[...]

- Có...có phải con trai bà cưỡng bức con bé hay không? Chứ nếu là quan hệ bình thường thì làm sao mà ra nông nỗi như thế này? Chưa nói đến các vết thương bên ngoài thì vết thương bên trong âm hộ của Chu Hạ cũng đủ để chứng minh điều đó.

Vì thời gian quan hệ quá dài cùng...cùng với bộ phận sinh dục của con trai bà quá khổ so với Chu Hạ nên bên trong cổ tử cung của con bé đã xuất hiện các vết trầy xước, hơi sưng phồng.1

Sau khi kiểm nghiệm thương tích trên người Chu Hạ mà bác sĩ không khỏi ngao ngán lắc đầu.

Vị bác sĩ nữ đang khám cho Chu Hạ là trưởng khoa phụ sản của bệnh viện Maxim tên là Tố Linh.

Ngoài việc làm bác sĩ ra bà ấy còn là đại phu nhân của Mặc Gia - một trong mười gia tộc có tiếng trong thành phố.

Kha Mĩ Kì và bà ấy từng là bạn học thời cấp ba, mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết, thậm chí hồi đó hai nhà còn có chuyện hứa hôn nhưng khổ nỗi cả Kha Mĩ Kì và Tố Linh đều sinh ra con trai.

Hôm nay là ngày bà ấy ở nhà nghỉ ngơi nhưng vì tình nghĩa nên vẫn phải sang bên này khám bệnh cho Chu Hạ.

- Hiện giờ bà giúp tôi giữ kín chuyện này nha.

Nếu sự thật là như vậy thì tôi sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho con bé.

Kha Mĩ Kì vô cùng khó xử không biết nên giải thích với Tố Linh như thế nào.

Xem thái độ trên nét mặt cũng biết rõ được Tố Linh đang rất bất mãn với Kha Luân con trai bà.

Kha Mĩ Kì chỉ còn cách lấy danh dự của bản thân ra đảm bảo với người bạn học này để bà ấy an tâm.

- Thôi được rồi, tôi không muốn xen vào chuyện nội bộ trong Kha Gia làm gì.

Ở đây tôi chỉ mang theo một ít thuốc hạ sốt và một ống thuốc mỡ giúp làm mát và giảm đau nơi đó cho con bé thôi.

Một lát nữa tôi về nhà sẽ kê vài liều thuốc kháng sinh, kháng viêm rồi nhờ Mặc Cảnh mang qua cho bà.

Tố Linh đặt số thuốc đấy lên bàn đặt đèn ngủ rồi thu dọn những thiết bị y tế của của mình bỏ vào trong vali đựng đồ nghề sau đó ra về.

- Cho tôi gửi lời hỏi thăm ông Mặc và con trai bà nhé!

[...]

- Mẹ yêu cầu con giải thích việc này rõ ràng cho mẹ.

Nếu không thì mẹ sẽ là người đứng ra kiện con tội xâm phạm Chu Hạ.

Con nên nhớ là con bé chỉ mới mười bảy tuổi thôi đấy.

Trong lúc Kha Mĩ Kì đang phải bận bịu lau người và thoa thuốc lên những vết thâm tím trên cơ thể Chu Hạ thì Kha Luân lại nhởn nhơ ngồi trên chiếc sô pha đối diện quan sát mẹ mình làm việc.

- Kiện? Chắc là không được đâu mẹ à.

Bởi vì hiện tại cô ấy chính là tình nhân của con.

Hợp đồng vẫn còn đó, giấy trắng mực đen, mẹ có muốn xem không?1

- Kha Luân? Có phải là con không đấy?

Đến Kha Mĩ Kì còn không hiểu nỗi con trai mình.

Bà chắc chắn một điều rằng Chu Hạ đã lên giường với Kha Luân trong lúc anh đang nổi điên nhưng những lần trước sau khi hết cơn thì tính cách của anh sẽ có một chút lạnh lùng nhưng chỉ cần vài tiếng sau thì trở về với thực trạng ban đầu.

Nhưng sao lần này Kha Luân lại trưng ra cái bộ dạng nghiêm túc trong tính cách còn pha thêm một chút bỡn cợt trong lời nói như thế?

