Bên trong phòng.
- Tỉnh đi, đừng giả vờ nữa.
Kha Luân sau khi đóng cửa nhốt mẹ mình bên ngoài thì liền xoay người đi vào bên trong đến gần nơi cô gái đang nằm im bất động trên giường với những hơi thở phì phò, đều đặn.
- Em muốn giả vờ đến khi nào?
Cô gái trên giường vẫn không hề có bất kì động tĩnh nào.
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
- Tôi đếm từ một đến ba, nếu em không tỉnh tôi sẽ đè em ra mà làm nữa đấy.1
Chu Hạ diễn cảnh bất tỉnh thì hay đấy nhưng mà làm sao có thể thoát khỏi con mắt tinh tường của Kha Luân.
Lúc nãy khi cô được Kha Mĩ Kì săn sóc thì anh đã ngay lập tức nhận ra là Chu Hạ đang giả vờ giả vịt.
Chỉ là anh không muốn vạch trần cô ngay lúc ấy mà thôi.
- Kha Luân!! Em xin anh, chỗ đó của em đau lắm.
Không thể chịu đựng được nữa đâu, hức.
Chu Hạ nghe đến bốn chữ " đè em ra làm " thì liền mở mắt, dùng sức chống người ngồi dậy khóc lóc thảm thiết, chấp tay cầu xin người đàn ông này.
Như thể chuyện đó đối với cô là một nỗi ám ảnh vô cùng to lớn, đã khắc sâu vào trong tâm trí Chu Hạ.
- Nằm xuống và ngoan ngoãn cởi đồ ra.
Tiếng nức nở của Chu Hạ đã thành công khiến đôi mày kiếm của Kha Luân dãn ra.
Nhưng anh vẫn ngồi xuống bên giường, lạnh lùng ra lệnh.
- Không...em xin anh mà, hãy để em nghỉ ngơi vài ngày đi có được không?
Tưởng Chu Hạ sợ con hổ đói này sẽ bổ nhào đến cấu xé nên đã ôm chặt lấy chiếc váy trắng đang mặc trên người, hai chân cong lên làm ra bộ dạng phòng thủ, cẩn trọng.
- Ngoan...anh hứa sẽ không làm gì!
Kha Luân xoa đầu Chu Hạ.
Cách xưng hô của anh với cô còn phải dựa vào tâm trạng của anh như thế nào.
Dẫu biết là Kha Luân đang nói dối nhưng Chu Hạ cũng chẳng còn con đường nào để lựa chọn đành phải bấm bụng thuận theo.
Cô chậm chạp tụt vai áo trên người, chiếc váy lụa mất đi nơi cố định liền tụt khỏi cơ thể.
Ánh mắt của người đàn ông vẫn chăm chăm xoáy sâu vào từng đường cong của cô gái.
Tuy làn da có chút " không đều màu " nhưng vẫn không làm mất đi sức hút, sự quyến rũ của Chu Hạ.
Trong suốt ba mươi năm qua, tính từ ngày anh vừa được sinh ra đời thì chưa hề có một người con gái nào đủ khả năng để có thể khơi gợi lên dục vọng nguyên thủy trong con người Kha Luân.
Lúc trước anh từng yêu Hương Diên rất nhiều, yêu đến tận xương tủy nhưng chưa một lần nào anh có suy nghĩ muốn đi quá giới hạn với cô ấy.
Có những lần anh còn có suy nghĩ cho rằng bản thân mình thuộc kiểu người Asexual nữa cơ đấy.
Nó được hiểu là dạng người biết yêu nhưng không có hứng thú với tình dục.
Vì muốn kiểm nghiệm cho rõ việc này mà anh đã nhiều lần dụ dỗ Hương Diên làm chuyện nam nữ nhưng lần nào cũng như lần nấy, khi sắp đến bước cuối cùng thì đều bị cô gái Sắc Sắc kia phá đám.
Cho đến khi gặp được Chu Hạ anh mới có thể cảm nhận được hương vị ăn trái cấm hoan lạc và sung sướng như thế nào.
- Em cởi xong rồi.
Kha Mĩ Kì chỉ cho cô mặc mỗi một chiếc váy babydoll rộng thùng thình chứ chẳng hề thay nội y cho cô.
Nên khi chiếc váy vừa tụt ra thì Chu Hạ cũng liền trần như nhộng.
Chu Hạ cố gắng bám víu lấy tấm chăn mỏng dùng nó che đi những nơi nhạy cảm đề phòng ánh mắt tham lam, thèm khát của người đàn ông đang ngồi đối diện.
