Vì cái chết của Phong Kính Tiết, Triệu vương mấy năm qua cũng thường xuyên buồn bã. Nhưng mà, giờ này khắc này, tận mắt nhìn từng phong mật báo này, y lại vì quyết đoán của mình năm đó mà thấy may mắn.

Người kia, quá cường đại, quá đáng sợ, tiềm lực quá sức sâu không thể lường. Vô luận y có tài hoa cỡ nào, chịu tận lực vì nước cỡ nào, người như thế, cũng chỉ có chết, mới có thể làm cho quân chủ thượng vị yên tâm. Cho dù quân chủ này tư tâm tán thưởng y, hâm mộ y, khát vọng lôi kéo y bao nhiêu, kết quả sẽ không hề có gì bất đồng. Chỉ cần là cản đường, vô luận táo gai cỏ dại hay là cỏ chi cỏ lan thơm ngát, đều chỉ là cỏ dại tất phải bị trừ sạch.

“Xem ra Phong Kính Tiết đã để lại người kế thừa, để lại phương pháp có thể tiếp tục thao túng ảnh hưởng thương giới to lớn như thế. Khúc Đạo Viễn giả kia chính là người này.”

Triệu vương cảm khái giây lát, rốt cuộc mở miệng: “Phong Kính Tiết lại là một kẻ si. Lư Đông Ly vô tình vô nghĩa, mặc mình chết oan, sau khi chết lại vẫn muốn an bài đường lui thay y, bảo vệ y chu toàn.”

Lục Trạch Vi trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn không thể nhịn được: “Lư Đông Ly không phải vô tình vô nghĩa, hai người họ chẳng qua là đã quá coi trọng quốc gia này!”

Triệu vương không ngờ được Lục Trạch Vi lại sẽ chống đối mình, sửng sốt một thoáng, vẻ mặt biến hóa mấy phiên, mấy bận chực thẹn quá hóa giận, cuối cùng lại thở dài thườn thượt, không tiếp tục chủ đề của Lục Trạch Vi nữa.

Y chỉ đứng dậy, chậm rãi đi đến trước Lục Trạch Vi, cùng nhau sóng vai nhìn tấm địa đồ đầy những điểm đỏ trên tường kia. Sau đó chìa tay chầm chậm kéo từ trái qua phải: “Những chỗ này, chính là lực lượng của y. Bất kể người kế thừa lực lượng này là ai, Trạch Vi, ngươi xem, chúng ta phải chăng đều nên nhân lúc y còn chưa kịp làm bất cứ chuyện gì, gió thu cuốn hết lá vàng, đi nhổ cỏ tận gốc.”

Lục Trạch Vi nhìn những điểm đỏ khắp tấm địa đồ, thở dài thườn thượt: “Họ chẳng qua là mấy thương nhân, không có vũ lực tự bảo vệ. Hoàng thượng muốn hủy diệt họ thì rất dễ dàng, nhưng mà…” Y không tự chủ được mà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mảnh non sông Triệu quốc tốt đẹp này: “Mạch máu thương nghiệp của cả Triệu quốc, sợ cũng phải hủy hoại quá nửa.”

Là một Hoàng đế, ánh mắt năng lực của Triệu vương đều cực xuất sắc, cho nên y trầm mặc. Trên thuật kinh thế, y có tạo nghệ nhất định, cho nên đối với thương nhân y có thể xem thường, nhưng y tuyệt đối không có dũng khí khiến một quốc gia từ đây trăm nghiệp hoang phế.

Y suy tư rất lâu, mới nói chậm rãi: “Triệu quốc không phải chỉ có thương nhân từ nhà Phong Kính Tiết y ra, nếu thật sự không xong, triều đình cũng có thể thu những việc làm ăn đó phái quan làm…”

Lục Trạch Vi chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng: “Bệ hạ, những tiểu dân nhỏ bé này có thể làm những việc buôn bán bình thường đến phong sinh thủy khởi, náo nhiệt thịnh vượng. Nhưng nếu do bên quan bỏ vốn để làm, thì dù là làm ăn đơn giản hơn, đến cuối cùng cũng sẽ là một nhà độc quyền, nhiễu dân không ngớt, hoặc sẽ là lỗ nặng…”

Nhìn sắc mặt Triệu vương hiện ra vẻ không vui, y vội vàng giải thích bổ sung: “Triều đình tự nhiên nhân tài đông đúc, chỉ là thuật buôn bán, đạo kinh tế này, lại hoàn toàn bất đồng với việc văn võ trong triều, sai một ly đi ngàn dặm, bệ hạ không thể sinh ra ý nghĩ này nữa.”

