Trương Tự Minh cũng không về ngay lập tức, hắn ở lại nấu cơm tối. Ngồi cùng phòng với Trương Tự Minh khiến cho Quý Cường cảm thấy không thoải mái, kiểu gì cũng thấy không tự nhiên chút nào.

Lúc Trương Tự Minh ra về, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ, Quý Cường ngồi một mình, bắt đầu cảm thấy một cảm giác mất tự nhiên khác. Y đang cô đơn sao? Hình như cũng không phải. Suy nghĩ một hồi, Quý Cường bất chợt phát hiện ra, cảm giác bất an này thật ra có tên là – nhung nhớ.

Nếu như y từ chối hắn, sợ rằng y sẽ mất đi hắn. Chắc chắn là vậy. Không phải người yêu, mà sợ rằng cũng sẽ chẳng thể quay về làm bạn bè. Nghĩ tới đây Quý Cường bỗng cảm thấy giận dữ, gấp gáp gì vậy chứ, mượn rượu để kéo người ta lên giường, khốn thật, khiến cho y bây giờ chẳng còn đường lui nữa. Nhưng nếu hai người chỉ làm bạn… Nếu như hai người có ý với nhau, tiến thêm một bước cũng là chuyện rất tự nhiên, cả hai đều là hai ông chú không còn nhỏ tuổi nữa rồi, còn kéo dài để làm gì nữa? Chẳng lẽ còn để đợi mười năm tám năm sau mới chịu yêu sao.

Các luồng suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong lòng Quý Cường, khiến cho tâm trạng y không ngừng lơ lửng.

Nếu như cuộc sống của y không có người này, Quý Cường cứ nghĩ mãi về chuyện đó, cảm thấy không ổn chút nào. Không phải là vấn đề đã quen có đối phương tồn tại cạnh bên, mà là người này rất thấu hiểu nội tâm của y, là người đồng cảm với y, là người mà Quý Cường không thể từ bỏ được.

Thật ra – trong lòng đã thích hắn mất rồi. Điều này Quý Cường có thể khẳng định được. Nếu như hai người sống với nhau, Quý Cường suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng rất tốt, cả hai đã bên nhau cũng được một đoạn thời gian rồi. Nghĩ tới đây Quý Cường đột nhiên bừng tỉnh, hồi trước Trương Tự Minh hẹn y cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, đến nhà đối phương, nghĩ một chút lại ra một đống chuyện, thì ra hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai của cả hai rồi.

“Phù…” Quý Cường hít sâu, vuốt vuốt cái gáy.

Thì ra, hắn vẫn luôn luôn theo đuổi y. Nghĩ tới đây, Quý Cường bỗng đỏ mặt. Trước đây cũng đã từng nghĩ qua chuyện này rồi, hiện tại sự tình bỗng lướt qua đầu từng chuyện một, trong lòng tự dưng thấy rất rõ ràng.

Ngày hôm sau, Quý Cường gọi điện thoại cho Trương Tự Minh.

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

“Sao?” Lúc nhận được điện thoại, trống ngực của Trương Tự Minh đập thình thịch, giọng nói của hắn run rẩy.

“… Sống cùng nhau đi.”

Nhẹ nhàng thở ra, tảng đá trong lòng Trương Tự Minh rốt cục cũng rơi xuống.

“Buổi tối đến nhà tôi đi.”

“Tôi…”

“Em nghỉ một đêm thì toàn dân không có xe taxi để ngồi sao?”

“Ừm.”

Cúp điện thoại, Trương Tự Minh ngồi trước bàn làm việc, im lặng chống cằm cười một hồi thật lâu. Mà ở đầu dây bên kia, Quý Cường còn đang oán giận siết điện thoại.

Nếu như y cứ vậy mà nghe theo mệnh lệnh của hắn thì khác nào y chẳng có địa vị gì hết. Quý Cường không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tối đến, Quý Cường ngoan ngoãn vác xác đến nhà Trương Tự Minh, Trương Tự Minh đã nấu xong cơm tối chờ y. Vốn nghĩ Trương Tự Minh sẽ có nhiều điều muốn nói, nhưng đến tận khi ăn cơm xong hắn vẫn không nói gì cả, Quý Cường vừa bất an lại mong đợi liếc Trương Tự Minh một chút.

Dọn dẹp bếp xong, Trương Tự Minh bưng trà đến ngồi bên cạnh Quý Cường. Nhìn thấy đôi mắt liếc ti hí của Quý Cường, Trương Tự Minh nhịn cười không nổi.

Người này có biết y rất đáng yêu không!

“Em chuyển đến đây ở đi.” Trương Tự Minh nói.

“À… Hả!?” Quý Cường chớp mắt. Y bỗng phát hiện ra tốc độ phản ứng của Trương Tự Minh nhanh hơn y rất nhiều, khiến cho tay chân y luống cuống, làm cho trái tim y hoảng loạn, để cho y không nhịn được mà muốn bày tỏ tình cảm này. Quý Cường ngược lại không phải sợ, mà là cảm giác không theo kịp tiết tấu câu chuyện khiến cho y lúng túng.

Trương Tự Minh nhìn biểu cảm nghi hoặc của Quý Cường, cười nói: “Không phải đã quyết định sẽ cùng tôi chung sống hay sao, ở chung là chuyện rất bình thường mà. Lại nói, có cần phải trả thêm một phần tiền thuê phòng không?”

“Tôi… sẽ gây ra nhiều phiền phức cho anh.” Nhìn căn nhà của Trương Tự Minh gọn gàng ngăn nắp, cửa sổ không dính lấy một hạt bụi, Quý Cường theo bản năng mà nghĩ tới chỗ ở bừa bộn không chịu nổi kia của mình.

