Tiên Sinh, Em Thích Anh

Chương 8: Nháy mắt lúng túng này

Dịch và edit: PUPANDA

Hậu quả Trình Vân đá một cước, chính là phản công của ba người trước mặt, Trình Vân liền chọn đánh đứa cầm đầu kia, đánh đến đứa cầm đầu kia chịu thua, cầu tha, hai đứa khác tất nhiên cũng dừng tay, cuối cùng trên mặt Trình Vân cũng bầm dập không ít.

Tên cầm đầu trước khi đi còn buông một câu ác ý, Trình Vân chế nhạo một tiếng, không để ý.

Lúc đánh nhau rất sướng, đánh xong lúc này trong lòng cậu có chút thấp thỏm, chuyện đánh nhau, cậu không muốn để Dịch Tranh Hoa biết, giờ làm sao đây?

Trên người cậu dính rất nhiều bùn đất, ra sức phủi phủi, phủi dấu bùn trên người mờ bớt đi. Trên mặt cậu còn có vết trầy xước và bầm tím rõ ràng, này không phải phủi hai cái là có thể giải quyết, người đến đón mình tan học, nhìn thấy vết bầm trên mặt, nhất định sẽ báo cáo với Dịch tiên sinh, cậu vừa đi vừa nghĩ, ra cổng trường, liền nhìn thấy xe đang chờ ở đối diện cổng trường.

Dịch Tranh Hoa đã gửi biển số xe đón cậu cho cậu, kiểu dáng xe cũng miêu tả rõ ràng, Trình Vân đi ra liền nhìn thấy chiếc xe Dịch tiên sinh nói kia, cậu cúi đầu, quẹo đi, đến cửa hàng nhỏ gần trường, trong cửa hàng này bán là một số đồ trang điểm, gấu bông, nón v.v, còn có một ít trang sức nhỏ, con gái bên trong rất nhiều.

Lúc Trình Vân vừa vào có chút lúng túng, một chị gái tư vấn mua hàng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Trình Vân sững một hồi, mỉm cười hỏi thăm: "Cậu có cần gì không?"

Anh mắt Trình Vân rơi trên mặt người đó, nhìn vẻ mặt mỉm cười kia, mặt lúng túng đều đỏ lên, dáng vẻ này của mình có phải quá nhếch nhác không, cậu cúi đầu, hỏi: "Cái kia...có thứ gì có thể...che vết bầm không?"

Chị gái tư vấn mua hàng hiểu ý của Trình Vân, dẫn Trình Vân đến chỗ đồ trang điểm, chỉ vào đồ trang điểm kem nền, che khuyết điểm v.v, tươi cười lộ tám cái răng: "Mấy cái này đều có thể, nếu không biết dùng loại nào, có thể đều thử chút, rồi quyết định."

Trình Vân nhìn đồ trước mặt, vẻ mặt mù tịt, mấy cái này đều là gì vậy?!

Chị gái tư vấn mua tựa như lại lần nữa hiểu cảm nhận của Trình Vân, từ bên trong lấy ra một loại kem che khuyết điểm: "Anh đẹp trai, da cậu trắng, kem che khuyết điểm màu này rất hợp với cậu, lâu trôi, tôi có thể thử cho cậu xem trước, nếu thấy hợp lại mua."

Trình Vân nhìn chằm chằm loại kem che khuyết điểm đó, mím môi không nói, cậu cảm thấy nếu dùng cái này che vết bầm và vết thương, sẽ gây nhiễm trùng vết thương hay không? A, khoan nghĩ nhiều như thế, trọng điểm hiện tại là che vết bầm trước, chịu qua hôm nay trước rồi nói.

Trình Vân nghĩ đến đây, hạ quyết tâm, cắn răng, nói: "Làm phiền thử cho tôi đi."

.....

Nửa tiếng sau, Trình Vân mang theo cái nón đen đi ra, người bán hàng trong này rất có trách nhiệm, che cho cậu chút dấu vết đều không còn, chính là nhìn mặt trắng.

Trình Vân lần nữa về cổng trường, đi thẳng đến chiếc xe màu đen kia, người trên xe nhìn thấy Trình Vân, xuống xe, "Trình tiên sinh."

