Dịch và edit: PUPANDA

Dịch Tranh Hoa đưa Trình Vân đến trường, nói chuyện với chủ nhiệm lớp của bạn nhỏ một tí, tìm hiểu tình huống học tập của bạn nhỏ, còn có các tình huống kết bạn, lúc hai người trò chuyện, bạn nhỏ đứng bên cạnh Dịch Tranh Hoa không nói một lời.

Cảm giác hiện giờ của Trình Vân có chút mới lạ, cha cậu thông thường đều là liên lạc điện thoại với giáo viên, bởi vậy cậu chưa từng trải qua tình huống phụ huynh bàn luận về mình với giáo viên, mà bản thân sợ giáo viên nói với phụ huynh mình không ngoan.

Các bạn học đều cảm thấy phụ huynh nói chuyện với giáo viên là ác mộng, với cậu mà nói, có lúc là ước ao.

Hiện tại cậu cũng có rồi.

Trình Vân nghĩ hồi liền cười híp mắt.

Trong mỗi lớp, thu hút giáo viên chú ý nhất thường là loại học sinh thành tích học tập nổi trội, thích tìm giáo viên trò chuyện, hoặc là vô cùng ham chơi, loại không phạm lỗi lớn, thành tích học tập lại không phải đặc biệt tốt, cũng không chủ động nịnh giáo viên như Trình Vân, phụ huynh cũng không chủ động quan tâm, là không thu hút giáo viên chú ý nhất.

Dịch Tranh Hoa nói chuyện với chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp có chút lúng túng, ấn tượng của cô với Trình Vân không sâu, ấn tượng của cô với Trình Vân cũng chỉ là rất ngoan rất thấp điệu không gây chuyện, mỗi lần đến cuối kỳ gọi điện cho phụ huynh, đều là hai ba câu là có thể kết thúc, cho nên lúc Dịch Tranh Hoa hỏi cô, trừ khen Trình Vân ngoan cô không biết nói gì nữa.  

Dịch Tranh Hoa tuy không rõ tình huống cụ thể, nhưng lời khen của cô giáo vẫn làm anh rất hưởng thụ, nghe mà tâm tình rất không tệ, anh mỉm cười nhìn bạn nhỏ bên cạnh, xoa tóc mềm mại của cậu, giống những phụ huynh khác, nói: "Cô giáo vất vả rồi, sau này mong cô quan tâm bạn nhỏ nhà tôi nhiều hơn."

Chủ nhiệm tuy không biết Dịch Tranh Hoa, nhưng không cách nào ngăn cô cảm thấy người đàn ông này đẹp trai, có khí chất, cô bị nụ cười của Dịch Tranh Hoa lóa đến xuân tâm phơi phới, trái tim thiếu nữ đã biến mất rất lâu kia lại sống lại, nếu không phải tình huống không cho phép, cô đều muốn bưng mặt cười, đành phải cười càng thêm dịu dàng: "Được, được. Trình Vân là một đứa trẻ ngoan."

Cuối cùng cô lại khen Trình Vân một phen, Trình Vân ở bên cạnh nghe mặt đều đỏ, cô giáo này lúc trước chưa từng khen cậu như vậy, Trình gia tuy gia cảnh không tệ, nhưng Trình Vân ở trường rất thấp điệu, cha Trình cũng không giống phụ huynh khác, quyên góp thư viện hay dãy phòng học gì cho trường để giáo viên lãnh đạo chiếu cố con mình hơn, chủ nhiệm lớp tất nhiên sẽ không đặc biệt chú ý đến cậu, nhưng lần này bởi vì Dịch Tranh Hoa, ấn tượng của chủ nhiệm lớp với Trình Vân cực sâu, sau này có thể sẽ chú ý Trình Vân hơn, như vậy sau này nói chuyện với anh đẹp trai này có thể nói lâu chút.

Dịch Tranh Hoa trước mắt là người giám hộ của Trình Vân, lưu lại cách liên lạc cho chủ nhiệm lớp, lại đưa Trình Vân đến ký túc xá, giống phụ huynh khác, lần nữa dặn dò vài chuyện, mới quyết định rời đi.

