Sau một hồi cầm máu, Vân Anh can đảm bước vào, lúc này dường như y đã mặc gần xong xuôi.

Nàng cũng phải ngạc nhiên vì y cũng biết cách mặc gần đúng. Lúc này nàng trân trân nhìn y, rồi đột nhiên phá lên cười.

- Nàng cười cái gì? Không phải là nàng may ta mới chiếu cố mặc sao?

Nàng lại gần chỗ y, vẫn cố nhịn cười:

- Cái áo ngoài này phải mặc lệch vai mới đúng kiểu! – Rồi nàng tự chỉnh lại. – Còn nữa, cái cà vạt đâu?

- Cà vạt nào? Nó không phải đai lưng? –Y thắc mắc.

- Tất nhiên không phải, đưa đây ta thắt cho huynh!

Sau một hồi chỉnh lại, bộ quần áo Kpop nàng may được miêu tả như sau:

Bên trong là một lớp áo giống như áo sơ mi nam màu trắng, không có gì đáng bàn ngoài việc đường kim mũi chỉ của nàng hơi vẹo vọ, nhưng có thể tặc lưỡi cho qua vì đó là áo trong.

Áo ngoài, lẽ ra nàng định may một chiếc áo len cổ rộng lệch, vắt qua vai bên này đến cánh tay bên kia, nhưng vì không có len nên nàng đã dùng vải thô màu tím xám hai lớp may thành, chỗ cổ áo có thêm một lớp viền màu đen điểm thêm vào.

Quần thụng đen không nói làm gì, cuối cùng là một cái cà vạt màu đỏ dài thắt ở ngoài để điểm thêm.

Nàng đã đặc chế đôi guốc mộc thông dụng thành giống như một đôi tông!

Chỉ thiếu chút phụ kiện như găng tay, băng đô, vòng vèo, hoa tai thôi.

Nếu nhìn gần thì phát hiện ra đường may thiếu tinh tế, nhưng nhìn xa nàng tự đánh giá là ok! Công nhận cái dáng của y cũng góp phần thêm mắm thêm muối, lợi hại.

Nàng nghĩ gì đó mà lại bật cười, y thấy vậy liền thắc mắc:

- Bộ buồn cười lắm sao? – Y nhìn mình – Quả thật là kì quặc, nàng không chơi xấu ta chứ?

- Không có, huynh y hệt idol rồi, ngày mai chúng ta ra ngoài, huynh mặc bộ này chưng khắp phố đi! – Nàng cố dụ dỗ y, thật ra nàng cười vừa nãy là vì đang tưởng tượng con mắt thiên hạ sẽ nhìn y như thế nào.

- Thật sao? Nhưng ta thấy là không được! Nàng không thấy là như thế này là không sao, nhưng nếu một Đậu Bình đã xấu xí, đầu tóc dị hợm, còn mặc đồ kì cục thế này ra đường thì có vấn đề à! – Y lập tức không chấp nhận.

- Đi mà! Đi mà! – Nàng nũng nịu bằng giọng nói ngọt ngào và cả ánh mắt – Ta cũng muốn được hẹn hò mà…

- Hẹn hò? – Y ngạc nhiên.

- Bộ nam nữ thời đại này không cùng nhau ra ngoài chơi sao? – Nàng thầm nghĩ thời đại này hầu như cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chả có mấy người yêu nhau lấy nhau, nữ nhi cũng chỉ hay ngồi trong khuê phòng, quả thực nhàm chán.

- Nàng muốn đi chơi cùng ta? – Y tự nhiên thấy vui vẻ – Được, ngày mai chúng ta đi chơi! Nhưng ta không mặc cái này đâu…

- Huynh không mặc thì đừng có đi chơi, sau này cũng đừng nhìn ta!

Chiêu bài cuối cùng của nàng được tung ra, y cũng phải cam chịu.

……..

……..

Một đêm bình yên nữa trôi qua.

Vân Anh cuộn tròn mình trong chăn, đôi môi còn khẽ mỉm cười hạnh phúc.

Nàng không biết rằng vòng quay định mệnh cũng đến rất gần….

Mọi chuyện gần như đến rất tự nhiên, nhưng biết đâu đó là sự sắp đặt của số phận?

……

……

Đến gần sáng, dường như trời lạnh hơn, nàng cảm thấy co ro, giấc ngủ cũng chập chờn…

Một giấc mơ…

A, lại là cánh đồng hoa?

Không, nhìn kĩ thì đó là một khu vườn hoa rất lớn.

Nàng nhìn xung quanh rồi nhìn lại bản thân. Ồ, sao váy áo thướt tha quá. Đẹp quá.