Xuống xe rồi, Trình Vân mới nhìn thấy người này là Lương Uyên, cậu mỉm cười, "Chào trợ lý Lương, gọi em Trình Vân là được, chờ đã lâu rồi đi."

Lương Uyên lễ độ cười cười, lắc đầu, dù sao hôm nay nhiệm vụ ông chủ cho y chính là tùy thời chờ lệnh, đến đón Trình Vân thoải mái hơn ngồi văn phòng nhiều, không động não không tốn sức, y kéo cửa xe ra, nói: "Trình tiên sinh, lên xe đi, ông chủ nói hôm nay có thể về cùng ăn cơm tối."

Trình Vân nói cảm ơn, gật đầu, lên xe, cúi đầu không nói chuyện, tận lực không để Lương Uyên nhìn rõ mặt, để không đột ngột quá, cậu lấy di động ra, nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng lại nghĩ: xem ra không phát hiện, cậu có chút vui mừng, Dịch tiên sinh tối nay lúc nào về nhỉ, tối nay có thể che giấu được không đây.

Hai người cả quãng đường cũng không nói chuyện, bởi vì Trình Vân từ trên xuống dưới đều biểu hiện ra dáng vẻ cự tuyệt giao tiếp, Lương Uyên thì cũng mới gặp Trình Vân lần thứ hai, tất nhiên không phát hiện gì, y ở trong kính phản quang thường nhìn Trình Vân một cái, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, ông chủ rất để ý Trình Vân, y là trợ lý toàn năng của ông chủ, phải thời thời khắc khắc giúp ông chủ thu thập tình báo.

Lương Uyên luôn chăm chú nhìn Trình Vân, phát hiện Trình Vân trừ cúi đầu nghịch di động, cái gì cũng không làm, hoàn toàn khác ngày đó, có lẽ chỉ có ở trước mặt ông chủ mới sẽ khác đi.

Lương Uyên sau khi đưa Trình Vân đến nhà, liền lái xe rời đi.

Trình Vân đẩy cửa đi vào, phát hiện dì Chu đã về, dì Chu buổi sáng không ở, bữa sáng không biết là Dịch tiên sinh mua hay tự làm, nếu là tự làm, vậy Dịch tiên sinh có chút lợi hại a, hơn nữa cậu lại dưới tình huống không hay biết ăn được món Dịch tiên sinh làm.

Ý nghĩ linh tinh trong lòng Trình Vân chưa từng ngừng, cậu thay dép, đến nhà vệ sinh nhìn mặt trước, phát hiện không nhìn ra vết bầm, liền đi đến phòng bếp, chào dì Chu: "Dì Chu về rồi ạ?"

Dì Chu là một phụ nữ trung niên, năm nay hơn 50 tuổi, ngày thường ở tại nơi này, tối qua là vì con trai trở về, dì muốn về nhà thăm con trai, mới xin nghỉ, trưa nay đã quay về, sau khu dọn dẹp trong nhà một chút, thì bắt đầu làm cơm tối.

Dì Chu nghe thấy cửa vang, liền đoán được là Trình Vân về, đang nấu đồ ăn, nên không đi ra, Trình Vân lại trực tiếp đến phòng bếp, dì cười mắt đều sắp không thấy đâu: "Về hồi trưa. Vân Vân, đói chưa?"

"Dạ không đói. Dịch tiên sinh nói tối nay về ăn cơm." Trình Vân dựa cửa phòng bếp, nhìn dì Chu nêm gia vị, sau đó thuần thục đảo muôi, lấy đĩa ra, đổ đồ ăn vào.

Dì Chu làm xong một món, mới xoay người nhìn Trình Vân, dì mỗi ngày đối mặt Trình Vân, cái xoay người này, chợt nhìn thấy mặt cậu, luôn cảm thấy có chút lạ lạ, nhất thời không nhìn ra lạ chỗ nào.

Dì nhanh chóng cắt cho Trình Vân đĩa trái cây, đưa cho cậu: "Có thể ăn ít trái cây trước, Dịch tiên sinh còn không chắc chừng nào về, đừng để đói."