- Mà sao mẹ đối với Chu Hạ tốt thế? Còn biết rõ cô ấy mười bảy tuổi cơ đấy.

Không phải lúc nãy mẹ còn làm ra thái độ như chuẩn bị đánh ghen sao?

Kha Luân hỏi ngược lại Kha Mĩ Kì.

Anh đang rất tò mò giữa mẹ và tiểu tình nhân này của mình rốt cuộc là có mối quan hệ gì mà có thể khiến cho thái độ của bà ấy quay ngoắt một trăm tám mươi độ khi vừa gặp Chu Hạ như thế.

- Haizz...cứ cho là do duyên số sắp đặt đi.

Chu Hạ là người đã giúp mẹ lấy lại tui xách từ tên cướp và cũng chính là cô gái hôm bữa mà mẹ muốn con đi xem mắt.

Thế...thế mà bây giờ hai đứa đã đi đến bước này rồi.

Kha Mĩ Kì dừng một lát rồi nói tiếp.

- Kha Luân, một lần là đủ rồi.

Con hãy buông thả cho con bé đi.

Tiền bồi thường hợp đồng hết bao nhiêu mẹ sẽ thay Chu Hạ trả cho con.

Bà thật lòng xót xa cho Chu Hạ khi bị con trai mình hành hạ thành ra nông nỗi này, bà biết tỏng Kha Luân chỉ xem Chu Hạ là thế thân, là bản sao của Hương Diên nên mới để cô làm tình nhân như thế.

Chứ ai đời nào yêu thật lòng lại nhẫn tâm với người mình yêu như cách anh đã đối xử với Chu Hạ.

Anh đối với Hương Diên rất dịu dàng nhưng đối với Chu Hạ lại khác một trời một vực.

Kha Mĩ Kì thật sự muốn giúp Chu Hạ thoát khỏi sự ràng buộc với Kha Luân.

Nhưng chính tay cô đã kí vào hợp đồng gì đó của anh thì đến bà cũng chẳng giúp được gì.

Cách duy nhất bà có thể làm bây giờ là cầu xin Kha Luân hủy bỏ hợp đồng ấy mà thôi.

Nhưng với tính cách của anh hiện tại thì muốn Kha Luân buông tha cho Chu Hạ còn khó hơn mò kim đáy bể.

- Mẹ biết con sẽ không dễ dàng gì mà đồng ý.

Nếu con muốn giữ Chu Hạ bên người thì xin con hãy nhẹ nhàng với con bé một chút.

Sau này Chu Hạ có làm việc gì phật lòng con thì con hãy khoan dung bỏ qua vì dù gì Chu Hạ cũng chỉ mới mười bảy tuổi, con bé còn khá non nớt, chưa hiểu chuyện.

Kha Luân rơi vào trầm tư một hồi lâu.

Anh đang suy nghĩ về những lời mà mẹ vừa nói.

Mí mắt anh cụp xuống nhìn vào tách trà nghi ngút khói trắng, ngón tay trỏ men theo miệng tách mà vẽ vòng tròn.

- Được rồi, con sẽ cố.

Mẹ đi ra ngoài đi để con bôi thuốc cho cô ấy.

Kha Luân từ ghế sô pha đứng lên.

Anh đi đến gần chỗ mẹ đang đứng nắm lấy bả vai bà mà đẩy nhẹ đi ra bên ngoài.

- Kha Luân con...con khôn thật đấy.

Mẹ nói trước nếu bây giờ có mà con không chịu giữ thì sau này mất sẽ hối hận không kịp đấy.

Vừa đúng lúc Kha Mĩ Kì thay xong quần áo cho Chu Hạ, bôi thuốc ngoài da và cho cô uống thuốc hạ sốt cũng làm nốt.

Chỉ còn mỗi việc là dùng thuốc mỡ bôi vào nơi nhạy cảm của Chu Hạ nữa thôi.

Thế mà anh lại chọn đúng thời điểm này để đuổi bà đi ra ngoài mới đau chứ.

- Con đừng có làm gì Chu Hạ nữa đấy.

Cơ thể con bé yếu ớt lắm rồi.

Bị con trai mình đẩy ra khỏi phòng bà chỉ biết đứng bên ngoài đập cửa nói vọng vào bên trong mong anh sẽ nghe thấy.

- Con hứa sẽ không làm gì!1.