*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay Tưởng Đồng rất lạnh.

Phó Ngọc trình dùng ngón cái và ngón trỏ bắt lấy lòng bàn tay cô, còn ba ngón gập lại, nắm tay cô.

“Phó tiên sinh?” Tưởng Đồng kinh ngạc,”Anh đến lúc nào đấy?”

Phó Ngọc Trình xoa tay cô, bàn tay cô rất mềm, như không xương vậy.

“Ưhm…” Anh suy nghĩ một chút, “Vừa tới.”

Tưởng Đồng đứng thẳng dậy, “Em gửi tin cho anh, nhưng không thấy anh trả lời, nên em đi siêu thị.” Cô chỉ túi mua đồ sát tường, “Trong nhà không có gì để nấu ăn cả.”

Nghĩ một chút, cô lại hỏi, “Anh ăn cơm chưa?”

Phó Ngọc Trình lắc đầu, buông tay Tưởng Đồng ra, “Vẫn chưa.”

Tưởng Đồng cởi áo lông, “Em đi nấu cơm nhé?” Cô treo áo lông lên rồi đến gần Phó Ngọc Trình: “Anh có muốn cởi áo khoác không?”

Anh gật đầu, cởi áo khoác đưa cho cô.

Tưởng Đồng treo áo khoác của Phó Ngọc Trình cạnh áo lông của mình, rồi xoay người lại xách túi mua hàng vào bếp, “Chờ một chút nhé, em làm cơm nhanh thôi. Anh uống nước không?”

Phó Ngọc Trình lắc đầu, nhìn cô đứng vo gạo rửa rau trong bếp. Đây là lần đầu anh nhìn Tưởng Đồng làm cơm, trước nay, hễ rời giường buổi sáng thì cơm nước đều được bày lên bàn cả rồi. Hôm nay đúng là mới thấy, anh lại đứng ở cửa bếp nhìn Tưởng Đồng.

Cô mặc áo len cổ chữ V, quần jean, đều là loại ôm, bó sát vào người, phác họa đường cong hết sức rõ ràng.

Tưởng Đồng nghiêng người với tay lên tủ bát lấy thớt, cử động làm áo len co lên, lộ ra vòng eo trắng mịn. Phó Ngọc Trình nhìn một hồi, rồi dời mắt.

Nhưng mãi mà Tưởng Đồng chưa lấy được đồ, vòng eo lộ ra ngoài áo len lại đâm vào mắt anh, màu áo đen làm vòng eo càng thêm chói mắt.

Hầu kết Phó Ngọc Trình giật giật. Anh bước tới đứng phía sau cô, giơ tay lên, nói hết sức tự nhiên, “Sao lại cất cao như vậy?”

Tưởng Đồng bỗng bị anh bao lấy, vừa ngạc nhiên, vừa xấu hổ. Phó Ngọc Trình áp lên cô, đè cô sát vào bàn bếp, cảm giác bị đè nén dâng lên.

Cũng may, Phó Ngọc Trình lấy thớt xong thì lùi ngay lại, Tưởng Đồng nhìn anh đặt nhẹ thớt lên kệ bếp, giải thích: “Lúc cuối năm cất lên đấy, vì nhà không có ai, em sợ bụi.” Nói rồi nhìn kỹ cái thớt, “Vẫn bị bụi.”

Cô bỏ thớt vào bồn rửa, quay lại cười, “Phải chờ thêm một lúc. Em cần rửa lại chỗ này.” Vừa nói vừa chỉ chỉ kệ bếp.

Mái tóc dài của cô buông xõa, lúc cười, tóc mái rơi xuống trước ngực.

Ánh mắt Phó Ngọc Trình không kiềm được, rơi xuống chỗ cổ chữ V. Chữ V hơi sâu, hơi lộ ngực, mặc dù không gợi dục, nhưng rất gợi cảm.

“Anh tắm rồi nghỉ ngơi một chút đi, chờ anh tắm xong thì em cũng gần xong rồi đấy.” Tưởng Đồng chưa phát hiện ra tầm mắt Phó Ngọc Trình, mở vòi nước bỏ hết chén đũa vào.

Phó Ngọc Trình ‘ừ’ một tiếng, đứng lại thêm một lát mới rời khỏi nhà bếp. Anh không đi tắm, mà ở trong phòng loanh quanh một hồi.

Trong phòng khách vẫn như cũ. Phó Ngọc Trình đi một vòng, quay lại rồi ngồi xuống sô pha thất thần.

Âm thanh rửa dọn trong phòng bếp vọng tới tai, Phó Ngọc Trình chống tay lên cằm, nhìn chăm chăm ra sân thượng tối như mực. Lan can bằng kính phản chiếu hình ảnh Tưởng Đồng, cô đang cúi đầu bận rộn, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Anh đứng lên, đi vào phòng ngủ của Tưởng Đồng.

Tưởng Đồng rửa thớt xong, vừa quay đầu lại thì phát giác Phó Ngọc Trình lại vào bếp, lúc này cô mới nhớ ra chưa nói cho anh biết cô cất áo ngủ của anh ở đâu. Trước tết cô vừa dọn dẹp tủ quần áo một lượt.

Tưởng Đồng lau thớt, nhìn Phó Ngọc Trình cười ngại ngùng, hỏi, “Anh không tìm được áo ngủ đúng không? Trước tết em dọn dẹp, để trong tủ quần áo trong phòng ngủ của em đấy.”

Phó Ngọc Trình không nói gì. Anh còn chưa thay đồ, mới chỉ cởi áo khoác, vẫn đang mặc sơmi và quần dài.

Anh đến gần Tưởng Đồng, đứng sau lưng nắm lấy hông cô.

“Anh chưa định tắm.”

