Vương lão đầu vừa nói vừa rót đầy bầu rượu. Ngẩng đầu cười nói: “Khúc tiên sinh…”

Lão sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn quanh. Ơ? Người sao mất tiêu rồi?

Phong Kính Tiết tâm tình lo âu vô cùng. Y với Lư Đông Ly ẩn cư tĩnh dưỡng giữa khoảng núi rừng này đã một thời gian, mà bệnh tình của Lư Đông Ly lại vẫn không có chuyển biến rõ ràng gì. Lòng y phiền muộn nôn nóng, rồi lại không thể phát tác với Lư Đông Ly. Để Lư Đông Ly có lòng tin với việc trị liệu, cả ngày trên mặt còn phải trưng ra dáng vẻ sang sảng khoái ý, không hề khúc mắc, vờ như trị liệu tiến triển thuận lợi, sau lưng lại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đập dẹp lép cái tên đầu gỗ dầu trút giận.

Nếu không phải còn có thể ba ngày hai đầu chạy xuống núi mua chút rượu để rảnh rang tiêu sầu, khoảng thời gian này quả thực không cách nào qua nổi. Thế nhưng, hôm nay đi mua rượu, lại nghe thấy tin tức khiến y sầu càng thêm sầu gấp càng thêm gấp này.

Tô Uyển Trinh bệnh nặng? Nữ tử dịu dàng bình thản kia, chung quy không chịu nổi tâm linh tra tấn lâu dài mà ngã bệnh rồi sao?

Nữ tử mỉm cười với y, dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn y, dám giao sinh tử của trượng phu cho y đó, chung quy sắp không đợi được y đem người chí thân chí ái của nàng, trả lại cho nàng sao?

Y muốn chữa khỏi cho Lư Đông Ly, sau đó để phu thê họ đoàn tụ, nhưng ông trời sao luôn làm ngược với y. Thậm chí hiện tại cả một chút thời gian như vậy, cũng không chịu cho y?

Phong Kính Tiết vội vàng về núi, đến gian nhà tranh mình và Lư Đông Ly đang ở, một tay đẩy cửa ra, nhưng phòng vắng ngắt, không hề thấy nửa bóng người.

Phong Kính Tiết chợt lạnh lòng, mắt Lư Đông Ly bất tiện, thời gian mình rời khỏi cũng cực ngắn, y có thể đi đâu?

Hay là… giữa vùng rừng núi này cũng có người đi qua, nói đến việc Tô Uyển Trinh bệnh nặng, để y nghe thấy…

Phong Kính Tiết hít sâu một hơi, định thần, không dám mặc cho tâm tư hỗn loạn tiếp tục suy đoán vô chừng mực, chỉ nhanh chóng đánh giá bốn phía, có dấu vết cỏ dại bị giập gãy, sai biệt cực nhỏ của những nhánh cây từng bị người quệt qua, hết thảy hết thảy, thu cả và đáy mắt, sau đó theo những tung tích nhỏ nhặt này phi thân lao lên trên núi.

Xuyên rừng lướt cây, lao thẳng lên đỉnh núi, cuối cùng ở chỗ non cao gió mạnh, thấy người nọ thanh sam chán nản, ngồi một mình trên một tảng đá lớn. Khi gió núi phất qua, tóc áo bay múa như cuồng, người càng lộ vẻ tiều tụy gầy yếu.

Đỉnh núi vắng vẻ, nơi cao gió lạnh chịu sao xiết, bóng dáng cô độc kia rốt cuộc đã ngồi một mình bao lâu, còn sẽ tịch mịch cô độc ngồi im giữa gió lạnh như vậy bao lâu nữa.

Phong Kính Tiết trông thấy bóng dáng người nọ không việc gì, tâm thần buông lỏng, rồi lại bỗng dưng đau xót, chợt buột miệng gọi: “Đông Ly!”

Lư Đông Ly kỳ thật cũng không hiểu, mình lần dò trèo lên nơi cao nhất trên đỉnh núi như thế nào. Gió núi mạnh như vậy, mấy lần y cũng cho là mình sẽ bị thổi rơi thẳng xuống vách núi vạn trượng, nhưng mà cuối cùng y chỉ ngồi trên đá bất động.

