11/ 08/ 3049

“ Ro…”

Tiếng máy sấy tóc vang lên bao phủ căn phòng, lấn át cả tiếng đồng hồ vang lên tích tắc trong căn phòng mà mẹ của Tống Tử Ngôn đã sai người chuẩn bị sẵn cho cô.

Quả thật thì mẹ của Tống Tử Ngôn đã sai người sắp xếp rất chu đáo, từ quần áo, vật dụng cá nhân cho đến những đồ dùng lặt vặt linh tinh như dầu gôi, dầu xả và kem dưỡng tóc cũng đúng loại mà cô hay dùng.

Ngồi trên chiếc giường trải ga trắng muốt, cô thế mà khẽ thở dài một cái, tai vẫn còn chút đỏ khi nghĩ lại chuyện khi nãy.

“ Haizz, lát nữa vẫn phải gọi điện cho mấy người anh hai, nếu không họ lại lo lắng không ngủ được.”

“ Phụp…”

Nghĩ vẩn vơ trong đầu, cô còn chưa sấy xong tóc thì không ngờ rằng bóng điện lại vụt tắt, một màu đen đáng sợ bao phủ căn phòng, khiến cô sợ hãi.

“ Rầm…”

Tay dần nới lỏng, cô bất giác đánh rơi chiếc máy sấy tóc xuống đất, tạo ra âm thanh đinh tai nhưng cũng may rằng có âm thanh đó nên cô mới sực tỉnh, vội vàng chui vào trong chăn, chùm chiếc chăn bông trắng kín đầu, người không ngừng run rẩy.

“ Đáng sợ quá, có ai không? Ngôn… Ngôn…”

“ Cạch…"

" Rầm....”

Run sợ suy nghĩ trong đầu, cô vừa mới nghĩ đến tên anh thì không ngờ rằng từ phía cánh cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động, dường như đã có người phá cửa xông vào.

“ Soạt....”

Ngay sau tiếng động kia, một người từ ngoài cửa xông vào kéo chăn ra, khiến cô hoảng sợ mà khua tay đánh lung tung vào không khí, hét lên kinh hãi:

- Aaaaa\, bỏ ra\, bỏ ra.

Ngôn\, Ngôn\, cứu em.

- Bảo bối\, Bảo bối\, em bình tĩnh lại đi.

Bảo bối\, là anh đây.

Ngay sau tiếng hét của cô, người vừa mới vào phòng kia trong bóng tối mà lại có thể xác định chính xác vị trí của cô, giữ chặt lấy tay, trấn an cô.

Nghe thanh âm kia vang lên, cô trong chốc lát nhận ra được rằng đó chính là Tống Tử Ngôn, thân thể và giọng nói vẫn không ngừng run rẩy:

- Ngôn? Ngôn\, là anh sao?

Giọng nói run rẩy của cô vang lên khiến Tống Tử Ngôn đau lòng, ôm lấy cô mà trấn an:

- Phải\, là anh đây.

Bảo bối\, đừng sợ\, có anh đây rồi\, em bình tĩnh lại đi\, đừng sợ.

Cái ôm ấm áp của Tống Tử Ngôn khiến cô xác định được người kia chính xác là Tống Tử Ngôn.

Trong giây phút hoảng sợ, cô ôm chặt lấy anh, thân thể không ngừng run lên, òa khóc:

- Ngôn\, tối lắm\, em sợ.

Ngôn\, thật đáng sợ\, họ sẽ đánh em\, bọn chúng sẽ cắn em\, em sợ lắm.

Ngôn\, em sợ.

Đối diện với bóng tối mà mình luôn luôn sợ hãi, những quá khứ đen tối lần lượt hiện ra, khiến cô không thể không run rẩy mà bật khóc.

Cô ngồi đó, ôm chặt lấy anh, khóc không ngừng.

- Bảo bối\, đừng khóc nữa\, đừng sợ\, có anh đây rồi.

Bảo bối\, có anh ở đây\, bọn họ không ai làm hại được em.

Bảo bối\, ngoan\, đừng khóc nữa.

Nhẹ nhàng vỗ vai cô trấn an, Tống Tử Ngôn dù trái tim đang đau đớn tựa như bị xé ra thành từng mảnh thì vẫn cố gắng dùng giọng nói êm ái mà vỗ về cô, khiến cô dần dần bình tâm trở lại.

- Bảo bối\, đừng lo\, nếu bọn họ dám đến anh sẽ giết hết\, không để ai làm hại em.

Bảo bối ngoan\, đừng khóc nữa\, đừng khóc nữa.

Mặc dù không còn lặp lại những câu nói run sợ nhưng Tống Tử Ngôn vẫn cảm nhận được người con gái trong vòng tay của mình đang run lên từng đợt, không thể ngừng được.

Vốn tưởng cô đã không còn sợ hãi nữa, những việc của quá khứ không còn làm cô ám ảnh nữa nhưng Tống Tử Ngôn vạn vạn không ngờ đến cô vậy mà vẫn không thể quên những nỗi ám ảnh đó, không ngừng run sợ.

Dù có là một kẻ quỷ kế đa mưu từng dùng mưu kế diệt liên tiếp 12 tập đoàn chống đối, dù có tiên đoán vạn đoán đi chăng nữa thì Tống Tử Ngôn cũng không thể đoán ra cô vậy mà lại vì một lần mất điện mà sợ hãi đến mức này, khiến anh tâm đau như cắt, tự trách bản thân khi trước đã quá ngu muội, không thể bảo vệ cô, khiến cô trong tâm lưu lại một nỗi ám ảnh không thể bỏ được.

- Hức… Ngôn\, em đau\, em đau.

Ngôn\, em sợ.

Ngôn\, tối quá\, tối quá.

Vẫn không ngừng nức nở, cô đầu dụi vào lòng Tống Tử Ngôn nhưng vẫn không thể kiểm nén nỗi sợ hãi đang ngày càng tăng lên trong lòng.

Mặc dù biết rằng bây giờ đã khác, không giống với quá khứ nhưng cô vẫn không thể ngừng lại những hồi ức đáng sợ ngày ngày quẩn quanh bám chặt trong tâm trí, không ngừng tưởng tượng lại mà đau đớn co người, run rẩy tới mức thương tâm.

- Bảo bối\, anh đây rồi\, đừng khóc nữa.

Bảo bối\, anh xin lỗi\, đều do anh không thể bảo vệ được em.

Bảo bối\, em đánh anh đi\, đừng khóc nữa\, được không?

Day dứt trong lòng, Tống Tử Ngôn không biết phải làm gì ngoài việc ôm chặt lấy cô mà để cô khóc, miệng vẫn không ngừng xin lỗi cô.

Bây giờ, Tống Tử Ngôn dù không muốn cô khóc như thế nào vẫn chỉ có thể ôm lấy người con gái run sợ, khóc đến thảm thương mà thôi.

Làm như vậy mặc dù không thể khiến cô ngừng khóc nhưng Tống Tử Ngôn biết, ít nhất có anh ở bên thì cô sẽ bớt đi vài phần sợ hãi, như vậy anh cũng bớt đi một phần ngàn sự day dứt và tự trách trong lòng.