*Sáng thứ năm, công viên*

Trang đang ngồi trên ghế đá đợi Đạt đến. Công viên hôm nay công nhận rất nhiều cặp tình nhân. Kể ra, Trang chưa có người yêu cũng buồn

- Đợi lâu chưa?- Đạt nói, cùng Khôi và Nghi Đình bước đến

- Vừa tới thôi!

Trang ăn mặc thật khác với phong cách xì-tin hằng ngày. Cô mặc chiếc váy maxi hồng phớt, chân đi đôi giày búp bê màu hồng. Mái tóc cô được tết sam thái. Trông cô hôm nay ko còn là Trang năng động, hoạt bát nữa mà là cô gái dịu dàng, duyên dáng

- Trang hôm nay thay đổi phong cách ha!- Nghi Đình nói

- Hì hì... À, Khôi ơi, cậu ăn...

- Bánh Nghi Đình làm chứ gì? Ngon lắm! Thôi, tui và Nghi Đình đi chơi đây! Cho ai đó riêng tư...- Khôi nói mà cười nham hiểm làm Trang ko hiểu gì. Nghi Đình thì có vẻ hiểu nên cười tủm tỉm

...

Đạt ngồi cạnh Trang trên chiếc ghế đá

- Bánh nè!- Trang cầm túi bánh đưa cho Đạt

- Ừ, cảm ơn nha!

Đạt và Trang cùng ngồi ăn bánh cùng trò chuyện

- Đạt này, nhà tớ như thế nào cậu biết rồi! Hay cậu kể về gia đình cậu cho tớ nghe đi!

- Bố mẹ tớ là chủ tịch tập đoàn, hiện đang công tác ở Mỹ. Tớ ở nhà với ông.

- Cảm giác cô đơn khi ko có bố mẹ tớ cũng hiểu vì bố mẹ tớ cũng vậy. Mà ông ở với cậu à? Sướng nhé! Ông tớ thì bận bịu với công việc nên chẳng thăm tớ bao giờ...

Đạt nhìn thấy nét buồn trên khuôn mặt Trang.

- Thôi, đã tới công viên rồi, mình đi chơi đi!

- Ừ!

...

...

- Haizz... vui quá đến mệt luôn!

Đạt hình như có gì muốn nói, nhưng có vẻ mãi ko nói ra được

- Trang à, tớ...tớ...

- Cậu muốn nói gì?- Trang hỏi

Nhìn thấy khuôn mặt Trang, Đạt mặt đỏ ửng, quay đi chỗ khác

- Cậu muốn nói gì?- Trang hỏi lại

- Tớ...

- Muốn nói gì nói nhanh lên đi!

Lấy hết can đảm, Đạt nói rõ từng chữ:

- TỚ.THÍCH.CẬU!!!!!!!!!!!!!!!!

Rồi Đạt chạy vụt đi, bỏ lại Trang một mình ở trên bãi cỏ xanh.

- Cậu ấy...thích mình sao?- Trang ngạc nhiên, khuôn mặt cô tự dưng đỏ lên

Bỗng Nghi Đình từ xa chạy lại

- Trang à, chuyện gì vậy? Sao tự dưng Đạt chạy vội đi thế kia?- Nghi Đình hỏi( cái bà này, biết rồi cứ cố tình hỏi)

- Đạt thích tớ...sao?

- Đạt nói rồi hả? Ừ, Đạt thích bạn đấy, từ cái nhìn đầu tiên luôn!

- Sao cậu biết?

- Quen Đạt từ nhỏ, sao tớ ko biết được!

- Vậy mà... cậu ko nói cho tớ?

- Ờ thì...

Trang bỏ lại Nghi Đình đứng đó, lặng lẽ bước đi...

...

Mấy ngày sau, Trang tránh mặt các bạn...

Thứ hai...

Mn đang ở trường.

- Sao Trang chưa tới nhỉ? Đừng nói là dậy muộn nhé!- Nghi Đình nói

- Hay do lỗi của tớ?- Đạt nói

- Cậu ko hề có lỗi, anh bạn!- Khôi nói

"Reeng..." tiếng chuông vào lớp

- Cả lớp, hôm nay bạn Trang xin nghỉ. Lớp trưởng nhớ chép bài hộ bạn nhé!

...

- Trang làm sao mà hôm nay nghỉ học nhỉ?

- Hay bị ốm?

...bla...bla...bla

...

~tại một nơi khác~

Trang đến thăm ông bà nội.

- Con chào ông bà!

- Cháu gái, lâu rồi chưa gặp! Nhớ Trang của ông quá!- ông ôm Trang vào lòng, bà thì từ trong nhà bước ra

- Trang đó hả cháu? Vào đây nào!

Rồi ông bà cô dắt cô ra bãi cỏ của nhà uống trà

- Ông, bà,...hồi trẻ ông bà quen nhau thế nào ạ?

- Ừ thì...ông bà học chung khóa đại học, dần quen nhau và nảy sinh tình cảm!- bà cô nói

- Sao cháu lại hỏi chuyện đó? Đừng nói có anh chàng nào cảm nắng vì cháu rồi nha!- ông cô nói

- Ông hiểu cháu nhất! Mà ông bà ơi... yêu một người là thế nào ạ?

- Là khi cháu cảm thấy rung động, có tình cảm với một người, mà cháu luôn nhớ về mọi thời điểm...

Trang giật mình. Chẳng lẽ...cô thích Đạt sao? Từ khi Đạt nói thích cô, cô ko ngừng nhớ về, và đứng trước Đạt, tim cô luôn lỗi nhịp. Có lẽ nào...

- Sao? Cháu có cảm thấy như vậy trước cậu bé đó ko?

- Có lẽ...thưa ông, có lẽ...có ạ!...