Y nghe thấy tiếng vang của gió thổi lá cây, nghe thấy mùi thơm mát của cỏ cây trong gió. Ngẫu nhiên có tiếng chim hót, chỗ vách núi đối diện, dường như còn ẩn ẩn có vượn hót hổ gầm.

Tình cảnh như vậy, không phải không thanh u mỹ lệ.

Phảng phất kiếp trước, y cũng từng nghĩ, chờ khi làm xong những chuyện nên làm đó, là có thể dắt thê nhi, trốn vào sơn dã, giữa non xanh nước biếc này, vừa ngâm vừa hò, chờ bằng hữu đặc lập độc hành kia một ngày nào đó giữa hồng trần trằn trọc này dạo chơi mệt mỏi rồi, xách theo rượu ngon, đến giữa núi rừng thăm viếng, họ có thể uống rượu giữa rừng, nói cười dưới trăng, chậm rãi hồi ức tất cả quá khứ từng sóng vai.

Đạt thì cứu cả thiên hạ, lui thì chỉ lo thân mình. Lúc thất ý, ẩn dật giữa núi rừng như vậy, cũng sẽ tự có một loại khoan thai vừa ý.

Nhưng mà, hết thảy hết thảy, đều đã thành mộng ảo kiếp trước. Y vĩnh viễn vĩnh viễn không chờ được bằng hữu mỗi khi nhớ đến là đau triệt tâm phách kia quay lại nữa. Y cũng sẽ không có cơ hội nhìn một lần, thê tử đời này đã nợ quá nhiều.

Lư Đông Ly tâm thần mê loạn ngồi trên đỉnh núi, mặc gió núi đập vào người, không thể làm rõ vạn ngàn mối suy nghĩ.

Trong lòng y vẫn ẩn ẩn biết, vô luận Khúc Đạo Viễn làm thế nào, bệnh của y cũng sẽ không thể khỏi. Không kháng cự việc trị liệu của Khúc Đạo Viễn, chỉ bởi vì phụ lòng, bởi vì có lỗi. Thế nhưng, cứ kéo dài như vậy, cứ để người kia vì một hứa hẹn mà không được tự do, vĩnh viễn trông nom che chở y, vô vọng trị liệu cho y như vậy, chẳng lẽ không phải càng phụ lòng hơn sao?

Vì sao y lưu lạc đến nước này, lại vẫn phải lụy người hại người. Y hiện tại, sống vô vị như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Vách núi… cách y gần như vậy, gần như vậy. Gió núi bên dưới, mang theo hơi nước và mùi thơm ngát trong rừng, hất vào mặt, ôn nhu phát ra lời mời chân thành.

Nhưng mà… y không thể đi qua. Vô luận là tự ghét tự bỏ bao nhiêu, sống không lưu luyến cỡ nào… nhưng mà rất lâu rất lâu về trước, y từng đáp ứng người kia, y sẽ sống tiếp. Cho nên vô luận gian nan biết mấy, mâu thuẫn biết mấy, thống khổ biết mấy, giày vò biết mấy, y dù sao cũng phải sống tiếp.

Y từng đáp ứng rất nhiều chuyện, nhưng chuyện duy nhất y có thể kiên trì làm được, cũng chỉ có vì người kia mà sống tiếp.

Kính Tiết!

Im tiếng kêu gọi người vĩnh viễn sẽ không trả lời, lòng đang rối rắm trăn trở đau không chịu nổi.

“Đông Ly!”

Gió núi mạnh mẽ thổi đến một tiếng hô hoán. Y ngỡ ngàng ngẩng đầu, vô vọng nhìn quanh, không biết có phải là thanh âm giữa cõi u minh, phá tan địa ngục trùng trùng, đi đến bên tai y.

“Đông Ly!” Là ai đang gọi y, là ai đang gọi y? Ai sẽ có ngữ khí như vậy, ai sẽ dùng âm điệu như vậy!

Đông Ly! Kính Tiết!

Đời nay đời nao, ta đã không phải ta, quân đã không phải quân!

Phong Kính Tiết một lời nói ra, đã biết lỡ miệng, vội rảo bước đến gần, trầm giọng nói: “Ta vừa ở dưới chân núi nhìn thấy cáo thị của quan phủ, Lư phu nhân bệnh nặng, triều đình đang trọng thưởng chiêu y!”