- Nằm xuống đây đi.
Kha Luân nằm xuống, rồi ngoảnh mặt sang nhìn cô gái đang khép nép đằng kia.
Dưới mệnh lệnh của anh, Chu Hạ chỉ biết nghe theo chứ chẳng dám chống đối.
Lúc trước thì cô sợ ma nhưng giờ cô mới biết người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
- Vâng.
Chu Hạ mặc cho chỉ cần lùi về phía sau một chút là sẽ rơi xuống sàn nhưng cô vẫn lì lợm nhích người đến khi nào sát mép giường mới chịu thôi.
Chu Hạ lựa một vị trí tốt nhất mà nằm xuống cùng anh.
Cơ thể cô gái cứng đờ như khúc gỗ, cố gắng bám víu, tận dụng lấy tấm chăn mỏng hết sức có thể.
Chu Hạ dùng nó trùm kín mít hết người, chỉ chừa lại đôi mắt lấp ló ra nhìn Kha Luân.
Nhìn khúc gỗ di động này Kha Luân chẳng hề hài lòng tí nào.
Cánh tay như một con rắn nước luồn lách qua eo cô sau đó kéo mạnh đem Chu Hạ ôm trọn vào lòng.
- Anh đã hứa là không làm gì.
Em đừng co rúm lại như thế.
Có phải người đàn ông này bị điên rồi hay không? Rõ ràng đêm hôm qua anh ta còn mạnh mẽ cường bạo cô, thế mà sáng hôm nay lại thay đổi nhiều đến như vậy.
Tuy trong giọng điệu ấy vẫn còn rất lạnh lùng nhưng Chu Hạ vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng ẩn chứa bên trong.
Nhưng nói gì thì nói cô vẫn phải đề phòng thì tốt hơn.
Chu Hạ cuộn tròn người trong tấm chăn như một chú mèo nhỏ, đến nỗi thở thôi cô cũng chẳng dám thở mạnh.
Hai người nằm trên giường với tư thế nghiêng người.
Tầm mắt cô vừa vặn với lòng ngực ấm áp của người đàn ông.
Kha Luân từ phía trên gục đầu lên mái tóc dài, đen nhánh của cô ra sức hít hà.
Anh phải công nhận rằng cô gái này có một mùi hương rất đặc trưng.
Là mùi thơm thanh mát, dịu nhẹ vô cùng dễ chịu.
Nó còn đặc biệt hơn các các loại nước hoa đắt tiền.
- Đừng!
Bàn tay hư hỏng ấy vẫn không chịu để yên.
Chu Hạ không biết từ lúc nào bàn tay ấy đã len lỏi vào bên trong lớp vỏ bọc của cô.
Mò đến hai bầu ngực nảy lửa mà dâm dê, sờ soạng.
Những giọt nước mắt tủi nhục đã trực trào nơi hốc mắt.
Cô bất lực với bản thân khi đã tin vào lời nói dối của Kha Luân.
- Khóc cái gì, anh chỉ sờ một chút thôi mà.1
Vì Chu Hạ nằm quá thấp nên Kha Luân chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt ấm ức ấy nhưng tiếng thút thít từ cô phát ra cũng đủ để anh nhận ra rằng cô gái này lại khóc.
- Em đang sốt, tốt nhất nên bỏ chăn ra thì hơn.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào vô liêm sỉ như Kha Luân.
Cái cớ nóng sốt đã trở thành một lý do hết sức hợp lý để anh có thể bắt Chu Hạ buông bỏ lớp kén phòng ngự ấy ra khỏi người.
- Không muốn.
Chu Hạ lắc đầu lia lịa, nhưng mảnh vải che thân duy nhất vẫn bị Kha Luân mang đi.
Đúng là bỏ chăn ra thoải mái, mát mẻ hơn thật nhưng cô thà chịu nóng còn hơn phải khỏa thân như vậy.
- Anh đã hứa rồi mà! Hức!
Kha Luân bỗng nhiên ngồi thẳng người, anh đè cơ thể to lớn của mình lên người cô gái.
Nỗi ám ảnh đêm qua ngay lập tức ùa về khiến tinh thần Chu Hạ càng thêm hoảng loạn.
- Một chút thôi, anh hứa sẽ không đưa vào.
Kha Luân là đàn ông, có người đàn ông nào có thể không hứng lên trước một cô gái có thân hình quyến rũ và khuôn mặt khả ái như vậy đâu chứ.
Anh hôn vào hai cánh môi đang hé mở, nhẹ nhàng mút lấy trêu đùa.
