Edit: Tiếu Tử Kỳ

Thấy người cưỡi ngựa không nói một lời nào cũng không có bất cứ hành động gì. Hắn liền kết luận bởi vì mình nhìn nhiều mấy đồ thêu thùa lúc làm việc kiếm sống quá, lại còn thêm lao lực quá độ dẫn tới thị lực bị tổn hại, cho nên mắt mới nhìn thấy ảo giác, Thích Đại Dũng lại ngồi trở về, cúi đầu tiếp tục công việc còn đang dang dở.

“Ngươi….Không cần ta nữa sao?”

Thanh âm có hàm chứa sự chờ đợi cùng vài phần thất vọng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, thần thái ủy khuất cùng cắn môi có cảm giác như sắp khóc đến nơi.

Cảm giác này rất chi là quen thuộc, thanh âm cũng vô cùng quen thuộc…

Thực sự là y sao?

Không phải là do mình ảo tưởng mà ra sao?

Thích Đại Dũng lần thứ hai ngừng tay, miệng há thật lớn, ánh mắt di chuyển trên người đang nói chuyện với mình.

“Ta….Ta mặc kệ.Cho dù hiện giờ ngươi có chán ghét ta đến mức nào, ta cũng chỉ có thể đi theo ngươi. Ta ở trước đại điện đã to gan cự tuyệt hôn sự với công chúa, ta đã tâu rõ với hoàng thượng:”Công chúa tuy là lá ngọc cành vàng, tôn quý bậc nhất, nhưng thứ lỗi cho vi thần không có phúc không thể kết duyên đẹp.” Thế là long nhan đại nộ, ta hiện nay đang bị cấm quân truy sát, đã không còn nơi nào để trốn rồi?”

Người kia khó chịu quay roi ngựa nói nửa oán giận, nửa tố khổ kể về số phận hẩm hiu của mình.

“Uy, ngươi nói thật cho ta, ngươi có còn muốn ta nữa hay không? Nếu không cứ để ta bị đám quan binh truy sát, chặt đầu lấy thủ cấp còn tốt hơn.”

Thật sự là….xấu hổ muốn chết mà. Vì sao mà y lại phải hỏi lời hứa hẹn của hắn mà giống như là đang ép hôn vậy?

Liễu Dật Hiên lặng lẽ vòng tay ôm lấy thắt lưng tráng kiện kia, bày ra tư thái vui mừng vì có được sự che chở bảo vệ của hắn.

“Dù sao lúc ta mới quen biết ngươi, ngươi cũng là đào phạm, cùng lắm là lại chịu mấy chục roi của kẻ khác cũng sẽ không để ngươi bị người ta bắt đi đâu…”

Phát hiện động tác ám muội của y, Thích Đại Dũng cười khổ, đem suy nghĩ đang hiện lên trên mặt mình giấu đi.

Hắn cũng không muốn y bị thương.

Sau khi ý thức được là y đã thực sự quay trở về để tìm mình, hắn liền giật mình một cái, trong nháy mắt trước hắn còn đang do dự mình có còn muốn ở bên cạnh y để rồi lại phải chịu những tổn thương nặng nề từ y nữa hay không, thế mà nhanh như vậy đã tha thứ cho y rồi.

Chỉ là, tha thứ cho y thì hắn thấy không cam lòng, nhưng nếu không tha thứ cho y, thì chính là đang tra tấn chính bản thân mình.

Hai chọn lựa, có hay không, đã sớm khiến tâm tình hắn mềm nhũn, ngữ khí cũng hạ xuống.

Hắn vẫn còn rất yêu cái tên vừa đáng giận vừa đáng yêu này nhiều lắm.

“Uy, ngươi trúng băng phù thế nào lại không chịu nói cho ta biết?”

Trầm mặc một hồi, trong bịu cỏ truyền tới câu hỏi của y.

“Chuyện đó ư,…..Nếu ngươi yêu ta, thì không cần nói cho ngươi biết ngươi sẽ vẫn yêu ta, còn nếu ngươi không yêu ta, để cho ngươi minh bạch, thì chỉ khiến ngươi trong lòng cảm thấy khó chịu mà thôi.”

Lo lắng một chút, Thích Đại Dũng thật sự còn muốn nói hết cả suy nghĩ của mình trong lúc đó ra nữa.

“Về sau ta muốn mang ngươi đi tìm Đỗ thần y, ông ta nói đợi không bao lâu là có thể lấy được tham đan ngàn năm rồi. Lúc đó miễn cho ta khỏi phải áy náy cả đời.”

Sau khi có được câu trả lời của hắn, bất mãn làu bàu nho nhỏ, Liễu Dật Hiên nên sớm đoán được suy nghĩ của con người thật thà thẳng tính này mới phải.

“Ngươi muốn áy náy cả đời mới chịu sao, như ngươi cả đời này đều sẽ nhớ đến ta….”

Thích Đại Dũng cô đơn trả lời câu hỏi của y, đồng thời trong lòng cảm thấy nuối tiếc vì sao mà đời mình vẫn còn dài như vậy, có lẽ vào lúc này mà chết đi thì mới hạnh phúc sao?

Nhìn thấy y lại nhô ra khuôn mặt nũng nịu, Thích Đại Dũng khẩn trương đem đầu y ấn lại vào trong bụi cỏ.

“Ngươi muốn ta cả đời sao? Vậy không được trăng hoa, không được thay lòng đổi dạ, cho dù ta về sau có già cả xấu xí ngươi cũng phải nuôi ta cả đời?”

Dường như cảm thấy sự khẩn trương của hắn rất thú vị, vì vậy cái tên không chịu an phận kia chọc chọc thắt lưng mình, tiếp tục hỏi.

“Ngươi…” Đều đã là lúc nào rồi, y lại còn muốn cùng so đo về vấn đề này, một tay lại ấn đầu y quay vào bụi cỏ lần thứ hai, Thích Đại Dũng tức giận, thẳng thắn đáp lại y:”Cho dù ta thật sự muốn ngươi cả đời, chỉ sợ là ngươi không chịu thôi.”

Những lời này đối với chính bản thân mình mà nói, giống như ánh trăng treo ở trên trời cao, không thể nào có thể leo tới được, chỉ có thể chờ đợi lúc thủy triều lên, nhìn bóng trăng chiếu trong nước. Nào có dám nghĩ xa xôi mơ ước cả đời gì chứ?

“Được, nếu đã như vậy, thì đã nói là làm. Ngươi cùng với ta, cả đời này, sẽ không chia xa.”

Thần sắc trên mặt không giống như là đang nói đùa, Liễu Dật Hiên giống như là đang ưng thuận lời thề chung thân đại sự cả đời, ngữ khí trịnh trọng khiến cho Thích Đại Dũng có chút rụt rè.