Tưởng Đồng về phòng đổi váy ngủ, khi quay lại phòng bếp thì thấy anh chỉ mặc áo sơ mi và quần lót, đang thái thịt.

Giờ cô mới biết Phó Ngọc Trình còn biết nấu cơm nên hơi ngạc nhiên.Cô đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh như anh làm khi nãy.

Anh đang thái đồ ăn, quay đầu nhìn thấy Tưởng Đồng thì có chút bất đắc dĩ: “Sao em lại cầm quần của anh đi luôn vậy.”

Tưởng Đồng “A” một tiếng, khi nãy lúc ra khỏi phòng bếp, cô cầm hết quần áo vứt trên mặt đất bỏ vào giỏ đồ bẩn trong phòng tắm, không để ý xem có quần của anh không nữa. Bây giờ nghĩ kĩ mới thấy, hèn gì lúc nãy cô ném quần áo thì nghe tiếng vang, hóa ra là thắt lưng của anh.

“Em không để ý…” Tưởng Đồng hơi ngượng, anh chỉ mặc áo sơ mi, tuy vạt áo dài che được quần lót của anh nhưng khi cử động vẫn bị lộ ra.

“Em giúp anh lấy quần ngủ để mặc nhé?” Cô hỏi.

Phó Ngọc Trình lắc đầu: “Thôi kệ, cứ để như này cũng được.” Rồi giơ tay vẫy cô: “Em đến đây xắn tay áo cao lên cho anh đi, tay anh dính dầu.”

Tưởng Đồng đáp một tiếng rồi đến gần giúp anh xắn tay áo sơ mi, giọng nói nhẹ nhàng: “Em không ngờ anh biết nấu cơm đấy.”

Phó Ngọc Trình cười: “Hồi ở nước ngoài ăn không quen nên mới học.” Thấy cô im lặng, anh lại cười nói: “Tay nghề chắc chẳng bằng em.”

Tưởng Đồng khẽ cười, đi xem nồi cơm nấu thế nào rồi. Cô mở nồi cơm điện, hơi nóng bỗng chốc tỏa ra, “Ăn cơm muộn quá, lát nữa đi ngủ ngay lại không tốt cho dạ dày.”

“Vậy tối nay ngủ muộn.” Anh bật bếp ga, đưa tay lấy nồi: “Em ra ngoài đi, món xào sẽ xong ngay thôi.”

Tưởng Đồng không hiểu ý ‘tối nay ngủ muộn’ của anh là thế nào, cho đến khi hai người ăn tối xong, cô dọn chén đũa cho vào máy rửa bát, sau khi rửa sạch, bị anh kéo vào phòng ngủ, lúc này cô mới hiểu.

Anh khóa cửa, cởi áo sơ mi ném qua một bên, bước về phía cô.

Tưởng Đồng để mặc anh từ từ cởi váy ngủ của mình, lúc anh nắm lấy hai bầu ngực mình, cô không nhịn được tò mò hỏi anh: “Khi nãy anh nghe điện thoại…”

“Là cháu của anh.” Đầu anh vẫn cúi, mở miệng trả lời cô, ánh mắt vẫn chăm chú vừa nhìn vừa xoa nắn cơ thể cô. Trong phòng ngủ chỉ bật bóng đèn nhỏ ở đầu giường, bóng của anh hắt lên trên tường.

“Nó ở lại nhà anh đã mấy ngày, hỏi anh khi nào về nhà.” Anh thấy Tưởng Đồng lơ đãng nên ngẩng đầu giải thích.

Tưởng Đồng “ừ” một tiếng, không hỏi nữa.

Anh nhướn mày: “Không hỏi anh khi nào về à?”

Vừa rồi khi anh nghe điện thoại, cô đang dọn bàn nhưng cứ quay đầu nhìn anh nói chuyện.

Tưởng Đồng hỏi anh: “Vậy…anh về hả?”

Anh im lặng, cầm cánh tay cô, kéo cô ngồi trên người mình.

Sau khi tiến vào, anh mới trả lời: “Tất nhiên là không về rồi.” Anh ôm eo cô thúc hai lần, rồi thở hổn hển như rất sảng khoái, “Nếu về thì sao làm em được.”

Giọng anh rất khẽ, có chút ý cười, Tưởng Đồng nghe mà mặt hơi đỏ.

Anh chưa nhận ra lời nói của mình như đang âu yếm, đưa tay vỗ vỗ lưng cô: “Em di chuyển nào.”