Tưởng Đồng nhẹ nhàng đặt thớt xuống, quay đầu nhìn Phó Ngọc Trình. Tư thế này có chút tế nhị, mặt cô thoáng cái nóng lên.

Cô hạ giọng hỏi, “Thế, thế anh định làm gì?”

Tay anh men theo vạt áo luồn vào, nắm lấy eo cô kéo sát vào mình, nói rất nhỏ, gần như thì thầm.

“Làm em.” Anh nói.

Tưởng Đồng nhất thời không phản ứng kịp, chỉ thấy Phó Ngọc Trình dán tới, chỗ bên dưới chọc vào cô.

“Anh…” Cô vừa cất lời, đã bị anh giơ tay bụm miệng.

Bàn tay Phó Ngọc Trình đè vào môi cô, anh kề vào cổ cô, hôn nhẹ, thì thầm mê hoặc, “Cho anh làm một lần đã.”

Anh dùng một tay cởi quần Tưởng Đồng, nhưng khóa kéo quần jean quá chặt, Phó Ngọc Trình rút bàn tay trên mặt cô xuống, dùng hai tay cởi.

Lúc khóa bị kéo xuống, Tưởng Đồng đè cánh tay anh lại, do dự hỏi, “Anh, anh định ở chỗ này sao?”

Phó Ngọc Trình cởi quần Tưởng Đồng, ôm lấy quần lót của cô ‘ừ’ một tiếng, “Chỉ làm một lần thôi.”

Anh nắm hông cô, xoay cô ngược lại, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi, “Được không?”

Tưởng Đồng không lên tiếng, nhìn Phó Ngọc Trình móc áo mưa từ trong ngăn tủ kệ bếp sau lưng cô, sau đó cởi thắt lưng của mình. Khóa thắt lưng kim loại phát ra tiếng giòn vang, sau đó, bị anh ném xuống đất cùng với quần dài.

Lúc rơi xuống, lại phát ra tiếng vang lần nữa, làm tim Tưởng Đồng lại nhảy lên.

Phó Ngọc Trình không giống ngày thường lắm, nhưng Tưởng Đồng không nói ra được là không giống ở điểm nào.

Rau vẫn đang ngâm trong bồn rửa chờ rửa, thỉnh thoảng có một giọt nước rơi ra từ vòi nước, nhỏ vào bồn nước.

“A…” Tưởng Đồng bị anh ôm ngồi lên kệ bếp, thình lình bị lạnh nên kêu lên.

Cô nhìn Phó Ngọc Trình, có chút ấm ức, “Lạnh…”

Phó Ngọc Trình cười, cởi áo sơmi hàng hiệu lót xuống dưới, bảo Tưởng Đồng ngồi lại, thân trên trần trụi hỏi cô “Như vậy hết lạnh chưa?”

Tưởng Đồng không lên tiếng, cánh tay chống lên kệ bếp về phía sau, bị Phó Ngọc Trình tách hai chân ra, đưa một ngón tay vào.

Lúc định rút ra, anh ngước mắt lên nhìn Tưởng Đồng. Áo len của cô vẫn ở trên người, tư thế ngửa về phía sau làm ngực cô có vẻ lớn hơn nhiều. Phó Ngọc Trình dùng tay kia vén áo cô lên, để lộ áo lót.

Anh vân vê cách nội y, bên dưới lại cho hai ngón tay vào.

Tiếng nước lớn dần, đầu ngón tay Phó Ngọc Trình chạm hướng về phía trước. Làm một hồi, Tưởng Đồng không chịu nổi, ngồi dậy kéo tay anh.

Phó Ngọc Trình rút tay ra, nắm lấy vật của mình đi vào.

Anh cúi đầu nhìn cô, thân dưới dùng sức làm.

Một hồi lâu, tay Tưởng Đồng chống trên kệ bếp hơi tê, cô ngước nhìn Phó Ngọc Trình, anh đang nhìn cô, mím môi chăm chú, thấy cô nhìn mình, anh bèn cười.

Nhưng chỗ này đúng là không thoải mái chút nào, mặt kệ bếp bằng đá cẩm thạch, vừa lạnh lại vừa cứng.

Thấy Phó Ngọc Trình cười, Tưởng Đồng ngồi dậy tóm lấy cánh tay anh, rồi ôm cổ anh, dịu dàng hỏi, “Đổi tư thế khác đi, được không…”

Phó Ngọc Trình đồng ý, anh giữ cô, vào thêm hai cái rồi mới buông ra.

Tưởng Đồng nắm chặt mép kệ bếp, bị Phó Ngọc Trình nắm thắt lưng vào lại từ phía sau. Anh vào rất vội, không bao lâu lại đẩy cô sát vào bàn bếp.

Đến lúc Tưởng Đồng bị đẩy vào sát kệ bếp, Phó Ngọc Trình bèn kéo cô trở lại, sau đó lại bị anh đẩy vào kệ bếp. Vài lần như thế, Phó Ngọc Trình bực mình.

Anh phát vào mông cô, lạnh lùng nói, “Đứng ngay ngắn.”

Cú đánh khá nặng, Tưởng Đồng đột ngột bị đánh nên há mồm kêu một tiếng.

Phó Ngọc Trình nghe tiếng cô kêu, thở càng gấp. Tiếp tục ra vào một hồi lâu, mới nắm hông Tưởng Đồng bắn.

Tưởng Đồng cúi xuống ghé vào kệ bếp, bị anh làm cho hết hơi hết sức. Phó Ngọc Trình kéo cô dậy, áp vào lồng ngực, lại nắm hai bên ngực của cô một lúc rồi mới rút hẳn ra.

Anh đỡ Tưởng Đồng, hỏi, “Có đói không?” Rồi nói thêm, “Em nghỉ một lúc đi, để anh làm cơm.”