Triệu vương nhíu mày nói: “Trạch Vi, ta biết ngươi muốn nói gì. Chẳng qua là nếu ông chủ lớn là triều đình thì nhân thủ từ trên xuống dưới tất không thể dốc hết tâm lực, ngược lại người người kiếm lợi từ đó. Cùng lắm thì trẫm cũng học Phong Kính Tiết, hứa chia bốn sáu với họ là được…”

Lục Trạch Vi cười khổ lắc đầu: “Nếu ông chủ là tư nhân, trao quyền phân lợi như thế, người người đều sẽ khen là nhân hậu tin người, trung tâm cảm kích. Nhưng vật của triều đình, trong mắt người ta, cũng ngang như là vật vô chủ, đừng nói chia lợi bốn sáu, cho dù một chín, lòng người vẫn không đủ. Họ sẽ không cảm kích khoan dung rộng lượng, mà sẽ chỉ nhìn thấy lợi hậu dễ moi, lợi của triều đình, lại không hề thuộc về người giám sát của triều đình. Bởi vậy trên dưới cùng một giuộc, tổn quốc lợi mình, hoàn toàn không cố kỵ, cũng không thể diệt sạch.”

Y chỉ là mưu sĩ, không phải Tể tướng. Khi mật thất tư nghị, nói chuyện không quá cố kỵ, ngôn ngữ rất thẳng thắn.

Triệu vương không phải người không hiểu đạo kinh thế, cũng hiểu được những thương nhân này thực lực tuy rằng không nhỏ, nhưng hiện tại đã bị họ phát hiện trước một bước, chỉ cần chế hành giám sát thêm, thế lực ngầm này sẽ không có khả năng biến chất thành thế lực phản triều đình đáng sợ. Nhưng mà, thân là đế vương, nhìn những điểm đỏ đầy tường kia, trong lòng vô luận thế nào cũng cực không dễ chịu.

“Trạch Vi, liệu có phải là ngươi đã lo lắng quá nhiều? Chính phủ cho dù là không thể lâu dài, dù sao cũng có thể tạm thời chèo chống một khoảng thời gian. Trong lúc này, tự nhiên sẽ có những thương nhân khác thừa cơ mà lên, những sinh ý đó, cuối cùng sẽ có người tranh làm.”

Lục Trạch Vi thở dài, chìa tay lướt qua cả tấm địa đồ, chỉ những điểm đỏ lít nhít nhất thời không thể đếm rõ kia: “Bệ hạ, nơi này có một nửa lực lượng thương nghiệp Triệu quốc, liên quan đến các ngành các nghề, rắc rối khó gỡ, trong đó có bao nhiêu là tương liên chặt chẽ với lợi ích của quan viên vọng tộc địa phương. Bệ hạ, ngài có thể có lý do xuất binh hợp tình lý gì, quét sạch diệt sạch toàn bộ họ, mà không dẫn phát rung chuyển và khủng hoảng?”

Triệu vương rốt cuộc á khẩu không trả lời được. Những ẩn sự của Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết này, y vĩnh viễn không thể tuyên bố với thiên hạ. Mà muốn lấy tội danh có lẽ có, đem những thương gia các ngành các nghề, có lực ảnh hưởng lớn liên quan cả quốc gia, tiêu diệt toàn bộ, tịch biên tài vật, tất sẽ tạo thành người người tự nguy.

Y là Hoàng đế, y có thể dùng bất cứ lý do gì để hủy diệt những thương gia này. Trong lịch sử, cũng quả thật từng có tiền lệ Hoàng đế tầm nhìn hạn hẹp, kỵ thương nhân giàu có, vô cớ tịch biên chèn ép phú thương thiên hạ. Nhưng y không phải loại ngu xuẩn đó.

