Bên kia, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Lí Như Phong hai người dìu nhau đi vào, bọn họ thường hay lui tới trong phòng nhỏ này bàn chuyện. Mới vừa vào, Hoàng Phủ Nam Ninh đi nhanh tới đá cửa, sau đó đặt mông ngồi xuống:”Đau chết mất. Vừa rồi rơi thật đau a” 

“Vương gia?”Thấy thế, Lí Như Phong thoáng cả khinh, sau đó lập tức cười khẽ “Ta đã nói chưa? Mắt thấy ngươi ngã xuống, làm sao lại không có việc gì?” 

Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi."Tiểu bạch thỏ quả thật lợi hại, một cước đá đúng địa phương. Hiện tại, ta không chỉ đau đầu, hơn nữa cằm đau, phía sau lưng đau... Cả người sẽ không chỗ nào là bình thường?" 

Nói chuyện, hắn nhăn lại mặt, dùng sức xoa xoa cái ót. 

Lí Như Phong không nói gì lắc đầu, đưa tới cho hắn một ly trà: "Vương gia, nhẫn nhịn một lúc đi? Một lát sẽ qua." 

"Cũng chỉ có thể như thế." Thấp giọng thở dài, Hoàng Phủ Nam Ninh đem trà bên trong uống một hơi cạn sạch. 

"Vương gia." Nghĩ một chút, Lí Như Phong đột nhiên thấp giọng hỏi, "Ngươi hôm nay vì sao tính tính lại khó chịu như vậy? Ai trêu chọc ngươi a?" 

"Còn không phải chính là tên họ Tưởng kia?" Tức giận quát khẽ. Nhớ tới chuyện cũ, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt thật không tốt.

Lí Như Phong đuôi lông mày cau lại nói: "Hắn lại tới đây dây dưa Vương phi?" 

"Có lẽ đi?" 

A? Lí Như Phong sửng sốt."Vương gia, như thế nào lại có lẽ?" 

"Ta thấy hắn với tiểu bạch thỏ ở cùng một chỗ, còn tự động tự phát muốn đở nàng." Nói xong, bất giác nghiến răng nghiến lợi, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức một quyền đánh lên cái bàn, "Nam nữ thụ thụ bất thân, hắn một đại nam nhân, đối nàng như vậy ân cần làm chi?" 

"Phải chăng là vì chân Vương phi bị thương?" Lí Như Phong vội hỏi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu. 

"Như vậy thì lien quan gì đến hắn còn có những người khác mà?" 

"Mẫu hậu, hoàng huynh, tựa hồ, Tô mỹ nhân cũng có ở đó." 

Ách... 

Lí Như Phong dở khóc dở cười."Vương gia, nếu ở đây có nhiều người như vậy, bọn họ tự nhiên cũng không phải có một mình a? Tưởng đại nhân có lẽ là thật tâm muốn giúp Vương phi một phen, cũng không ý gì a." 

"Ta quản hắn có hay không có ý? Kia là Vương phi của ta, hắn có tư cách gì quan tâm nàng? Chỉ là xem thấy bọn họ hai người đứng chung một chỗ, ta liền phiền? Muốn giết hắn?" Sắc mặt càng thêm dữ tợn, Hoàng Phủ Nam Ninh lại một quyền đánh lên trên mặt bàn. 

Tuy rằng làm bạn tốt nhiều năm, nhưng trong lòng thầm nghĩ, hắn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy. Hơn nữa, hắn tức giận nguyên nhân lại là một nữ nhân? 

Lí Như Phong thổn thức không thôi. 

"Vương gia." Lại nho nhỏ tiếng kêu lên. 

Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận quay đầu."Có chuyện gì?" 

"Chẳng lẽ, ngươi không có phát hiện, ngươi đối Vương phi dường như không giống với các nữ tử khác hay sao?’’ 

"Có sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu, "Nàng là Vương phi của ta, ta tự nhiên phải quan tâm nàng có gì lạ." 

Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi? Lí Như Phong cúi đầu cười."Vương gia, còn nhớ rõ trước đó vài ngày ta và ngươi đã từng nói không? Ngươi tựa hồ, càng ngày càng quan tâm Vương phi." 

"Phải không?" Hoàng Phủ Nam Ninh ánh mắt khó hiểu, thập phần hoang mang. 

Lí Như Phong thấy thật vô lực."Vương gia, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, gần nhất, bởi vì Vương phi ngươi đã nổi nóng bao nhiêu lần? Tuyết Y tiểu thư, Tưởng đại nhân, bọn họ đều nhìn được ra ngươi có vẻ rất coi trọng Vương Phi. Trước kia, Tuyết Y tiểu thư mấy lần khi dễ tiểu thiếp trong phủ của ngươi, cũng không thấy ngươi có phản ứng gì? Ngươi cũng từng nhiều lần ở trước mặt ta khen Tưởng đại nhân, nói hắn là kỳ tài luyện võ, còn nói khó có được võ tướng như vậy, còn kêu Hoàng Thượng trăm ngàn không cần bạc đãi hắn, rồi hiện tại, xem ra ngươi bạc đãi hắn trước thì có?" 

