, từ từ bế nàng về phòng nàng, đặt lên giường, kê gối, đắp chăn tử tế.

Sau đó y bỏ về phòng mình, thổi nến định đi nghỉ.

Nằm trên giường với bao suy nghĩ, trầm tư, những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Y nghĩ về quá khứ, hồi tưởng, suy xét về tất cả những gì đã diễn ra với mình, một định mệnh oan nghiệt kể từ khi y sinh ra…

Lời tiên tri nào đó, những lời của đạo sĩ mơ hồ còn vang vọng bên tai.

Thực sự y sợ cái gọi là số mệnh, bản thân y mấy ngày hôm nay không ngừng lo lắng, sợ hãi. Có những lúc cõi lòng trống rỗng, rồi lại quặn đau.

Vốn chỉ có một giấc mơ đơn giản mà y ôm ấp, cũng người con gái ấy phiêu bạt chân trời góc bể… nhưng dường như mỗi lúc y cảm thấy có phải quá xa vời. Cái gì gọi là định mệnh, là lời nguyền rủa, là lời tiên tri…

Long mệnh thiên tử hay là đại họa…

Lời tiên đoán mập mờ của đạo sĩ hôm nọ:

“ Ngươi nhất định không phải là thiên tử, mà là hung tinh, khắc tinh, sinh ra vì lời nguyền và nỗi oán hận của tiền kiếp… Còn ca ca của ngươi, long mệnh thiên tử cũng là cừu địch tiền kiếp của ngươi…định mệnh các người thật oan trái…”

Y không muốn nghĩ đến, không hiểu, không cam tâm. Tại sao số phận lại gắn chặt định mệnh của y, nàng và ca ca.

Dù hôm nay nàng nói thích y, y thực sự hạnh phúc vì những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt mà nàng dành cho mình, nhưng y có một linh cảm rất xấu…

Chợt y thấy ngạt thở, nỗi lo trong lòng ngày một dâng lên, có nỗi bức bối sâu thẳm khó giải thích khi nghĩ về nàng, đó là gì vậy?

Mỗi lúc lòng y càng hỗn loạn, càng đè nén, cảm xúc này là gì vậy? Bản thân y cũng không giải thích nổi.

Dường như chính y cũng không điều khiển lý trí và chân tay của mình, bất ngờ y ngồi dậy, khắp người khó chịu.

Một chút mơ hồ, y bước xuống giường, nhanh chóng trong màn đêm, khẽ khàng bước sang phòng đối diện.