Đây có phải là một giấc mơ hạnh phúc không? Trong mơ nàng thấy mình cũng mỉm cười, nàng ngắt một nụ hoa nhỏ, khẽ đưa lên ngửi, rồi cài nó lên tóc.

Khi nàng quay lại phía sau, chợt nhìn thấy một bóng người mờ ảo, nhìn không rõ. Là ai?

Khi nàng giật mình nhận ra, bốn phía vườn hoa giờ ngập trong sắc máu, mùi tanh xộc lên thật đáng sợ, lại là giấc mơ này sao?

Bóng người đó rõ ràng hơn, nhưng vẫn không nhìn thấy mặt, chỉ thấy một đôi mắt nhìn nàng đầy oán hận. Không biết là vì oán hận hay vì sao, đôi mắt đó đỏ thẫm như máu bi thương…

- Lại với ta, ta sẽ tha thứ cho nàng!

- Không! – Nàng hét lên.

Chợt nàng bừng tỉnh giấc, giấc mơ đó cũng kết thúc. Đó là một giấc mơ tương tự như giấc mơ lần trước của nàng? Thật đáng sợ….

Trời hình như đã sáng, nàng cũng luyến tiếc chui ra khỏi chăn.

Quên đi, hôm nay nàng nhất định cùng Tử Thu đi chơi vui vẻ.

……..

……..

Trên phố, nàng vui vẻ khoác tay y.

Rất nhiều con mắt trầm trồ.

- Tử Thu, xem kìa, thiên hạ đang ngưỡng mộ huynh! – Nàng tán dương.

- Gọi ta là đậu nành! – Y lườm nhẹ – Còn nữa, họ không phải ngưỡng mộ, mà đang cười thầm trong lòng, nàng quay lưng lại đi mà xem.

Quả nhiên ai nấy đi qua đều bịt miệng cười, có người còn cười nghiêng ngả khi thấy một tên xấu xí, tàn tật còn quái dị.

Nàng tức thời cũng không nhịn cười trong sự ấm ức của y. Y bèn cố đi nhanh hơn:

- Đừng mải cười nữa, đi nhanh lên, chúng ta lát nữa còn đi xem bệnh, không phải mỗi đi chơi đâu!

- Huynh có biết lãng mạn là thế nào không? Đi chơi với bạn gái mà cứ giục như là đi đánh nhau thế? – Nàng than phiền, lẽ ra y phải chủ động nắm tay nàng chứ, đúng là người cổ mà.

Nhưng nàng cũng nghĩ ra, đậu nành thì làm sao có thể thân thiết với một cô nương trên phố. Nghĩ vậy, nhìn ngó xung quanh một lát, nàng bèn lóe lên một suy nghĩ.

- Huynh đứng đây đợi ta một lát!

Nàng chạy lên một hàng đồ chơi phía trước, mua cái gì đó rồi lại kéo tay y, dẫn vào một ngõ nhỏ vắng, đưa ra một cái mặt nạ màu bạc.

- Đeo vào đi, sau đó thể hiện phong thái khí chất hơn người của huynh! – Nàng mỉm cười.

Y nhìn nàng có chút khâm phục, nàng lại xài chiêu cũ của y. Y khéo léo xóa lớp hóa trang, đeo mặt nạ vào, chỉnh lại đầu tóc.

Sau đó cả hai bước ra. Bình tĩnh bước đi.

Thấy lát sau mọi người trên phố đều nhìn với ánh mắt ngạc nhiên nhưng không có ai cười nhạo. Trước mặt họ bây giờ là một vị nam tử dáng người thanh thoát, tuy mặc quần áo khác thường, đeo mặt nạ nhưng nhìn qua vẫn thấy khí chất phi thường, có chút bí ẩn quyến rũ kì lạ. Vân Anh thấy vậy cũng mát lòng.

Nàng chủ động cầm lấy tay y. Y cũng hiểu ý, nhẹ nhàng đan ngón tay của y vào những ngón tay mềm mại của nàng.

Đó có thể là những giây phút hạnh phúc bé nhỏ.

……..

……..

Hai người đi dạo một hồi, nàng đòi mua đủ đồ linh tinh đòi y cầm hết xong, vẫn hứng thú muốn đi tiếp hết những con phố ở thành Đại An này, y cũng đành chiều ý.

Cuối cùng đến gần trưa, hai người cũng theo con đường lớn để ra ngoại thành xem bệnh.

Con đường lớn thì lúc nào cũng tấp nập người đến vậy. Hàng hóa cũng đa dạng, nếu không phải nàng đã tiêu gần hết bạc, chắc cũng xà vào xem.

Phía một bên đường, thu hút sự chú ý của nàng, là một thầy pháp xem bói.