Dịch Tranh Hoa chính là như vậy, thời gian mỗi lần về nhà đều không xác định, lúc trước dì Chu làm cơm xong chờ đợi, lúc Dịch Tranh Hoa về thì cơm đã nguội, lại hâm nóng ăn, dì Chu luôn cảm thấy như vậy mùi vị sẽ không ngon, Dịch Tranh Hoa lại cảm thấy không có gì, sau đó dì Chu luôn sẽ liên lạc với Lương Uyên, phỏng chừng thời gian Dịch Tranh Hoa về, xem thời gian nấu cơm, hiện tại trong nhà có Trình Vân, thời gian nấu cơm cũng phải chiếu theo Trình Vân.

Trình Vân không ngờ dì Chu trong lúc nấu ăn còn đặc biệt cắt một đĩa trái cây cho cậu, cậu có chút ngại ngùng: "Dì Chu không cần lo cho con, con chỉ đến xem dì nấu ăn, con cũng muốn học nấu."

Dì Chu nghe thấy lời này, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, cảm thấy đứa trẻ Trình Vân này quá ngoan, nhưng vẫn nhịn không được hài hước nói: "Là muốn nấu cơm cho Dịch tiên sinh sao?"

Trình Vân nghe thấy lời này đầu tiên là sững lại, mặt từ từ đỏ lên, cắn môi: "Dì Chu, đừng nói vậy mà."

Dì Chu cười lớn, không tiếp tục chọc cậu nữa, cũng không nói bảo Trình Vân ra ngoài, Dịch tiên sinh khó lắm mới tìm được một người kết hôn, dì cũng phải làm chút gì, dì cười cười, bắt đầu làm mấy món còn lại. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))

Chỉ là lúc dì Chu đang nấu, sẽ kèm theo giảng giải, Trình Vân nghe rất nghiêm túc, về phần học nấu ăn có phải vì làm cho Dịch tiên sinh ăn không, phỏng chừng chỉ có chính Trình Vân biết.

Lúc Dịch Tranh Hoa về, hai người vẫn đang nói cười, dì Chu đang chỉ một đĩa đồ ăn nói với Trình Vân, nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngừng lời, cười nói: "Dịch tiên sinh về rồi."

Dịch Tranh Hoa đáp một tiếng, để túi công văn đến trên sofa, cởi áo khoác tây trang ra, để ở thành sofa, mới hỏi: "Đang thảo luận gì vậy? Vui như thế."

"Vân Vân muốn học nấu ăn, dì đang dạy cậu ấy." Dì Chu cười nói với Dịch Tranh Hoa.

Dịch Tranh Hoa nới lỏng cà vạt, nhướng mày, nhìn Trình Vân, "Ồ? Bạn nhỏ muốn học nấu ăn à, vậy rất tốt."

Trình Vân bị gọi bạn nhỏ đã quen, dứt khoát cũng không sửa sai nữa, cậu cười trả lời: "Học nấu ăn không lo chết đói."

Dịch Tranh Hoa cảm thấy học nấu ăn không gì không tốt, chỉ là nhìn qua một cái, cảm thấy sắc mặt bạn nhỏ không đúng lắm, bạn nhỏ biến trắng rồi? Anh đến gần chút, phát hiện mặt xác thực không đúng, anh vươn tay sờ mặt Trình Vân, hỏi: "Trên mặt bôi cái gì?"

Dịch Tranh Hoa nhìn ngón tay, phát hiện trên ngón tay có thứ màu trắng, anh biết đây là gì, chỉ là không biết bạn nhỏ vì sao sẽ bôi mấy cái này.

Dì Chu vốn đã cảm thấy sắc mặt của Trình Vân có chút lạ, nhất thời không nghĩ đến, nhìn thứ màu trắng trên tay Dịch tiên sinh, mới hiểu, dì không nói gì, để hai người trò chuyện, xoay người đến phòng bếp lấy cơm.

Trình Vân không ngờ Dịch tiên sinh một cái đã nhìn ra, cậu cảm thấy đặc biệt lúng túng, nhìn vẻ mặt của Dịch tiên sinh, phát hiện Dịch tiên sinh không tức giận, cậu cười cười: "Đây là Khương Hòa bôi cho em, cậu ta nói nam sinh bây giờ đều bôi mấy thứ này, nói là trông da đẹp nhìn đẹp trai hơn...."