Tưởng Đồng chống lên bụng anh, nhấc eo ngậm lấy anh lên xuống, làm một lúc, anh bỗng kéo tay cô. Anh cầm cổ tay cô, khàn giọng thở gấp: “Tay chống ra sau đi, đừng chắn anh.”

Chắn cái gì cơ?

Tưởng Đồng nhìn theo ánh mắt của anh.

Anh đang chăm chú nhìn nơi hai người giao hợp.

Thấy anh cứ nhìn mãi, Tưởng Đồng đưa tay che mắt anh lại.

Trước giờ cô chẳng ngờ Phó Ngọc Trình là người…phóng đãng như vậy.

Phó Ngọc Trình bị cô che mắt, cũng không đẩy tay cô ra mà nắm chặt cổ tay cô, ưỡn người thúc lên, thở hổn hển giục cô: “Nhanh nào.”

Phó Ngọc Trình thuận theo cánh tay cô, vươn tay nắm ngực của cô, tiếng thở dồn dập vang lên trong đêm.

Ngày trước anh chưa bao giờ như vậy.

Trong quá khứ, lần nào Tưởng Đồng cũng bị anh điều khiển, hoặc nằm trên, đối diện với cô, hoặc làm từ sau.

Bảo cô ngồi phía trên, rồi bị cô che mắt như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Đúng là sảng khoái ngoài ý muốn.

Anh ôm eo cô thúc giục: “Nhanh nữa nào.”

Tưởng Đồng vẫn che mắt anh, quỳ gối hai bên hông anh mượn lực, bị anh giục nên thả tay ra chống trên đầu gối anh, nhấc eo.

“Ưm…” Cô mở miệng thở gấp.

Anh ôm lấy eo cô, nhìn chằm chằm vào chỗ đó, rồi bỗng ngồi dậy, đặt cô nằm ở xuống dưới mình, xoay cô đưa lưng lại rồi đi từ phía sau vào.

Anh cứ im lặng, một tay vân vê ngực cô, tay kia sờ xuống phía dưới. Tưởng Đồng dần bị anh làm có phản ứng, giùng giằng muốn tránh né, lại bị anh ấn vào chỗ nhạy cảm.

“A…” Cô bắt lấy tay anh, cầu xin, “Đừng… đừng làm vậy…”

Phó Ngọc Trình biết chắc cô thế này là đang thoải mái, nên không chịu thu tay lại, mà vừa làm vừa thở dốc, nói, “Khó chịu sao?”

Tưởng Đồng cắn môi không đáp, phía dưới bị kích thích cực kì thư thích. Lúc anh tiến vào một lần nữa, cô không khỏi run rẩy rên lên. Tiếng rên vừa mềm mại vừa ngân dài, lối vào cắn chặt lấy anh, ướt át như sương sớm.

Anh bỗng ‘ưm’ một tiếng vì bị cô xoắn chặt, lúc thúc mạnh vào thì tiếng nước càng lớn hơn, theo động tác của anh, nước văng khắp nơi.

Anh ngồi dậy, nắm hông cô, ra vào mỗi lúc càng mạnh mỗi lúc càng sâu.

Đợi đến khi hai người làm xong, đêm đã về khuya.

Ga giường ướt đẫm, anh bế Tưởng Đồng đi tắm, nhưng hai người lại làm thêm một lần nữa ở phòng tắm.

Tưởng Đồng bị anh đè trên bệ rửa mặt, nhìn thấy anh trong gương đang chuyển động, cô nói: “Anh… anh xong chưa?”

Phó Ngọc Trình cứ làm, không để ý đến cô, một lúc sau mới buông cô ra, thắt áo mưa ném vào thùng rác. Anh kéo Tưởng Đồng về phía mình, cô né tránh, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.

Anh cười, dẫn cô đứng dưới vòi sen: “Lâu không gặp nên anh hơi mất kiểm soát.”

Tưởng Đồng bị anh giày vò cực kì mệt mỏi, ở trong phòng tắm đứng chẳng vững, cứ dựa vào anh, được anh tắm rửa rồi sấy tóc cho. Khi đỡ cô trở về phòng ngủ, Phó Ngọc Trình mới nhận ra trên giường ướt một mảng lớn, thấy Tưởng Đồng buồn ngủ, nên bèn dẫn cô về phía phòng cho khách.

“Tối nay ở phòng này đi.” Anh nói.

Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung một giường. Ban đêm, Phó Ngọc Trình xoay người, không cẩn thận đè lên cánh tay cô, cô có vẻ ngủ say, chỉ hừ một tiếng chứ không nhúc nhích gì.

Anh nâng eo lên, rút tay cô ra, vừa buông xuống lại nhẹ nhàng cầm lấy.