Điều kì lạ là mấy người vào hỏi, ông ta chỉ buông một vài câu, lắc đầu rồi người đó tức giận bỏ đi. Thầy bói gì mà kiêu, đáng nhẽ ra muốn kiếm ăn, phải lôi kéo người ta xem đủ chuyện trên đời chứ. Nàng nhìn kĩ thấy lão thầy này quen quen. Không phải là lão thầy hồi đầu nàng đến đây xem cho nàng đấy chứ, nhìn bộ dạng thì có vẻ như vậy. Không sao, nàng đang có hứng thú.

- Tử Thu… à, Bình ca, ta lại kia xem một tí! – Nàng kéo y lại.

- Nàng muốn làm gì? – Y hướng đôi mắt theo phía nàng kéo – Xem tướng ư? Cái đó có tin được không đấy?

- Không tin thì cũng xem cho vui, lần này thử xem cho huynh! – Nàng kéo.

- Ta không xem đâu! – Y dứt khoát.

- Ta bảo mà huynh không nghe sao? – Nàng vùng vằng, sau đó nghĩ ra cách thuyết phục rất tinh tế – Bộ thời đại này nam nữ có ý trung nhân không đi xem tuổi sao, thời của ta mà còn sùng tín cái vụ này nữa mà, đi nào!

Thật ra y có lý do để không bao giờ xem nhưng thứ này, nhưng nàng không hiểu, đã kéo y vào rồi.

- Vị đạo sĩ này, ta muốn xem! – Nàng hào hứng.

Lão đạo sĩ nhìn cả hai, nàng cũng nhìn lại lão. Hừm, đúng là lão già thích ra vẻ bí hiểm đó đây. Không những thế, lão còn vuốt râu, chầm chậm nhìn nàng, ánh mắt khó lường:

- Lão phu biết ngày hôm nay có hai vị đi qua, đã chờ ở đây rồi!

- Hừ, lại nói phét, tỏ ra mình nguy hiểm! – Nàng lẩm bẩm.

- Đạo sĩ, ta muốn xem số mệnh của ta này, và cả vị đại ca này, xem thử nhân duyên chúng ta có hợp nhau không? – Nàng hào hứng.

Lão đạo nhân đó quay sang nhìn Tử Thu một lượt, chợt có ánh mắt làm y cảm thấy hơi khó chịu.

- Ngày tháng, giờ sinh của cô nương và công tử?

- Của ta… nói thật là ngày 26 tháng 12 năm 1992, nhưng mà có lẽ ông không biết đâu, theo âm lịch nhé, ngày 3 tháng chạp năm Nhâm Thân, 0 giờ 47 phút, hình như tính ra là giờ Tý ba khắc gì đó, ông có hiểu không thế? – Nàng tuôn ra một tràng

Lão đạo sĩ lại ra vẻ bí hiểm cười:

- Ta biết rồi, còn công tử đây? – Ánh mắt lão lại càng bí ẩn dò xét người đeo mặt nạ trước mặt.

Tử Thu khẽ véo vào tay nàng một cái. Chợt nàng giật mình hiểu ra, y không phải là người bình thường, giờ sinh của y không để lộ được. Nàng vội xua tay trước mặt đạo sĩ:

- Thôi, ta chỉ xem cho một mình ta thôi, mặc kệ y.

Lão đạo sĩ lấy bút kẻ kẻ vẽ vẽ, trầm ngâm một hồi rồi từ tốn bảo nàng:

- Cô nương giờ sinh cũng đặc biệt ta đang kẻ lá số, cần chút thời gian phán đoán diễn giải, hay là thế này, bên kia có gánh hát, cô nương sang bên đó xem tạm trước, một khắc sau quay lại…

- Cũng được! Nhưng phải giảm giá đó! – Nàng đứng lên, vui vẻ chạy lại chỗ gánh hát.

Tử Thu cũng vừa định đứng lên đi theo thì lão đạo sĩ đã nắm vạt áo y giữ lại.

- Công tử này… – Ánh mắt đạo sĩ càng khó lường, giọng lão cũng trầm xuống.

- Gì vậy?

- Ta đã nói là ở đây chờ các người, ắt có nguyên do…

Tử Thu đôi phần kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười:

- Đạo gia có gì chỉ bảo?

- Nói thật, ta không cần phải hỏi ngày giờ sinh của các người nữa, chỉ muốn xác nhận lại thôi.- Lão nhìn y chằm chằm dò xét – Công tử, dù hóa trang thế nào, che mắt được bàn dân thiên hạ, nhưng đối với kẻ đắc đạo nhiều năm như ta, cái luồng khí và “mệnh” phát ra từ ngươi vẫn lộ rõ. Chưa kể đến vận mệnh của các người vốn vô cũng nan giải, lại có phần rối rắm oan nghiệt, gắn chặt với thiên hạ này.

