Lúc ở chung, Quý Cường vẫn cứ lười biếng hệt như trước, nhưng so với lúc y còn ở một mình thì đã sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều lắm rồi, bởi vì luôn có Trương Tự Minh dọn dẹp quét tước. Trương Tự Minh cũng không yêu cầu người yêu phải thay đổi. Quý Cường đã từng mường tượng ra cảnh Trương Tự Minh bày ra bộ mặt “thầy giáo”, yêu cầu y làm thế này, làm thế nọ, nhưng trên thực tế Trương Tự Minh lại chưa từng yêu cầu y làm bất cứ điều gì cả.

Quý Cường có cảm giác Trương Tự Minh cưng chiều và bao dung y nhiều lắm. Có đôi khi thấy Trương Tự Minh dọn dẹp nhà cửa lộn xộn, Quý Cường sẽ nói xin lỗi rồi chủ động phụ giúp, rồi sau đó, Quý Cường sẽ tự cất nhắc bản thân phải chú ý giữ gìn nhà cửa sạch sẽ.

Từng điều nhỏ nhoi giữa cuộc sống của hai người dần dần thay đổi, là những thay đổi nhỏ bé. Cả hai giúp nhau điều chỉnh, phối hợp với thói quen của đối phương.

Đây chính là yêu phải không… Chậc, Quý Cường nghĩ. Trước kia, Quý Cường chưa bao giờ nghĩ y sẽ vì bất cứ ai mà thay đổi. Đây chính là yêu… nhỉ. Quý Cường bỗng đỏ mặt. Đều đã là ông chú cả rồi, yêu cái gì mà yêu chứ, cùng nhau sống ngày qua ngày mới đúng.

Tối hôm nay, Trương Tự Minh thấy Quý Cường ngồi bên cạnh bàn, cầm máy tính nhỏ của Trương Tự Minh bấm lui bấm tới, lại còn lật sổ tiết kiệm ra xem, Trương Tự Minh ý thức được nhất định Quý Cường đang có chuyện.

Hai người bây giờ đang sống cùng nhà, trích ra một phần tiền để dùng chung, số tiền thừa không dùng hết thì cứ một khoảng thời gian lại đưa vào sổ tiết kiệm do Trương Tự Minh quản lý. Quý Cường trừ tiền nộp hàng tháng ra, còn thừa lại thì tự y giữ, coi như đó là tiền để dành. Tiền này nói là để dành nhưng thật ra cũng nửa công khai, bởi vì sổ tiết kiệm của hai người để chung một chỗ, đối phương muốn dùng cũng không sao.

“Sao thế?” Trương Tự Minh đi đến ngồi bên cạnh Quý Cường.

Quý Cường đang ngơ ngác, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bỗng rụt cổ lại, sau đó vội vã đóng cuốn sổ tiết kiệm trong tay, “Không, không có gì hết.”

“Không có gì mà lại đem sổ tiết kiệm ra ngâm cứu, ngâm cứu gì đó, tính vi phân tích phân à?”

“Không phải.”

Quý Cường không nói gì nữa, đẩy Trương Tự Minh đi tắm. Thấy Quý Cường không muốn mở miệng, Trương Tự Minh cũng thôi không hỏi nữa.

Lại qua một ngày, Trương Tự Minh thấy Quý Cường lục lọi trong ngăn kéo, hắn đi tới, “Tìm gì vậy?”

“Tôi tìm giấy chứng xe.”

“Giấy gì?”

“Anh đừng có xía vào, tự tôi tìm được. Rõ ràng lúc đầu để ở chỗ này mà.”

Chiếc xe kia rất quan trọng đối với Quý Cường. Tìm giấy chứng nhận ư? Nghĩ chắc chắn Quý Cường có chuyện gạt mình, Trương Tự Minh âm thầm nhíu mày.

Một hồi sau Quý Cường tìm được giấy chứng xe, y bỏ vào trong túi văn kiện. Ngày hôm sau, Trương Tự Minh âm thầm trộm nhìn một chút, văn kiện vẫn còn để ở bên trong. Thầm nghĩ nếu văn kiện không có ở đây, bị Quý Cường mang ra đi ra ngoài, y khẳng định chắc hẳn đã có chuyện lớn gì đó, Trương Tự Minh quyết định hỏi thử xem sao.

“Em định mang xe đi làm gì à?”

Sau bữa cơm tối, Trương Tự Minh ngồi trên ghế salon, bâng quơ hỏi, lại đưa ánh mắt sắc bén liếc xem phản ứng của Quý Cường. Quý Cường bị hỏi bỗng giật mình co rụt cơ thể lại, sau đó ấp úng đáp: “Không, không có gì.”

“Hình như cũng chưa đến thời gian bảo trì định kỳ phải không?”

“Ừ.”

“Kiểm tra thường niên à?”

“Ừ.”

Trương Tự Minh trừng mắt, bàn tay đang vịn ở sô pha khẽ vỗ nhè nhẹ, “Em đàng hoàng một chút cho tôi.”

Thật ra giọng điệu nói chuyện của Trương Tự Minh cũng không nặng, ra vẻ thương lượng thì đúng hơn, nhưng Quý Cường trong lòng có tâm sự vẫn bị hù chết khiếp, ừ một tiếng rồi khai ra toàn bộ.

“Tôi đang tìm người coi thử chiếc xe của tôi bán được bao nhiêu tiền.”

Trương Tự Minh nhíu mày, “Có ý gì? Em muốn bán xe sao?”

“Ừ.”