Tâm tư mê loạn của Lư Đông Ly đột nhiên thanh lạnh, ngàn khoảnh sóng lòng đóng băng lặng ngắt, không còn mảy may gợn sóng.

Y không thể suy nghĩ, không thể nhúc nhích, y thậm chí quên mất nỗi xúc động trong tâm linh chớp mắt vừa rồi kia rốt cuộc là gì. Cả ý thức, chỉ còn lại hai chữ: “Uyển Trinh!”

Phong Kính Tiết thấy y ngẩn ngơ bất động, trong lòng rầu rĩ. Khom lưng bên cạnh y, thấp giọng lặp lại: “Lư phu nhân bị bệnh.”

Lư Đông Ly ngẩng đầu cực chậm cực chậm, dùng đôi mắt chẳng nhìn rõ gì kia mà nhìn y, cũng nhìn khoảng trời xanh bao la trên đầu y kia.

Uyển Trinh bị bệnh!

Uyển Trinh… Uyển Trinh!

Y chậm rãi mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, chậm rãi mới có thể lý giải mỗi một chữ Phong Kính Tiết nói. Sau đó, y chầm chậm đứng lên, hơi mê loạn mà bước về phía trước một bước, sau đó thân thể thoáng lảo đảo, cơ hồ ngã xuống.

Phong Kính Tiết kịp thời ở bên đỡ y, mở miệng định gọi, nhất thời lòng lại thê lương, vậy mà không thể ra tiếng. Chỉ cảm thấy ngón tay Lư Đông Ly lạnh ngắt, hơi run rẩy theo tính thần kinh, cố sức cố sức vịn cánh tay y, như người chết đuối túm chặt tấm gỗ duy nhất.

Phong Kính Tiết trầm mặc một hồi, mới có thể thu nhiếp *** thần, dùng ngữ khí cố hết sức bình tĩnh nói: “Ta dẫn ngươi mau chóng chạy về.”

Điều duy nhất Lư Đông Ly có thể làm, chỉ là gật đầu.

Họ liều mạng lên đường, khoái mã lao băng băng, ngày đêm không nghỉ. Phong Kính Tiết thậm chí không hề yêu cầu Lư Đông Ly ăn cơm hoặc tẩm bổ như bình thường nữa, vận động phục kiện thông thường cũng đều gác lại. Dọc đường trừ không thể không mua ngựa thay ngựa, mua thức ăn nước uống, hai người không ngừng một khắc nào.

Uyển Trinh, thê tử của y. Nữ tử bị y phụ hết một đời kia. Nàng bệnh rồi? Là nhớ y quá sâu, hay là mong y quá thương, hoặc là cô tịch quá lâu?

Uyển Trinh, Uyển Trinh…

Vừa nghĩ đến nàng, Lư Đông Ly liền thấy lòng đau hồn đoạn, rồi lại không thể không nghĩ, không thể không nhớ.

Loáng thoáng, trong lúc đau thương này, y cũng ngẫu nhiên nhớ tới, mình dường như đã quên mất chuyện gì, dường như đã sơ sót một chuyện cực quan trọng cực quan trọng. Nhưng mà, chẳng qua là điện quang hỏa thạch, chút tiếc nuối này, liền bị lo lắng xóa tan không còn dấu vết.

Phong Kính Tiết đối với sự đau khổ và lo âu của Lư Đông Ly, đương nhiên phải cảm thấy như tự mình trải qua. Cho nên mới ngày tiếp nối đêm giục ngựa chạy đi. Thế nhưng, mắt thấy Lư phủ đã gần ngay trước mắt, y ngược lại có phần lúng túng.

Tô Uyển Trinh bệnh nặng, cho nên vô luận thế nào, y cũng phải dẫn Lư Đông Ly đi, để hai người này gặp một lần. Chỉ là, làm sao gặp?

Cùng Lư Đông Ly trực tiếp từ cửa chính xông vào đại trạch Lư gia? Hay là nửa đêm dẫn Lư Đông Ly công phu chẳng ra làm sao này vượt nóc băng tường?