Tử Thu giấu ánh mắt biến chuyển của mình, vẫn ra vẻ thản nhiên:

- Đạo sĩ nói gì, tại hạ thực sự không hiểu, cáo từ!

Y vừa định cất bước thì lão nói thêm:

- Nói là không quan tâm đến số mệnh, nhưng thực sự ngươi rất sợ số mệnh của mình! – Lão đưa mắt lên trời – Ngươi nhìn đi, có thấy một phía bầu trời mây đen đang phủ đến không, nhắm mắt lại có thấy tiếng oán khóc không, đó là vận mệnh của các ngươi đang bắt đầu, vòng quay tiền kiếp và hiện tại sắp trùng lên nhau, những lời tiên tri cũng thành sự thật! Đừng chối cãi nữa, ta biết ngươi, một trong hai đứa trẻ oan nghiệt!

Lời nói của lão khiến y giật mình dừng bước. Trong lòng đầy đề phòng và kinh ngạc. Y cúi xuống nói nhỏ:

- Ngươi thực sự là đạo gia?

- Yên tâm, ta không phải là người muốn giết ngươi, mà ta cũng không đủ khả năng giết ngươi, người đủ khả năng giết ngươi cũng phải có thiên cơ mới làm được, ta chỉ là kẻ tiên tri tu đạo nhiều năm quan tâm đến thiên mệnh, muốn cho ngươi biết ít thiên mệnh. – Lão bình tĩnh nói.

- Ta nghe đồn những đạo gia biết quá nhiều thiên cơ thường bị trời phạt, ngươi nói cho ta, không sợ hậu quả sao?

- Công tử, đạo gia quan tâm nhất là thiên mệnh, có thể đoán được thiên mệnh là điều lạc thú muốn hướng đến nhất, nhất là những chuyện có liên quan đến thế sự lớn lao thế này…

- Vậy ngươi có thể nói cho ta điều gì? – Tử Thu bình tĩnh hỏi.

Từ phía xa vọng lại, có tiếng vó ngựa rầm rập dường như rất vội vã.

- Số mệnh của ngươi, ca ca của ngươi và nhân duyên của các ngươi và cô nương kia… – Lão vừa ghé vào tai y nói vài điều.

- TRÁNH ĐƯỜNG! TẤT CẢ TRÁNH ĐƯỜNG!

Từ xa vô cùng thần tốc phi lại, là đoàn người ngựa, bụi phủ ngập đường, bàn dân thiên hạ la hét, tránh rạp sang một bên.

Vó ngựa vẫn bất chấp lao đến kinh hoàng.

Tử Thu giật nảy mình, quay đầu nhìn về phía Vân Anh phía bên kia. Đám đông vội vã xô đẩy nhau tránh ngựa, nàng cũng bị chen lấn, ép đẩy.

- Anh Nhi! Cẩn thận!

Không kịp nghĩ gì, y trong một khoảnh khắc thi triển toàn bộ thân pháp, lao như tên bắn đến bên nàng, nhanh lẹ chụp lấy nàng, cả hai ngã nhào vào lề đường.

Vó ngựa thần tốc vẫn vô tình phi qua như vũ bão.

- Anh Nhi, Anh Nhi! – Y thất thần gọi – Nàng không sao chứ?

Vân Anh vừa kịp định thần, mở mắt, lý nhí:

- Hình như không sao…

Y trong lòng phấn khởi nhẹ nhõm. Đỡ nàng dậy, một lúc cả hai quay ra thì thấy đám đông huyên náo vây quanh bên đường phía đạo sĩ.

Y hốt hoảng kéo tay nàng lại gần, giật mình, Vân Anh cũng mặt mũi trắng bệch thất kinh. Y vội che mắt nàng lại, dúi đầu nàng vào ngực mình:

- Đừng sợ, đừng nhìn nữa…!

Đạo sĩ đã bị ngựa chèn chết bất thình lình.

Đám đông cũng có mấy người bị thương. Một vài người huyên náo bàn tán:

- Thật tội nghiệp! Đám người ngựa bất lương kia là ai vậy?

- Tôi không nhìn kịp, nhưng nghe đồn hôm nay Bạch gia công tử – Bạch tướng quân hồi phủ, người ngựa nhiều như vậy có khi nào…

- Thật là nhẫn tâm, coi sinh mạng thường dân như cỏ rác, thật tội nghiệp cho đạo sĩ này…

Tử Thu ôm chặt Vân Anh trong lòng, thấy nàng đang run rẩy kinh sợ.

Ánh mắt y biến chuyển, có chiều vô cùng bi thương, lại như mang nỗi lo lắng khôn cùng khó biểu đạt.

Tiết lộ thiên cơ, phải chăng đó là sự trả giá?

Chỉ tiếc, y mới kịp nghe thấy một điều…