Lúc rời đi, anh xoa đầu bạn nhỏ, dặn dò như với con nít: "Buổi chiều anh sẽ phái người đến đón em, em đừng chạy lung tung."

Trình Vân cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay Dịch Tranh Hoa, gật đầu, hôm nay Dịch tiên sinh đưa mình đi đã rất tốt rồi, đưa mình đến trường nhất định rất chậm trễ công việc, cậu không thể tùy hứng yêu cầu Dịch tiên sinh đến đón cậu nữa.

Dịch Tranh Hoa tựa như cảm nhận được sa sút của Trình Vân, tiếng nói chuyện ôn nhu hơn: "Anh buổi chiều tận lực đến."

Trình Vân không muốn làm Dịch tiên sinh trễ việc, ngẩng đầu cười nhìn Dịch tiên sinh trước mặt, nghiêng đầu nói: "Dịch tiên sinh công việc quan trọng, hôm nay không thể đón em tan học, sau này cũng có thể mà."

Dịch Tranh Hoa nhìn dáng vẻ bạn nhỏ nghiêng đầu, cảm thấy đặc biệt đơn thuần tươi đẹp, anh không tự giác cười một cái, nói: "Nói đúng, vậy em chăm chỉ học tập, anh đi trước."

Trình Vân mỉm cười nói tạm biệt với Dịch tiên sinh, chờ sau khi Dịch Tranh Hoa đi khỏi, Khương Hòa mới từ ký túc xá khác chạy về, kéo cánh tay Trình Vân, hai người cùng đến ban công, Khương Hòa đè thấp giọng, hỏi: "Người đàn ông kia là ai vậy? Sẽ không phải...."

Trong nhà Khương Hòa với Trình gia thỉnh thoảng cũng có hợp tác, cậu ta nghe cha mẹ nói chuyện của Trình gia, luôn muốn hỏi, nhưng vào nháy mắt mở miệng liền hỏi không ra lời, trong giới đều đang truyền Trình gia vì vượt qua thời kỳ khó khăn, dùng con trai liên hôn với Dịch gia, dưới tình huống không biết cả quá trình, loại chuyện này cậu ta không muốn tùy tiện phát biểu ý kiến....

((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Trình Vân nhíu mày, dùng tay sờ cằm, ngước 45 độ nhìn trời, lẩm bẩm: "Xem như ông xã tớ đi."

"Gì gọi là xem như? Không phải chứ, nhà cậu thật sự liên hôn với Dịch gia?" Khương Hòa nhìn sườn mặt hơi ưu thương của Trình Vân, kinh ngạc la lên, ở trong lòng nhịn không được phun tào: xem ra lời đồn đều không phải khi không mà có, đều là có căn cứ.

Trình Vân bị tiếng la của Khương Hòa làm giật nảy mình, giơ tay vội vàng bịt miệng Khương Hòa: "Tiếng cậu lớn vậy làm gì."

Khương Hòa hừ hừ mấy tiếng, ý là không lớn tiếng nói chuyện nữa, chờ sau khi Trình Vân buông ra, cậu ta khoác cánh tay lên vai Trình Vân: "Vậy cậu nói với tớ coi, rốt cuộc là thế nào, cậu sao đột nhiên liền thành người có chồng rồi hả?!"

Tuy cậu ta đã nghe rất nhiều lời đồn, nhưng cậu ta vẫn muốn từ chỗ Trình Vân biết ngọn nguồn của sự việc, cậu ta không nói với Trình Vân, chuyện Trình gia dùng Trình Vân liên hôn đã truyền ra trong giới, còn bị truyền thành đủ các phiên bản.

Trình Vân kể hết ngọn nguồn Trình gia gặp phải khó khăn, mẹ Dịch đến tìm cha mình, đề nghị kết hôn với Dịch Tranh Hoa, che giấu chuyện hai người quyết định một năm sau ly hôn.

Khương Hòa sau khi nghe xong, chỉ phát biểu một câu: "Tớ không thể không nói, ý nghĩ này của cậu thật sự rất..."