Tiếng nói ngày càng nhỏ, cậu có chút không bịa nổi nữa.

Dịch Tranh Hoa kinh ngạc nhìn bạn nhỏ, anh nhíu mày, là tuổi anh quá lớn, không theo kịp trào lưu hiện đại sao?

"Da em rất đẹp, cũng rất đẹp trai, không cần bôi mấy cái này."

Trình Vân lúng túng cười cười, gật mạnh đầu, trong lòng lại thở phào, tránh được rồi.

Hai người đi rửa tay định ăn cơm, Dịch Tranh Hoa phát hiện bạn nhỏ lại không tẩy đi thứ trên mặt, nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, sắp xếp ngôn từ, mới nói: "Trình Vân, cái thứ kia bôi nhiều không tốt cho da, vẫn là ít bôi thì hơn."

Trình Vân đang cầm đũa, nghe thấy lời này dừng lại: "Em lát nữa về phòng liền tẩy sạch, sau này không bôi linh tinh nữa."

Dịch Tranh Hoa bấy giờ mới không nói gì nữa, trong lòng bắt đầu nghĩ có phải nên tìm hiểu thanh thiếu niên bây giờ đều thích những gì không.

Cuối cùng kiên trì ăn cơm xong, Dịch Tranh Hoa đến thư phòng, Trình Vân cảm thấy mặt có chút ngứa, về phòng liền tẩy đi thứ trên mặt, hôm nay không những đã mua kem che khuyết điểm, còn mua nước tẩy trang, người bán hàng kia nói phải dùng nước tẩy trang tẩy mấy thứ này, chỉ dùng nước thì tẩy không sạch.

Sau khi rửa sạch mặt, cậu lại nhìn chút, có thể là thời gian ngắn, vết thương không bị nhiễm trùng, lúc này mới đi tắm.

Sau khi tắm xong, cậu đi lục tìm, xem có thuốc có thể bôi không, nếu không chờ hết tự nhiên còn không biết chờ đến lúc nào.

Cậu lục hồi lâu, mới lục được một tuýp thuốc mỡ nhỏ, cậu xem hướng dẫn, nghĩ hẳn có hiệu quả, trực tiếp soi gương bắt đầu bôi, hi vọng tối nay Dịch tiên sinh đừng đến tìm cậu.

Cứ vậy đến hôm sau, cậu thức dậy rửa mặt, nhìn vết thương với bầm tím trên mặt, không biết có phải tác dụng tâm lý hay thật sự thuốc có hiệu quả, cậu phát hiện vết bầm trên mặt đã đỡ hơn, nhưng vẫn có thể nhìn ra, cậu nghĩ ngợi, vẫn nên che chút, học cách của chị gái bán hàng hôm qua, bôi lên mặt mình một ít, mới xuống lầu.

Cậu vừa xuống lầu liền cảm thấy không đúng lắm, Dịch tiên sinh không ăn sáng, cũng không xem báo như mọi khi, chỉ ngồi trên sofa, im lặng, nghe thấy tiếng bước chân, cũng không động.

Trình Vân từ từ đi đến Dịch Tranh Hoa, thăm dò gọi một tiếng: "Dịch tiên sinh...."

Dịch Tranh Hoa ngẩng đầu nhìn Trình Vân, nhìn chằm chằm mặt cậu, phát hiện hôm nay bạn nhỏ vẫn bôi một lớp gì đó, chẳng qua không rõ ràng như hôm qua, anh khẽ cười, bạn nhỏ vì giấu anh, hẳn đã nghĩ rất nhiều cách đi, anh nói mà, bạn nhỏ sao sẽ đột nhiên thích trang điểm.

"Trình Vân, chủ nhiệm lớp em đã gọi điện cho anh."

Nghe xong lời của Dịch tiên sinh, trong lòng Trình Vân lộp bộp một cái, trong đầu chỉ có hai chữ: tiêu rồi! ((pupanda không thích bị ăn cắp))