Kỳ thật với bản lĩnh của y, dẫn Lư Đông Ly xông thẳng hay chuồn êm đều không phải việc khó. Nhưng cuối cùng đủ các loại không ổn. Cho dù là họ có thể không lộ hành tàng, gặp được Tô Uyển Trinh. Nhưng Uyển Trinh bệnh tình ra sao, hiện tại y hoàn toàn không biết. Nếu tùy tiện đem Lư Đông Ly mắc hai tàn tật nặng đến trước mặt Tô Uyển Trinh bệnh nặng, sẽ có hậu quả gì? Là làm nàng rất đỗi kinh hỉ, bệnh tình tốt lên, hay là khiến nàng bị đả kích nặng, bệnh tình nặng thêm đây?

Phong Kính Tiết trái lo phải nghĩ, hết sức khó xử, cuối cùng mới quyết định, tự mình lặng lẽ dò xét Lư phủ, xem thử tình huống, chẩn bệnh cho Tô Uyển Trinh trước rồi nói sau. Với y thuật của y, cho dù là trong tay diêm vương gia cũng có thể đoạt người về, lẽ nào lại xui đến mức Lư Đông Ly y thúc thủ vô sách, Tô Uyển Trinh y cũng không cứu được?

Chờ y giúp bệnh tình của Tô Uyển Trinh ổn định, chuẩn bị tâm lý đôi chút cho nàng, lại để phu thê họ gặp nhau, hẳn là tương đối ổn thỏa.

Chỉ là, phiên tính toán này, thật sự rất khó thuyết phục người lúc này lòng nóng như lửa đốt. Thế là Phong Kính Tiết cũng không nói gì nữa, trực tiếp chìa tay, nhẹ nhàng nhấn huyệt ngủ của Lư Đông Ly, sau đó chậm chạp thu tay.

Tuy rằng chẳng hề muốn dùng, nhưng không thể không thừa nhận, lúc cần thiết, thủ đoạn bạo lực, vẫn vô cùng thuận tiện.

Đêm đã rất khuya, đại trạch Lư gia chiếm cứ non nửa trấn rộng lớn nối liền không dứt. Lư thị một tộc vốn đã là nhiều đời thư hương, vượng tộc một phương. Lại thêm sau oan án của Lư Đông Ly, triều đình ân tuất nhiều mặt, liên tiếp thi ân điển, đại trạch Lư thị có thể không ngừng mở rộng, cơ hồ đã thành một trấn nhỏ, đưa hết tất cả những người có máu mặt trong tộc Lư thị vào trong trạch môn.

Trạch viện rộng lớn, phòng ốc liên miên như thế, người ngoài khi vừa vào, chỉ sợ cả đông nam tây bắc cũng không thể phân rõ. Chí ít người áo đen dưới ánh trăng u ám lặng yên mà đến này, hoàn toàn không thể phân rõ.

May mà y không biết đường, trong đại trạch môn này có cả đống người biết đường. Im hơi lặng tiếng tiếp cận một đôi gia đinh xách đèn tuần đêm, nhẹ nhàng một chưởng vỗ ngất một người, chủy thủ bắt một kẻ, trầm giọng quát hỏi: “Phu nhân Lư nguyên soái ở nơi nào?”

Gia đinh sợ tới mức hồn vía lên mây, vừa run rẩy vừa bị đẩy đi trước dẫn đường, không biết xuyên qua bao nhiêu viện lạc đi qua bao nhiêu hồi lang, lại tránh được bao nhiêu người qua lại tuần đêm, gia đinh rốt cuộc có thể chỉ khu viện phía trước nói: “Lư phu nhân ở ngay nhà chính bên kia…” Lời chưa dứt, sau đầu chợt đau mắt chợt tối sầm, rồi thì chẳng biết gì nữa.

Người áo đen lặng lẽ lướt vào viện, áp sát nhà chính, nhẹ nhàng im tiếng lấy lưỡi dao mỏng như tờ giấy đẩy then cửa ra, lách mình vào.

Vừa vào nhà chính, liền nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, có lẽ bệnh tình của Lư phu nhân quả là như lời đồn, đã cực kỳ trầm trọng.

Người áo đen thân hình nhanh nhẹn vô cùng, không dính chút bụi, đi thẳng vào phòng trong, gặp nha đầu sắc thuốc kia đang mệt quá ngủ thiếp, gian ngoài phòng ngủ nằm mấy nha hoàn bà tử, trong phòng ngủ, trước giường còn có một nha đầu canh giữ trắng đêm, cũng đang dựa giường ngủ say.