Khương Hòa nhất thời tìm không được từ gì để hình dung, kẹt nửa ngày, cũng không nghĩ ra, dứt khoát không nói nữa.

"May mắn Dịch tiên sinh này không có ham thích gì, đối với cậu cũng không tệ, haizz...." Khương Hòa cuối cùng thở dài, không tiếp tục nói nữa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Khương Hòa không chú ý đến lúc cậu ta nói chuyện Trình Vân cười có hơi lúng túng, Trình Vân rất nhanh điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt: "Như vậy cũng rất tốt a."

Khương Hòa trợn trắng mắt, cứ vậy giao ra cả đời mình, tốt chỗ nào? Nếu Trình Vân đã cảm thấy tốt, thì cậu ta không nói gì nữa, bĩu môi, lắc cánh tay: "Đến lớp học không?"

Khương Hòa khoác vai Trình Vân, cậu ta lắc cánh tay, Trình Vân cũng lắc theo, cậu liếc cánh tay gác trên vai mình kia, nhịn xung động hất ra, cười nói: "Đi thôi."

Ký túc xá họ là phòng bốn người, hai người khác đã đến lớp học, hôm nay ngày đầu khai giảng, chủ nhiệm lớp chỉ để họ thu xếp đồ, tự mình xem sách, sau đó mở họp lớp cũng liền hết việc, học sinh ở ký túc đồ cần thu xếp nhiều, mà học sinh như Trình Vân và Khương Hòa mỗi ngày đều về nhà thì không có gì để thu xếp, hai người sớm đã ngồi ở lớp xem sách.

Khương Hòa mượn bài tập của Trình Vân, ngồi ở chỗ mình múa bút thành văn.

Trình Vân một mình ngẩn người một lúc, lúc người trong lớp đến không sai biệt lắm, chủ nhiệm lớp đi vào, này cũng có ý là hợp lớp sắp bắt đầu, chủ nhiệm lớp đầu tiên ho mấy tiếng, nói: "Các em giờ đã lớp 12, nên chuyên tâm hơn, thi tuyển sinh đại học..."

Chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng giảng phương pháp học tập, nói về ước mơ với các học sinh, cuối cùng lại khích lệ một phen, Trình Vân dùng tay chống cằm, nhìn cô giáo, mím môi, trên mặt không có biểu cảm gì, cậu đã không kỳ vọng gì ở bản thân.

Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, chủ nhiệm lớp nói xong, học sinh ở ký túc muốn tự học thì tự học, người khác thì có thể về nhà.

Sau khi Trình Vân và Khương Hòa tách ra, bị người chặn đường, đây là lần đầu tiên từ khi cậu lên cao trung đến nay bị chặn đường.

"Mày chính là Trình Vân?" Người nói chuyện cột áo đồng phục ngay eo, hai tay chống hông, đi đường vênh váo, từ trên xuống dưới đều mang theo vẻ vô lại, phía sau còn theo hai học sinh như là tiểu lâu la.

Trình Vân nhíu mày nhìn người trước mặt, phát hiện cậu không quen biết, không hiểu mấy người này vì sao chặn cậu, cậu lén dồn sức, đề phòng mấy người này đột nhiên đánh lén, hỏi: "Mấy người là ai?"

"Nghe nói mày đã gả cho một lão đàn ông hơn 30 tuổi, bọn tao đến quan sát xem bộ dáng mày thế nào."

Mày Trình Vân nhíu càng sâu, còn chưa nói chuyện, đã nghe thấy tiếng cười rất lớn, còn kèm lời có chút nghe không rõ: "Cùng lão đàn ông hơn 30 tuổi thế nào hả? Ông già đó có phải hầu hạ mày đặc biệt sướng không? Ha ha ha ha ha ha....."

Một câu lão đàn ông, hai câu lão đàn ông, còn kèm lời như sỉ nhục, đối phương còn muốn tiếp tục nói, Trình Vân trực tiếp nhấc chân, một cước đạp đến trên mặt người nói chuyện, "Mày ăn cứt hả? Đầy miệng phun ra phân, nếu không biết nói chuyện để tiểu gia tao dạy mày."