Edit: Tiếu Tử Kỳ

Nhìn người kia đắc ý như tiểu hồ ly ăn trộm được gà, chui từ trong bụi cỏ ra ngồi kế bên cạnh mình, không có chút khách khí nào mà lại…..Tiến đến hôn một cái hôn thật dài.

“Đừng…..Nơi này là, ven đường,……Mà đằng sau, còn có…..Truy binh…..”

Lâu lắm không có được chạm vào hương vị của y, chỉ bị vừa hôn như vậy thôi liền khiến cho hắn thần hồn điên đảo.

Giữa lúc đang dây dưa mà Thích Đại Dũng vẫn còn tỉnh táo trong lòng vẫn còn bận tâm tới tình hình nguy hiểm mà muốn thoát ra, chỉ khi hắn nghe được người kia than thở nhỏ một câu là không có truy bình, thì liền hôn mê.

Ôm lấy hắn, hai ba cái liền chui vào đống cỏ khô bị rừng cây che khuất. Dã hợp tại nơi hoang dã khiến cả hai người đều cảm thấy khẩn trương mà mặt đỏ cả lên. Chính là ai cũng không muốn buông tha đối phương.

Hôn, triền mien mà ngọt ngào.

Thân thể, vừa nóng rực lại vừa lạnh như băng.

“Ngươi như thế nào lại đột nhiên tới đây tìm ta?”

Thích Đại Dũng ở sau lùm cây dùng sức vận động một trận khó hiểu vộ vàng hỏi ra.

‘Ngươi đoán xem?”

Người kia thì đáp lại với thanh âm có thêm vài phần lười biếng, mà bên trong rừng cây đã bị chặt bỏ bỗng vươn ra một cẳng chân trắng nõn mà lõa lồ rất nhanh bị người nào đó kéo về.

“Ngươi biết rõ là ta vốn rất ngu ngốc mà…..Ôi, ngươi sao lại cắn ta.”

“Ta sinh khí, ta vì sao lại đi yêu cái loại người nhu ngốc như trâu như ngươi cơ chứ?”

“Ngươi vừa mới nói gì…Yêu ư? Giang Quân, ngươi có thể nói lại một lần nữa được hay không?”

“Không được gọi ta là Giang Quân, gọi ta Dật Hiên, về sau những lúc ở cùng ta mà ngươi dám gọi tên người khác, xem ta có dám đuổi ngươi đi không.”

“Nhưng mà cái tên kia do chính ngươi nói cho ta biết mà…Ôi.”

Tiếng kêu đau lại một lần nữa vang lên, hiển nhiên là lại bị cắn một cái, Thích Đại Dũng lần này cũng đã có kinh nghiệm, bắt được cái miệng không chỉ biết dùng để hôn kia mà còn biết dùng để cắn loạn trên người, điên cuồng hôn lên đó một cái không rời, miễn cho da thịt mình lại phải chịu khổ thêm lần nữa.

Lại một trận rung động khiến cây lá lay động, thanh âm lo lắng của Thích Đại Dũng lại một lần nữa vang lên,:”Hiên, ngươi nói là có người truy đuổi theo ngươi có phải là sự thật hay không? Có nghiêm trọng lắm hay không?”

“Là ta gạt ngươi thôi. Chuyện ta vừa nói cái gì mà ở trước đại điện cự tuyệt hôn sự với công chúa, rồi cả chuyện bị quan binh truy sát, tất cả đều là để lừa gạt ngươi đó thôi….Ta chỉ là giả bệnh để cho vị công chúa được nuông chiều từ nhỏ kia phải chủ động hủy hôn mà thôi.Bất quá hiện giờ nếu bị cha ta phát hiện là ta bỏ trốn thì sẽ bị ông truy sát mà thôi.Truy sát tên nghịch tử bất hiếu là ta đây, ngay cả nương tử là công chúa mà còn không chịu cưới lại đòi chạy tới đây để tìm một tên đầu trâu ngu ngốc là ngươi đây.”

“Ngươi đó….Sau này ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”

Thích Đại Dũng nghĩ tới cảnh y vì mình mà cùng phụ thân náo loạn tới mức phải trở mặt mới ra đi tìm kiếm mình, trong lòng hắn cảm động hết sức.

Nhưng ngay lập tức hắn lại kinh ngạc vì sao mà lúc nãy y phải nói dối mình:”Ngươi vừa nãy tại sao lại gạt ta? Ngươi có biết ta thực sự rất lo lắng lắm hay không?”

“Chỉ có ngươi, mặc kệ ta là đào phạm cũng được, kẻ điên cũng được, cho dù ta là đại ác nhân tội ác tày trời, ngươi đều là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cho ta.”

Liễu Dật Hiên cọ nửa thân mình xuống lớp cỏ, thản nhiên tự đắc cảm nhận cảm giác gió nhẹ thổi qua da thịt lỏa thể, buồn cười nhìn Thích Đại Dũng luống cuống tay chân đắp y phục lên trên người mình.

‘Hơn nữa tình hình bây giờ cũng đã khác nha. Nghĩ lại lúc ở trên Kim Loan điện đối mặt với cường quyền sắc mặt cũng không đổi, thế mà phải trốn ở nhà giả thần giả quỷ, giả bệnh như con rùa đen rút đầu.Vậy mà còn có thể nói là đại trượng phu hay sao?”

Khiến cho hắn thỏa mãn với ảo tưởng của chính bản thân mình một chút thôi, chứ ở nhà giả bệnh giả điên hơn một tháng y thấy rất buồn đó.

“Mặc kệ ngươi có phải là đại trượng phu hay không, đại tướng quân, nói cho cùng, ta là tướng công của ngươi.”

Thanh âm bất đắc dĩ cùng cưng chiều, lại một lần nữa tha thứ cho y chỉ vì một lời nói dối nho nhỏ mà mình phải đầu hàng.

‘Đã biết, ngươi vĩnh viễn là tiểu trượng phu của ta, chuyện đó cũng không được sao?”

Gió nhẹ ôn nhu thổi tới, bóng hai người lần thứ hai triền miên cùng một chỗ, âm thầm đồng ý lời thề hứa hôn thiên trường địa cửu.

Hắn cùng với y, cùng có dũng khí, cùng gánh vác trải qua biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ về sau nhưng tình yêu vẫn mãi trọn vẹn, vẹn nguyên.

Cùng nhau sánh vai đi trên hồng trần sâu vạn trượng, chỉ cần bên nhau là luôn có một tình yêu vĩnh cữu mãi mãi.. .

~ Hoàn ~