Trương Tự Minh mỉm cười, đưa tay ôm lấy bả vai của Quý Cường, nhìn vào trong mắt y nói: “Tôi hoàn toàn không ngại.”

“Tôi sẽ bày bừa nhà của anh mất.”

“Không sao, tôi sẽ dọn.”

“Tôi… Tôi không được sạch sẽ.”

“Tôi sẽ giám sát em.” Trương Tự Minh nhe răng cười nói.

Hả, giám sát! Trong ngực Quý Cường thịch một tiếng, không biết Trương Tự Minh sẽ đối phó với sự lười biếng của y ra sao, nhưng y có thể khẳng định, người đàn ông này sẽ đứng ở trước mặt y, hét lên ra lệnh y phải đi rửa tay, đi tắm, đi giặt quần áo.

Đồng ý, hay không đồng ý, trong vòng một giây đồng hồ phải đưa ra câu trả lời.

Quý Cường cắn răng, “Được, tôi chuyển sang đây.”

Nhìn Quý Cường tựa như tráng sĩ nắm tay quyết tâm, Trương Tự Minh đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn cứng rắn của y. Chuyển đến đây ở là chuyện khó khăn đến vậy sao? Có hắn phục dịch lại chẳng tốt à? Cái “ổ” bên kia bị y quậy cho nát bét có gì thoải mái chứ?

“Lúc nào chuyển?”

Quý Cường suy nghĩ một chút, “Tôi phải thu dọn ít đồ vặt vãnh đã.”

“Tôi giúp em.”

Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Trương Tự Minh, Quý Cường chợt nghĩ giờ đây y đã không còn đường lui nữa rồi. Ai bảo người đàn ông này là một người lịch sự hòa nhã chứ! Hắn à, hắn hoàn toàn là một tên thổ phỉ đội lốt nhã nhặn!

Dọn dẹp một số đồ đạc xong xuôi, tìm công nhân dọn nhà, Quý Cường bị thả vào trong bao tải rồi được Trương Tự Minh xách về nhà.

Ngồi trên ghế salon uống canh nóng Trương Tự Minh nấu, Quý Cường nhìn Trương Tự Minh đi ra đi vào dọn dẹp, phân loại áo quần và đồ đạc của Quý Cường, sau đó sắp đặt vào trong nhà. Nhìn một hồi, lồng ngực Quý Cường bỗng thấy ấm áp vô cùng. Đã bao nhiêu năm rồi y chưa được thanh thản khoan khoái như vậy. Y là một người tùy tiện, đồ dùng xong thì ném đi, để đồ chỗ nào thì thuận tay lấy ở chỗ đó. Không phải là y không muốn chỉnh tề gọn gàng, chỉ là một mình y đấu không lại thiên tính.

Cũng không phải bạn bè y chưa từng quở trách y, nhưng người duy nhất giúp cho y dọn dẹp gọn gàng cũng chỉ có mỗi mình người đàn ông đang ở trước mắt y đây. Nghĩ đến đó Quý Cường bỗng nở nụ cười. Có người đối xử tốt với mình, cảm giác đó thật tốt vô cùng.

“… Cái này em còn xài không?” Trương Tự Minh lôi ra một cái áo thun cũ tựa như giẻ lau nhà.

Quý Cường nhìn nhìn quan sát một hồi, “À, thôi cứ vất đi…”

Trương Tự Minh để chiếc áo thun cũ sang một bên, tiếp tục thu dọn.

“Tôi, để tôi lại giúp anh.” Quý Cường cảm thấy để cho mỗi mình Trương Tự Minh dọn dẹp, còn y thì ngồi đây húp canh cũng không được hay cho lắm.

“Em nghỉ ngơi đi, tôi dọn cũng sắp xong rồi.”

“Ồ.”

Nghĩ đến một vấn đề, Quý Cường dò xét hỏi, “Tự Minh, tôi muốn hỏi… chỗ này giờ đây coi như của ai?”

Trương Tự Minh cũng không quay đầu lại, hai tay tiếp tục sửa sang đống áo quần, “Dĩ nhiên là của hai chúng ta rồi!”

Tay ôm chén canh, Quý Cường cười tựa như đá nứt, có người đối xử tốt với mình, thật tốt vô cùng.

Sau một thời gian thích ứng với nhà mới, Quý Cường đã rất nhanh tập được thói quen, biết rõ gần đây có nơi nào bán đồ ăn sáng, nơi nào có siêu thị, quán trà quán ăn nào ngon nhất.

Trương Tự Minh thương lượng với Quý Cường, muốn y đổi ca đêm sang ca sáng.

“Ban ngày tôi không ở nhà, buổi tối em lại không về, chúng ta không ở bên cạnh nhau thì chẳng giống gia đình gì cả. Em nói có phải không?”

Quý Cường rất dễ bị thuyết phục, y thương lượng với tài xế ca sáng nói muốn đổi ca. Như vậy, mỗi ngày đến tối tan làm có thể cùng người yêu ăn cơm tối rồi.

“Nhưng mà nếu như anh tăng ca, tôi sẽ không có cách nào đi đón anh cả.” Quý Cường đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Trương Tự Minh thoải mái cười, “Sao lại không thể, em bắt xe đến công ty rồi cùng tôi đi ăn khuya cũng được mà.”

Trong lòng Quý Cường xoay một vòng, cũng phải, không nhất định cứ phải là y lái taxi đến đón hắn, y cũng có thể bắt xe đến công ty Trương Tự Minh chờ hắn, rồi sau đó cùng nhau về nhà, hình thức hơi biến hóa một chút nhưng nội dung vẫn không thay đổi.

“Ha ha, anh nói đúng đó.”