11/ 08/ 3049

- Bảo bối\, em thích hoa quỳnh như vậy\, không bằng anh sai người đem hết hoa quỳnh trên thế giới về cho em nhé? Để chúng ta mỗi ngày đều ngắm hoa quỳnh nở\, vậy thì chúng ta có thể đời đời kiếp kiếp bên nhau\, cho dù luân hồi chuyển kiếp bao nhiêu lần thì cũng mãi mãi không xa rời.

Ghé sát tai cô, Tống Tử Ngôn giọng ôn nhu tựa nước mà nói, khiến cô đang ngắm hoa cũng phải quay qua nhìn anh, khẽ xoa đầu anh:

- Ngôn\, không cần đâu.

Nếu anh muốn thì mua vài cây thôi là được\, nhiều hoa quá cũng chẳng để làm gì.

Dù sao thì chúng ta sẽ luôn luôn đời đời kiếp kiếp bên nhau\, dù không có hoa quỳnh thì vĩnh viễn cũng không bao giờ thay đổi.

Bàn tay của cô nhẹ nhàng xoa đầu Tống Tử Ngôn, khiến anh thích thú mà tựa đầu xuống vài cô, giọng nhè nhẹ:

- Được\, nghe em hết\, Bảo bối.

Anh sẽ sai Tiết Huy mua vài cây đưa đến cho em\, dù sao em cũng rất thích hoa quỳnh.

Ánh mắt nhìn hoa quỳnh đang nở từ từ, cô cười khẽ không nói.

Khung cảnh khi ấy tĩnh mịch mà lại yên bình, hình ảnh Tống Tử Ngôn tựa đầu lên vai cô vậy mà vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp, chỉ đáng tiếc không có họa sĩ nào may mắn sẽ lại được.

- Bảo bối\, bông hoa này thật giống với em.

Giọng nhỏ dần đi, Tống Tử Ngôn giọng nói vẫn hết sức êm ái mà thì thầm bên tai cô, khiến cô có chút ngạc nhiên:

- Giống em? Giống ở điểm nào?

Khẽ cười, Tống Tử Ngôn ôm lấy eo cô, giọng nói êm dịu:

- Bảo bối\, em biết không? Loài hoa này còn có tên khác là loài hoa đến từ thiên đường.

Em xinh đẹp tựa như một thiên sứ\, vậy không phải giống nó rồi sao?

Bộ dạng này của Tống Tử Ngôn khiến trái tim cô rung động.

Hơi ấm từ cơ thể của anh truyền sang cho cô rồi hòa làm một, khiến không chỉ thân thể mà cả trái tim của cô cũng trở nên ấm áp.

- Ngôn\, em thật sự giống loài hoa này sao?

Biết rằng trong lòng Tống Tử Ngôn, mình chính là người chiếm vị trí cao nhất, không thể thay đổi được nên cô mới cười khẽ mà hỏi anh.

Quả thật cô thấy mình không hề xứng đáng với hai chữ thiên sứ mà anh vừa nói nên vừa hỏi vừa thầm nghĩ trong đầu:

“ Có thiên sứ nào lại vô dụng tới mức ngu ngốc bị một người tầm thường lừa dối, ngu ngốc đến mức trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhất lần lượt chết đi mà không thể làm gì sao? Thiên sứ, không ngu ngốc như vậy.”

Nghe câu hỏi của cô, Tống Tử Ngôn liền ôm cô chặt thêm một chút, ghé sát tai cô mà đáp lại:

- Không phải\, Bảo bối sao có thể là thiên sứ được chứ? Thiên sứ không thể bằng Bảo bối được.

Câu nói ngọt tựa mật của Tống Tử Ngôn khiến con gấu ngu ngốc là cô sa ngã, cứ thế mà lao vào, quên đi muộn phiền trước đó.

- Vậy sao? Hóa ra em còn hơn cả Thiên sứ sao? Ngôn\, cảm ơn anh.

- Bảo bối…

Ngẩng đầu lên định nói gì đó nhưng Tống Tử Ngôn vạn vạn không ngờ cô lại nhân cơ hội đó mà hôn anh, khiến anh có chút ngạc nhiên nhưng đôi môi lại khẽ cong lên.

Ôm chặt lấy cô, Tống Tử Ngôn như thể sợ rằng cô sẽ vuột mất khỏi tay, giữ cô không buông.

Ngày càng áp sát, Tống Tử Ngôn và cả cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể đang ngày càng tăng lên mà khuôn mặt của cô cũng đang đỏ dần lên.

- Thưa Thiếu gia\, Phu nhân…

Hai người cô và Tống Tử Ngôn đang quấn quýt bên nhau thì không biết từ đâu một nữ hầu chạy đến, cắt ngang tình cảnh khi ấy, khiến cô giật mình buông anh ra.

Mặt đỏ như gấc, cô không dám nhìn về người nữ hầu kia mà vùi đầu vào ngực anh, che dấu biểu cảm của mình.

Nữ hầu kia dường như biết mình đến không đúng lúc, biểu cảm trở nên bối rối và vài phần sợ hãi.

- Chuyện gì?

Vốn dĩ tức giận vì bị cắt ngang nhưng Tống Tử Ngôn vì hành động đáng yêu không tưởng của cô mà cơn giận dần dần nguôi đi.

Ôm lấy cô mà xoay lưng về phía nữ hầu kia, Tống Tử Ngôn cố tình che cô đi mà dùng ánh mắt sắc lạnh mà hỏi, giọng nói vậy mà vẫn không thể hiện ra cảm xúc gì cả.

Run sợ trước ánh mắt của Tống Tử Ngôn, nữ hầu kia liền nói lắp:

- Thiếu… Thiếu gia\, Phu..

Phu nhân…

Tức giận trước cách nói lắp của nữ hầu kia, Tống Tử Ngôn liền cau mày mà lườm một cái khiến cô ta hoảng sợ nói liền một mạch:

- Thiếu gia\, Phu nhân sai nô tỳ đến báo rằng nước tắm đã chuẩn bị xong\, mời Thiếu gia và Tiểu thư quay về nghỉ ngơi.

Nữ hầu kia nói xong, Tống Tử Ngôn cũng quay đi mà nói:

- Lui xuống đi\, lát nữa ta sẽ quay lại.

Vừa nghe thấy Tống Tử Ngôn nói vậy, nữ hầu kia liền dùng tốc độ ánh sáng mà chạy mất.

Haizz, dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn mà.

Hôm nay nếu không phải có cô ở đây thì có khi Tống Tử Ngôn đã cho nữ hầu kia bay màu luôn rồi chứ không chỉ đơn giản là dọa sợ như vừa nãy đâu.

- Bảo bối\, người đi rồi\, đừng trốn nữa.

Em vất vả cả ngày rồi\, về tắm trước đi.

Vỗ nhẹ vai cô, Tống Tử Ngôn giọng ôn nhu hết mức mà nói.

Gật đầu khẽ, cô đẩy nhẹ Tống Tử Ngôn ra mà tay nắm tay anh theo con đường cũ đi về phòng.