Rồi từ đấy anh hôn dọc theo một đường thẳng xuống đến nơi đẫy đà của người con gái, há miệng ngoạm lấy một bên bình sữa thơm ngon.
- Ưm!
Chu Hạ cắn chặt lấy mu bàn tay, ngăn không cho bản thân phát ra những tiếng kêu ám muội đầy xấu hổ ấy nhưng lại bất thành.
Kha Luân tiếp tục di chuyển nụ hôn xuống dưới phần bụng phẳng, dùng đầu lưỡi ướt át vẽ vờn xung quanh chiếc rốn nhỏ xinh xinh của cô.
- Nâng hông lên nào.
Kha Luân dừng lại động tác hôn hít, anh với lấy chiếc gối mềm mại trên đầu giường, giọng nói sặc mùi cám dỗ dụ hoặc cô gái.
- Không mà.
Chu Hạ lắc đầu, nhưng phần hông nở nang vẫn bị một tay anh nhấc bổng lên không trung.
Kha Luân nhanh chóng nhét chiếc gối vào bên dưới lưng Chu Hạ, nơi ẩm ướt ấy được nâng lên cao, vừa vặn để Kha Luân có thể thuận tiện quan sát.
- Đau sao?
Kha Luân dùng ngón tay miết nhẹ vào nơi thầm kín.
Vẻ mặt xấu xa, bỉ ổi đã dần lộ diện.
Phải phơi bày hết mọi ngóc ngách trên cơ thể trước người khác giới Chu Hạ xấu hổ vô cùng.
Cô ngoảnh mặt sang nơi khác rồi gật đầu.
- Ưm! Hức...bẩn, bẩn lắm.
Kha Luân cười cười rồi bất ngờ cuối người vùi đầu vào nơi tạo hoá đã ban tặng cho những người người phụ nữ.1
- A! Em xin anh hãy dừng lại đi.
Khoái lạc ập đến bất ngờ khiến Chu Hạ sung sướng đến vặn người, hai tay luồn vào mái tóc đen của người đàn ông.
Nơi thầm kín được chiếc lưỡi trơn tru chăm sóc mà trở nên vô cùng nhạy cảm.
Kha Luân càng thêm thích thú, hôm qua nhỡ tay làm tổn thương nơi này thì hôm nay anh sẽ nhiệt tình bù đắp cho cô vậy.
Kha Luân vùi mặt mạnh hơn vào nơi ẩm ướt, lợi dụng chiếc lưỡi dài luồn lách vào sâu tận bên trong bắt chước động tác rút ra đẩy vào trong truyền thuyết, nhất quyết không chịu ngẩn mặt lên bởi anh nghiện hương vị của cô gái này đến chết mất, từ mùi hương, cho đến cơ thể hay cả dịch vị quyến rũ đều như một liều thuốc phiện đối với Kha Luân.
Mọi tinh lực trong cơ thể Chu Hạ đều bị anh rút cạn.
Không biết anh " ăn " nơi ấy được bao lâu nhưng đến lúc Kha Luân quyến luyến rời môi cơ thể Chu Hạ đã trở nên đỏ ửng màu hồng phớt, thở không ra hơi.
- Nằm im đấy, anh chưa cho em trở người.
Kha Luân không làm thêm gì nữa, anh mở lấy ống thuốc mỡ được đặt trên giường nãy giờ ra dưới con mắt tò mò của Chu Hạ.
- Anh muốn làm gì? Aa!
Anh bóp lấy một ít thuốc ra đầu ngón tay rồi cưỡng chế hai bắp chân Chu Hạ phải dạng rộng sang hai bên.
Ngón tay chậm rãi thoa thuốc vào những cánh hoa bên ngoài, sau đó lại nhẹ nhàng đi vào bên trong mát xa các vách tường non mềm.
Không những thế anh còn tỉ mỉ dùng miệng thổi hơi vào nơi ấy khiến cô giật nảy cả người.
Thuốc mỡ bôi vào nơi nào nơi ấy liền trở nên mát rượi.
Cùng với hơi thở nam tính khiến Chu Hạ không kiềm được mà phát ra những âm thanh ám mụi.
- Một lát sẽ hết đau!
Vote
84
608
Bình luận nổi bật
Tổng số 9 câu trả lời
Nguyễn Kim Xuyến
Tròi oi, ghiền truyện mà bắt ng ta đợi lâu quá tác giả oi phạt mai 2 chap
3
22/09
4
July ????
Tác giả
Tui phát hiện chỗ lặp từ này rồi nhưng hong dám sửa sợ app từ chối í mọi người..