Khi tất cả thương nhân đều điên cuồng bán sản nghiệp, giấu tài phú, mua hàng loạt ruộng tốt, để bỏ thương theo canh, tự bảo vệ gia tộc, vì vậy dẫn phát việc sát nhập ruộng đất quy mô lớn, cùng với sự bấp bênh do hàng loạt thương hộ người làm thất nghiệp tạo thành. Còn có khả năng thế lực sau lưng những thương gia này bất mãn nghiêm trọng, bởi vậy mượn loại rung chuyển này mà phát tác, đều khiến y sợ ném chuột vỡ đồ, không thể làm bậy.

Triệu vương kinh ngạc nhìn bản đồ rất lâu, mới thì thào thở than: “Hay cho một Phong Kính Tiết… Hay cho một Phong Kính Tiết.”

Y than thở vô hạn, cảm khái vô hạn. Ánh nhìn đầu tiên, thế lực che giấu của Phong Kính Tiết một khi phơi bày ra sáng, thì không còn năng lực tự bảo vệ nữa, căn bản có thể tùy ý mặc cho quân vương xử trí. Mà khi y chân chính muốn bình định hết thảy uy hiếp, mới phát hiện, hóa ra muốn hủy diệt thế lực Phong Kính Tiết khi còn sống đã kiến lập, sẽ là cái giá nặng nề như thế, mâu thuẫn khó khăn như thế.

Nếu đây thật sự toàn là phản tặc nghịch đảng, y liều chịu bao nhiêu tổn thất, cũng phải quét sạch toàn bộ. Cố tình họ chẳng qua là những thương nhân ti tiện trọng tình nghĩa, phần lớn căn bản không biết là chuyện gì xảy ra, trong đó chỉ có cực thiểu số, mới vì ân nghĩa, mạo can hệ tày trời giúp Phong Kính Tiết làm chút chuyện trái với triều đình.

Tỷ như Khúc Đạo Viễn chuẩn bị cứu hộ Lư Đông Ly, tỷ như năm đó Lư gia gặp nạn, mẫu tử Tô Uyển Trinh được những kẻ gọi là hiệp sĩ dân gian cứu đi trước.

Tấm lưới này, Phong Kính Tiết chỉ thuần dùng tình cũ duy trì. Thương nhân trước nay trọng lợi, nào sẽ có ai thật sự dốc lòng dốc sức, không kể giá nào liều chết đền đáp ai? Cho nên tấm lưới này nhìn thì dọa người, tác dụng lại không lớn như vậy, cho dù là với người kế thừa của Phong Kính Tiết cũng thế thôi.

Người làm quân vương, chẳng lẽ có thể bởi vì nghi kỵ bất an, chỉ vì hủy diệt mạng lưới yếu ớt như vậy, mà tùy tiện động thủ phá hủy hết thảy, không dưng khiến quốc gia của mình mất đi vô số *** anh thương nghiệp, không dưng khiến trăm nghiệp điêu linh, lòng người hoảng loạn? Quá sức không đáng!

Chỉ là y chung quy có phần không buông được chút không vui trong lòng đó: “Vô luận thế nào, Phong Kính Tiết này trong lúc thong dong tùy ý, đã nắm trong tay thế lực như vậy, chung quy không khỏi khiến người cảm khái vạn phần.”

Lục Trạch Vi mỉm cười: “Bệ hạ, Phong Kính Tiết chỗ nào là thong dong tùy ý. Y đã dùng bao nhiêu tâm tư để dạy dỗ nhân tài, thi ân khắp nơi, qua một thời gian dài, mới tích tụ được một chút nhân mạch như vậy. Mà cái gọi là thế lực này, bệ hạ muốn bắt lấy thu về mình dùng, lại chẳng qua là trở bàn tay.”

Triệu vương hơi ngẩn ra, Lục Trạch Vi lại cười nói: “Phong Kính Tiết phải dùng ân nghĩa để nối mọi người, người ta có chịu nghe y, có muốn giúp y hay không, hoàn toàn phải xem người ta có nhớ ân không thế thôi. Nhưng bệ hạ chỉ cần một đạo thánh chỉ, lại có ai dám không theo đây? Mặc kệ những người này xuất thân nơi nào, ân chủ người nào, họ đều là con dân Đại Triệu quốc, đều là người làm ăn nghiêm chỉnh tuân thủ pháp luật. Họ tất nhiên sẽ tôn kính bệ hạ, nghe theo dụ lệnh của bệ hạ. Cho nên cái gọi là thế lực này của Phong Kính Tiết, kỳ thật vốn thuộc về bệ hạ.”