“Tại sao?” Ban đầu Trương Tự Minh đoán Quý Cường đang cần tiền. Nhưng cần tiền đến mức nào mà phải bán xe chứ. Xe là bảo bối của Quý Cường, là tài sản lớn nhất của y, là một phần công tác và cũng là công cụ làm ăn của y.

Quý Cường sợ hãi nhìn Trương Tự Minh một chút, y cúi đầu, ấp a ấp úng nói thật. Thì ra, có một người bạn tìm đến vay tiền Quý Cường, nói là trong nhà có việc, muốn mượn gấp một trăm năm mười nghìn.

Trương Tự Minh vừa nghe xong đã tức giận, cho bạn bè mượn tiền cũng được thôi, nhưng cũng phải lượng sức mà cho chứ. Một trăm năm mười nghìn đối với hai con người bình thường như Quý Cường và Trương Tự Minh không phải là con số nhỏ. Trương Tự Minh cảm thấy rất giận dữ đối với người bạn hắn chưa từng gặp qua của Quý Cường này, mượn thì mượn, nhưng đi mượn người nghèo là có ý gì đây.

“Em đồng ý cho hắn mượn rồi?” Trương Tự Minh hỏi.

“Ừ, hắn bảo đang cần gấp.” Quý Cường lớn giọng.

Trương Tự Minh suy nghĩ một hồi, muốn nói vài lời nhưng cố nhịn xuống. Tiền của Quý Cường, y muốn làm chủ ra sao là tùy y, Trương Tự Minh vốn không muốn can dự vào, nhưng nếu như lúc này không tỏ thái độ, Trương Tự Minh sẽ cảm thấy nặng lòng không bỏ qua được.

“Vậy là em muốn bán xe để lấy tiền cho hắn mượn?”

“Ừ.” Quý Cường cứng nhắc gật đầu.

“Đây là một người bạn rất rất thân sao?”

“Biết được vài năm.” Mới vừa rồi Quý Cường còn dùng giọng điệu cứng rắn, giờ này khi nghe hỏi đến quan hệ của y với người kia, y lại có biểu hiện mập mờ không nói rõ.

Nhìn vẻ mặt Quý Cường, Trương Tự Minh thật lòng rất muốn nhảy cẫng lên hét vào mặt y “Em ngu quá đi mất!”, nhưng mà hắn lại thành công nhịn xuống.

“Mượn thì mượn, nhưng nhất thiết phải bán xe sao?” Trương Tự Minh nỗ lựa hạ giọng, ra vẻ bình tĩnh.

Quý Cường cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, “Chứ tiền đâu ra tôi có mà nhiều vậy…”

Có hiểu tự lượng sức mình là sao không hả! Sắc mặt Trương Tự Minh càng lúc càng kém, hắn cũng biết Quý Cường sẽ nói vậy mà.

“Mượn ít đi một chút không được sao?”

“Hắn nói hắn đang cần gấp, rất rất gấp…” Quý Cường cúi đầu nhỏ giọng nói, nhưng giọng rất kiên định, nghe giọng nói của y Trương Tự Minh cũng hiểu y đã nhất quyết sẽ cho người kia mượn khoản tiền này.

Đem hết tiền cho mượn, em ăn cái gì, uống cái gì, làm việc gì đây hả!

Quý Cường nghe được tiếng thở dài của Trương Tự Minh, dè dặt giương mắt nhìn hắn một chút rồi lại cúi đầu xuống.

Tên này lại đang chống cự một cách tiêu cực! Trương Tự Minh trừng Quý Cường.

Suy đi nghĩ lại, Trương Tự Minh nói với Quý Cường: “Em thương lượng với bạn chút đi, nói với hắn trong khoảng thời gian này em không thể kiếm ra được một số tiền lớn đến vậy. Đừng bán xe, hai chúng ta góp lại xem thử có được bao nhiêu thì cho hắn mượn bấy nhiêu.”

Lúc này Quý Cường lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, bạn tôi nói cần còn nhiều hơn thế, chẳng qua chỉ mượn tôi một trăm năm mươi nghìn. Tôi phải tìm cách gom cho đủ.”

Gom cái rắm ấy chứ gom! Cái người này sao nói mãi không thông thế nhỉ! Trương Tự Minh rống to ở trong lòng.

“Vậy bán xe xong em định làm thế nào?” Trương Tự Minh hỏi.

“Tôi mướn một chiếc xe của công ty là được.”

Được cái rắm ấy! Trương Tự Minh lạnh mặt, làm sao để có thể thuyết phục được cái tên đàn ông sóng não vặn vẹo này đây.

“Vậy người bạn kia có nói lúc nào sẽ trả lại tiền cho em không?”

“À… Lúc nào hắn có thì hắn mới trả được. Tôi cũng không thể vừa cho mượn đã đòi người ta trả lại, mượn tiền không phải cũng vì đang túng thiếu sao?”

Nhìn bộ dạng ra vẻ có lý của Quý Cường, Trương Tự Minh tức đến hộc máu.

Ngu ngốc!

Trong lòng Trương Tự Minh hiểu rất rõ, Quý Cường vốn là một người đàn ông như vậy, có nghĩa khí, giữ lời hứa, rất thật thà, sống chân thành, vô cùng nhiệt tình. Trên người Quý Cường sở hữu sự cố chấp kiên định mà Trương Tự Minh không có. Hắn yêu y chính bởi tính cách này của y, nhưng hiện giờ, sự cố chấp của y cũng đang làm cho Trương Tự Minh cực kì nhức đầu.

Phải làm sao mới thuyết phục được y đây?

Tối nay, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng chẳng đi đến kết quả gì.