Đúng vậy? 

Nhưng lại nhắc đến tên kia, Hoàng Phủ Nam Ninh thực cảm thấy hắn không tầm thường. 

Đây là có chuyện gì xảy ra? Hắn nhíu mày, dùng sức suy nghĩ một chút: "Chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì nàng là chính phi?" 

"Chính phi sườn phi, ngươi ở trong mắt có phân biệt sao? Đều là nữ nhân mà thôi, trừ bỏ Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng nhiều phi tử như vậy, có thấy ngươi đối với ai đó cung kính đâu? Liền ngay cả Hoàng Hậu nương nương tưởng rằng đối tốt với ngươi, ngươi còn đối với nàng đều là xem thường a?" Khóe miệng nhếch lên, hắn lại tưởng rằng có thể lừa mình dối người. 

Hoàng Phủ Nam Ninh liền càng không nghĩ ra."Đây là chuyện gì xảy ra?" 

"Vương gia, ngươi liền nhận đi? Người Vương phi này, thật sự chọn đúng rồi." Một tay đặt trên đầu vai hắn, Lí Như Phong thấp giọng nói. 

Hoàng Phủ Nam Ninh khó hiểu."Có ý tứ gì?" 

"Nói đúng hơn là, kỳ thật, ngay từ đầu ngươi chính là đối nàng xem vừa mắt, cho nên mới đồng ý kết hôn của nàng a? Bằng không, một thứ xuất nữ nhi của một võ tướng, cơ hồ cùng nha hoàn không sai biệt lắm, như thế nào có thể nhảy lên làm Vương phi? Hơn nữa, lên làm Vương phi, ngươi đối với nàng che chở cũng không thấy thiếu. Này đã nói lên, ngay từ đầu, ngươi liền đem nàng dặt ở trong lòng đi." 

"Không có khả năng?" Đối với lí do thoát thác như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh theo bản năng sẽ kháng cự. 

Lí Như Phong lại cười cười: "Vương gia, ta nói đều là sự thực."

"Không có khả năng?" Lại vẫn là những lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng nói, "Nữ nhân phiền toái như vậy, ta làm sao có thể thích? Còn đặt ở trong lòng? Chỉ là mẫu hậu cũng đã làm cho ta phiền không chịu nổi, ta cũng không nghĩ tới lại làm cho một cái tiểu bạch thỏ đến làm nhiễu loạn cuộc sống của ta?" 

"Trên thực tế, nàng đã làm nhiễu loạn rồi." 

"Ngươi nói cái gì?" Trong lòng nhảy dựng một cái? Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu nhìn hắn. 

Lí Như Phong cười."Vương gia, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, từ lúc cùng Vương phi đại hôn xong, ngươi đã thay đổi không ít sao? Gần đây nhất mà nói, ngươi thế nhưng còn có thể bởi vì Vương phi cùng sư huynh nàng mà sinh tức giận? Nếu đổi lại là Lam phu nhân các nàng, nếu là cho ngươi nhìn thấy, phản ứng của ngươi khẳng định là đem các nàng trục xuất khỏi phủ đi, tùy tiện bọn họ sống như thế nào cũng không quan tâm?" 

Ha? Hắn mới sẽ không chần chừ, loại này nữ nhân đối với hắn bất trung. 

Đúng vậy? Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng không hiểu. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn vì sao lại chỉ đối với tiểu bạch thỏ khác như vậy? 

"Cho nên, Vương gia, nhận mệnh đi?" Lại vỗ vỗ vai hắn, Lí Như Phong thấp giọng nói, "Cũng may Vương phi cũng không sai, thoạt nhìn dịu dàng nhu thuận, họ tử cũng tốt, biết cách làm người, cưới nàng, ngươi không tính là thiệt." 

"Ta mới mặc kệ điều đó?" Đẩytay hắn ra, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng bắt đầu hậm hực —— 

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao ta đối với nàng như vậy? Trước kia ta đối với nữ nhân cũng không phải như vậy a.” 

"Vương gia —— " 

"Ngươi đừng nói ta đối với nàng động tâm linh tinh gì đó, quả thực chính là chê cười? Đời này, ta phiền nhất chính là nữ nhân?" Vừa thấy hắn chỉ biết nói luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại đó, Hoàng Phủ Nam Ninh phiền không thắng phiền (theo ý nói là phiền chán không dứt),lập tức đánh gãy.