Triệu vương ngây người hồi lâu, chợt cười rộ: “Trạch Vi ơi Trạch Vi, đúng là cái gì cũng bị ngươi nói hết. Tuy nói trẫm cũng biết ngươi đây phần nhiều là lời trấn an, lấy lòng trẫm, chẳng qua, lời này trẫm lại thật sự thích nghe. Ha, thôi thôi thôi, đều là con dân của trẫm, trẫm cứ tha cho tính mạng thân gia họ thì có làm sao?”

Lục Trạch Vi rốt cuộc thoải mái, cúi đầu cười nói: “Bệ hạ anh minh, càng là mặc họ bình yên bất động, mới càng không dễ đánh rắn động cỏ, mới tiện một mẻ lưới bắt gọn hai người kia.”

Trong mắt Triệu vương chợt lóe *** quang: “Gần đây hai người này hoàn toàn mai danh ẩn tích, các nơi đều không tìm thấy hành tung, cũng chưa từng phát hiện họ có liên hệ gì với thuộc hạ cũ của Phong Kính Tiết, ngươi có kế gì, có thể bắt hai người này?”

Lục Trạch Vi chậm rãi nói: “Hiện giờ, bên cạnh các thương gia có quan hệ với Phong Kính Tiết, thần đều đã phục người. Những người thân phận càng cao, ảnh hưởng càng mạnh, thế lực càng lớn, mà năm đó quan hệ cùng Phong Kính Tiết càng chặt chẽ, người thần an bài sẽ càng nhiều. Thần tin chắc, người thừa kế của Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly ẩn nấp không ra, tất nhiên là tạm thời, họ không có khả năng vĩnh viễn không đi lợi dụng lực lượng Phong Kính Tiết năm đó lưu lại. Mà chỉ cần bất cứ một ai trong họ vừa ý đồ liên hệ với những thương nhân này, thần sẽ có thể lập tức tra biết, chẳng qua…”

Trên mặt Lục Trạch Vi lộ ra vẻ tự tin: “Ôm cây đợi thỏ như vậy cũng quá chậm. Cùng với chúng ta phí tâm phí sức bố trí người tìm y chờ y tứ phương, không bằng để họ tự mình nhảy ra, lao vào tay bệ hạ.”

Chỉ nói đến đây, Triệu vương lại đã vẻ mặt sáng tỏ, cười lạnh gật đầu: “Ngươi đi an bài đi! Trẫm chỉ an tâm chờ gặp người.” Vẻ mặt y chợt trở nên kỳ dị: “Trẫm nhất định phải tận mắt nhìn thử, người kế thừa y chọn cho mình rốt cuộc là nhân vật ra sao. Trẫm cũng muốn tận mắt nhìn thử, Lư Đông Ly ‘trọng tình trọng nghĩa’ kia, hiện giờ rốt cuộc đã lưu lạc đến nông nỗi nào!”

Lục Trạch Vi cũng không nói thêm nữa, chỉ thi lễ, quay người rời khỏi ngự thư phòng.

Bóng đêm đã rất khuya, họ mật đàm rất lâu, hiện tại đã là nửa đêm. Chợt từ trong điện vũ sâu thẳm đi đến dưới ánh trăng tĩnh lặng, Lục Trạch Vi không khỏi hơi ớn lạnh khó lòng chịu nổi. Y hơi co ro một thoáng, ngẩng đầu nhìn một trời trăng sao, sâu trong lòng chợt lặng lẽ thở dài thườn thượt.

Nửa tháng sau, đương triều nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, quả phụ Lư phu nhân của Lư nguyên soái quá cố nhớ vong phu, buồn đau thấu xương, bệnh một trận không khỏi, Lư gia mời y chẩn trị đủ kiểu, bệnh tình của Lư phu nhân lại là có tăng không giảm.

