Đạt đang đợi Trang ở cửa công viên sau khi nhận được tin nhắn.

Bên kia đường, có một cô gái xinh đẹp. Cô chuẩn bị thổ lộ tình cảm với người mình yêu. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sang đường, nơi có chàng trai mà cô yêu mến.

Cô gái đó là Trang. Cô đang từ từ sang đường

...Rầm...

~ Bệnh viện, phòng cấp cứu ~

Trong phòng…

- 1…2…3… ấn! 1…2…3… ấn! 1…2…3… ấn!

- Bệnh nhân không có phản ứng! – y tá đứng cạnh một bác sĩ đang ra sức thực hiện hô hấp ấn lòng ngực báo cáo lại kết quả.

- Làm lại! 1…2…3… ấn! 1…2…3… ấn! 1…2…3… ấn! – Bác sĩ căng thẳng nhìn vào máy theo dõi nhịp tim, nhịp nhàng hô.

- Vẫn không có phản ứng!

- Tiêm adrenalin lần 1!

Bác sĩ còn lại rất nhanh chóng thực hiện bước tiếp theo của công tác cấp cứu. Một ống thuốc màu vàng nhanh chóng được tim vào động mạch ở tay của Trang.

- Hô hấp ấn lòng ngực! 1…2…3… ấn! 1…2…3… ấn! 1…2…3… ấn!

- Không có phản ứng!

- Tiêm adrenalin lần 2! Chuẩn bị sốc tim!

- Đã chuẩn bị xong!

- 1…2…3… sốc! 1…2…3…

Trang đang trong phòng cấp cứu

Bên ngoài...

- Tất cả là tại mình! Tại mình cô ấy mới bị tai nạn!- Đạt hối hận nói với Nghi Đình và Khôi

- Con bé sẽ ko sao!- bố Trang chấn tĩnh Đạt trong khi ông cũng rất sốc

Mẹ Trang chạy vội từ đoàn làm phim về khi biết tin con gái bị tai nạn. Bà ngồi đó khóc nức nở.

- Trang sẽ ko sao đâu!- Khôi an ủi Đạt và Nghi Đình

- Cầu mong Trang an toàn!- Nghi Đình nói

Mưa ngừng đột ngột tạo thành một khung cảnh đìu hiu buồn bã. Ngoài đường, cái không khí se lạnh đang bao trùm khiến con người ta chẳng muốn ra đường.

Có câu, sau cơn mưa thì trời lại sáng. Nhưng cơn mưa này dứt đi, trời đã chập tối với cái màn đêm u ám vì nhiều lẽ. Lòng người nặng trĩu mà thời tiết cũng nào có ấm áp cho kham.

Trong bệnh viện, ngay trước phòng cấp cứu thì cứ như là khơi nguồn cho nỗi buồn man mác mà vô tận lúc bấy giờ.

Hành lang vắng vẻ không một người qua lại, không khí đang bị đè nén đến ngạt thở, dường như ai vô tình đi ngang cũng cảm thấy khó chịu mà cố gắng tránh xa xa. Mọi thứ ở xung quanh cứ như đang bị cái hố trầm mặc này nuốt chửng từng chút từng chút một.

Cót két... tiếng bánh xe từ trong phòng cấp cứu đi ra

- Cô bé đã an toàn! Chúng tôi sẽ cho cô ấy nằm ở phòng vip để có thể nghỉ ngơi!- bác sĩ nói

Mn thở phào.

- Bây giờ mn có thể vào thăm cô!

Đạt chạy vội vào căn phòng nơi Trang nằm.

Trang kia rồi, tay, chân và đầu cô được cuốn những dải băng trắng

Đạt ngồi đó đợi chờ cô tỉnh dậy

Bố mẹ Trang bước vào

- Cháu trai, bạn cháu đã kể cho ta nghe rồi, cháu thích con gái ta đúng ko?

Sau khi nghe câu nói đó, Đạt nhẹ nhàng đứng dậy

- Chính vì lý do đó nên Trang mới như vậy! Tất cả là tại cháu!

Rồi cậu rời đi

~ Hôm sau ~

Trang tỉnh. Mn mừng rỡ, nhưng Đạt ko có đây.

Trang bồi hồi nhớ lại, nhung Đạt đâu rồi?

Như đoán được suy nghĩ của Trang, Nghi Đình nói:

- Đạt bên ngoài! Cậu ấy ko dám vào!

Trang chạy vội ra ngoài, mặc kệ bệnh tật

Kia rồi, phia hành lang

Cô chạy tới, ôm chầm lấy Đạt, nhẹ nhàng nói:

- TỚ.THÍCH.CẬU!

Từng tia nắng chiếu vào hai người họ, như muốn hòa chung với niềm vui sướng của họ,

THE END