Hắn đẩy mấy kẻ định đỡ mình tránh sang một bên, rồi tự mình đứng lên, dù đầu vẫn còn choáng váng nhưng hắn vẫn ra vẻ nghiêm trang, nói. 

“Vương gia, ngài thật không làm sao chứ?” Bộ Nhu Nhi cũng đứng dậy theo, khuôn mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn, hai tay đỡ phía sau hắn. 

Cú lúc nãy, nàng vận cả sáu bảy thành công lực, ra sức mà đá, sao hắn có thể không việc gì được nhỉ? Nhất là lúc hắn ngã xuống, rõ ràng nàng nghe được âm thanh va chạm rất lớn, ngồi trên ghế mà nàng còn thấy chấn động nữa là…. Hơn nữa, đối với thực lực của mình, nàng luôn rất tự tin. 

“Bổn vương nói không có sao tức là không sao!” 

Đang cố gắng dấu giếm, lại dính phải ánh mắt nghi ngờ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh thẹn quá thành giận, tái mặt gầm lên. 

Xem ra, đúng là bị đá rất đau. J) 

Nhận ra tình hình hiện tại, Bộ Nhu Nhi rất nhu thuận mà cúi đầu. “Thiếp… thiếp không có cố ý…” 

Haizzz… 

Mới vừa còn gầm gừ với nàng, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng, lòng hắn lại mềm nhũn, dù vẫn tức anh ách nhưng hắn cũng không làm sao mà phát tiết ra được. 

“Bỏ đi, cũng không phải chuyện gì to tát, không phải chỉ là ngã thôi sao?’ 

Dù nói vậy, nhưng hắn cũng phải công nhận một điều: Khí lực của Tiểu bạch thỏ thật là lớn. Chỉ một đá của nàng đã khiến hắn bị ngã rất mạnh, hoa mắt, đau hết cả mình mẩy. Ngay cả một nam nhân bình thường chưa chắc đã làm được như nàng. 

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? 

Trong lòng hắn bất chợt xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng. Hắn quay đầu liếc nhìn nàng. 

Đúng lúc này, Bộ Nhu Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn nước như sắp khóc đến nơi. “Vương gia, ngài thực sự không bị làm sao chứ? Ngài có muốn gọi Thái y đến không?” 

“Không cần!” Chỉ mới bị đá có một phát mà đã muốn gọi Thái y, nàng muốn làm cho hắn xấu hổ chết luôn sao? Quăng luôn thắc mắc đang còn vất vưởng trong đầu minh đi, hắn kiên quyết nói. “Bổn vương rất khỏe.” 

Được rồi~ 

Nếu hắn kiên trì muốn vậy, nàng sẽ để cho hắn toại nguyện. Bộ Nhu Nhi cúi đầu, không thèm nhắc lại nữa. 

Lí Như Phong tiến đến gần: “Vương gia, nếu ngài đã không có việc gì, chúng ta đi tìm nơi nào đó yên tĩnh nói chuyện đi. Sáng nay có chút chuyện, còn chưa có nói hết.”

“Ừm, được.” Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu đồng ý. “Chúng ta đi thôi.” 

Xoay người lại, hai người cùng sánh bước rời đi. 

Bộ Nhu Nhi nhìn theo bóng hai người đó, nàng phát hiện Hoàng Phủ Nam Ninh khi di chuyển có vẻ không được thoải mái tự nhiên, lưng hắn hơi cong lại, thân thể có chút không được vững, đây rõ ràng là di chứng do cú đá của nàng. 

Nhưng mà, bỏ qua những điểm nhỏ trên thì hình ảnh hai nam nhân anh tuấn cùng sóng vai nhau mà đi trong ánh sáng này thực sự vẫn rất là đáng giá. 

Khóe miệng cong lên nụ cười, trong lòng nàng nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm. 

“Vương phi.” 

Tú Nhi vội vàng lại gần nàng, lo lắng hỏi: “Chân của người thực sự không bị làm sao chứ?” 

“Không sao.” Nàng cười, rồi đứng lên đi lại cho Tú nhi xem. “Ngươi xem, chân ta không phải là vẫn rất tốt sao?” 

Đi đi lại lại một lúc, nàng mới giật mình phát hiện chân mình không mang hài, nàng vội ngồi xuống, chờ Tú nhi mang hài vào chân cho mình. 

“Vương phi, người nói xem, Vương gia chắc cũng không bị sao có phải không ạ?” Tay đi hài cho Bộ Nhu Nhi, Tú nhi không quên hỏi nàng. “Nô tì nghe thấy âm thanh rất lớn khi Vương gia ngã xuống, nếu lúc đó là nô tỳ, khẳng định là nô tỳ không thể nào đứng dậy nổi.” 

“Vương gia đã nói hắn không sao thì khẳng định là không sao rồi. Hắn là nam nhân, da dày thịt béo, chúng ta là nữ nhân, đương nhiên không thể so sánh được rồi.” Nở ra một nụ cười nhạt, Bộ Nhu Nhi bâng quơ nói. 

Vương gia à, tuy rằng ta đạp ngươi một cước, nhưng mà trước mặt hạ nhân ta cũng đã giúp ngươi giữ thể diện, nên chúng ta coi như là đã huề nhau. J) 

“A.” Tú nhi ngây ngốc gật đầu, nếu chủ nhân đã nói như vậy thì tất nhiên nàng cũng tin rồi. 

Cảm giác bị Hoàng Phủ Nam Ninh vuốt ve khi nãy vẫn như còn nguyên trên đôi chân Bộ Nhu Nhi khiến nàng thấy khó chịu. 

“Chúng ra về phòng thôi. Ngươi nhanh mang bồn nước đến cho ta rửa chân luôn.” Nàng lớn tiếng gọi Tú nhi. 

“A?” Tú nhi ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng gật đầu. “Cũng đúng ha, khi nãy Vương phi đi chân không trên mặt đất, đúng là phải rửa chân.” 

Chuyện đó Bộ Nhu Nhi không cần, nàng chẳng qua chỉ là muốn xóa sạch dấu vết lưu trên chân nàng của tên nam nhân kia thôi. 

Trong lòng thầm ca thán, Bộ Nhu Nhi cũng nhanh chóng đứng lên. Thực sự thì nàng không thích bị người khác lưu lại vết tích trên cơ thể mình, nhất là mấy tên nam nhân.