Quan địa phương không dám chậm trễ, vội vàng tấu vào kinh. Đương triều thánh quân lại hạ liền mấy đạo ý chỉ quan tâm thăm hỏi. Lại điều động Thái y trong cung, mang theo dược liệu tốt nhất trong cung ngày đêm bôn ba đến chẩn trị. Phía quan viên địa phương, cũng nhận được chiếu lệnh của triều đình, chẩn bệnh trị liệu cho Lư phu nhân, an ủi dân tâm thiên hạ, an anh linh trung lương dưới đất, nhất thiết không thể coi thường.

Triều đình trịnh trọng như thế, quan viên huyện phủ quận các cấp ở địa phương, tất nhiên cũng dốc sức tìm kiếm danh y khắp nơi, ở phố chợ thành trấn, đều dán bố cáo trọng thưởng tìm cầu lương y.

Trong nháy mắt, tin tức quả phụ của Lư nguyên soái bệnh nặng hấp hối, liền theo gió truyền khắp mỗi một xó xỉnh Triệu quốc. Đến cả một sơn thôn nho nhỏ, cũng đã nhận được tin tức.

Thôn trang nhỏ tọa lạc dựa núi này, giao thông tắc nghẽn, thôn nhân sinh hoạt chất phác đơn giản, ít có phong ba. Cho nên ngày hôm ấy, quan phủ trong thành đặc ý phái sai nhân đến, đem một tờ bố cáo trịnh trọng dán ngoài nơi sầm uất nhất… quầy rượu con con duy nhất tiểu thôn.

Trước bố cáo lập tức tụ tập cả đám người xem náo nhiệt. Trong thôn không thể tìm ra một hai người biết chữ, cho nên mọi người vung tay múa chân chỉ trỏ bố cáo gật gù một phen, kỳ thật chẳng ai hiểu rốt cuộc là viết gì.

Đợi khi lão thái gia người vẻn vẹn trong thôn từng khảo trúng tú tài, hiện giờ đã ngoài sáu mươi tuổi được mời đến, bên ngoài bố cáo này đã là trong ba tầng, ngoài ba tầng, vây đầy những người.

Người chen chúc quá nhiều, việc buôn bán của quán rượu bên cạnh cũng bỗng dưng khá lên không ít. Vương lão đầu bán rượu nhảy đến nhảy đi, quả là bận đến tối mặt, mừng đến mức nếp nhăn đầy mặt càng cười càng vui, có ai gọi đều vui sướng trả lời.

“Vương đại gia.”

“Ôi chà, ngài đã tới? Rượu lại uống hết rồi à.” Vương lão đầu cười càng vui vẻ, từ trên xuống dưới, khách nhân sẽ gọi ông ta là đại gia mà không phải Vương lão đầu, cũng chỉ có vị khách quen ở trên núi này. Người này ngoại hình anh tuấn cao lớn, xử sự lại thân thiết hiền hòa, hơn nữa ra tay cực rộng rãi, có thể coi là khách ông chủ Vương thích nhất.

Vương lão đầu vừa cười vừa nhanh tay lẹ chân đón bầu rượu khách nhân đưa qua rót rượu cho y.

“Đúng vậy, xuống núi mua rượu lại như là đã gặp được náo nhiệt, ngần ấy người đang vây quanh cái gì thế?”

“Là bố cáo của quan phủ, cũng chẳng biết là viết cái gì nữa, bất quá Tôn lão thái gia vừa rồi đã vào xem, chắc là sẽ lập tức có thể…”

Còn chưa dứt lời đã nghe trong đám người vang lên tiếng kêu la ầm ĩ.

“A, hiểu rồi hiểu rồi, Tôn lão thái gia nói, là Lư phu nhân bệnh nặng, triều đình đang dán thông báo cần y mọi nơi đó?”

“Lư phu nhân nào thế?”

“Còn người nào, chính là phu nhân của vị Lư nguyên soái trung nghĩa cảm trời kia đó…”

Vương lão đầu thở dài lắc đầu, tay chân không ngừng mà rót đầy bầu rượu: “Bây giờ người tốt không sống lâu mà, tội nghiệp Lư nguyên soái, tự dưng chết oan uổng, hiện giờ cả phu nhân cũng…”

Mắt thấy bầu rượu đã đầy, lão ngẩng đầu cười nói: “Khúc tiên sinh…”