Người áo đen không hề dừng lại, chạy thẳng đến trên chiếc giường phòng ngủ, phất màn ra, khom lưng ló mình vén tấm chăn đắp kín bưng người bệnh kia.

Chính vào khoảnh khắc này, trong lòng chợt sinh báo động, y đột nhiên lui nhanh về sau, một đạo kình phong xẹt qua trước ngực, vạt áo rách toang, một vết máu lờn lợt từ từ rướm ra.

Lư phu nhân vốn phải hấp hối nằm trên giường kia, lại tay cầm dao bén, mắt như sương giá, thân hình như điện, bức thẳng đến. Cùng thời gian, tiếng gió gào thét bốn phía, nha hoàn ngủ gà ngủ gật, hạ nhân đang ngủ ở gian ngoài, nha đầu đang ngủ trước giường, không ai không kéo theo từng đạo kình phong, đảo mắt đã từ bốn phía vây giết đến.

Càng đáng sợ là, chỗ bị thương trước ngực y, không đau lại tê, đột nhiên đề khí, trong đan điền trống rỗng. Người áo đen kinh hãi, vết thương trước ngực tuy nhẹ, nhưng rõ ràng trên lưỡi dao kia có độc, và cái gọi là dược hương trong phòng này, chỉ sợ cũng đều là dược vật tán công, đây lại không phải phòng ngủ của người bệnh, mà là cạm bẫy phục hổ cầm long!

Trong điện quang hỏa thạch, người áo đen hư không vung tay, trong phòng chợt nổi sương khói bốn phía, khiến người ta bị sặc ho khan liên tục, mọi người hẳn cũng rất sợ có độc, kẻ thì tránh lui, kẻ thì nín thở.

Người áo đen nhân khe hở này, nhảy thẳng đến trước cửa sổ. Một tay đẩy song, thuận thế mượn lực, thân thể vô cùng linh hoạt nhảy khỏi cửa sổ, nhảy vọt lên trên, liền lên đến nóc nhà.

Cho dù là nhất thời nội lực không thể đề được, chỉ bằng sự nhạy bén mau lẹ trời sinh, không phải y không có cơ hội thoát khỏi cạm bẫy trùng trùng này. Song vừa lên nóc nhà, liền trượt chân, rốt cuộc cả đứng tấn cũng không xong.

Trên nóc nhà này, lại vẩy đầy dầu mỡ, tứ xứ không thể dùng sức, người áo đen lại không thể đề khí nhẹ người, gắng gượng vài lần, rốt cuộc chẳng cách nào ổn định thân thể, trượt thẳng từ nóc nhà xuống.

Người còn ở giữa không trung, không thể mượn lực, bốn phía tiếng gió nhanh mạnh, mũi lạnh lập lòe dưới ánh trăng, chẳng biết có bao nhiêu cung mạnh nỏ khỏe, mượn lực của cơ quan, lấy tốc độ và lực lượng kinh người bức đến phía trước.

Người áo đen trong lúc cấp bách lấy chủy thủ khéo léo gạt được mấy mũi tên, lại né tránh mấy mũi. Nhưng rốt cuộc công lực bị chế, một thân bản lĩnh không thể phát huy. Cảm giác tê dại trước ngực cơ hồ đã khống chế nửa thân trên, ngay cả tay đang cầm binh khí cũng đã hơi không nghe khống chế.

Một trời mưa tên này, y chung quy không thể né toàn bộ, hai mũi tên mạnh mẽ, một trúng sườn trái, một trúng vai phải, lại ghim thẳng y lên tường.

Nhưng y cũng dũng hãn phi thường. Tay phải không thể nhúc nhích, tay trái lại một phen rút trường tiễn dưới sườn, tiện tay ném đi, chẳng nhìn trên người máu chảy như trút, lại rút đại tiễn trên vai phải.

Nhưng mà, lúc này đã có một tấm lưới lớn, chụp thẳng xuống đầu, thừa lúc y còn bị tên ghim trên tường không được tự do, quây chặt chẽ. Sau đó lại có hơn mười binh khí tùy theo mà lên, kề cổ kề ngực, cuối cùng không cho phép y có bất cứ giãy giụa và phản kháng nào nữa.