Đây hẳn là kiếm thuật ẩn chứa lực Tinh Thần, chỉ cần mình cảm ngộ được lực Tinh Thần này, mình sẽ có thể lãnh ngộ thêm một môn kiếm thuật của Kiếm Lão Nhân, ngoài Cưu Kiếm Thuật. Sự hấp dẫn này lập tức truyền khắp toàn thân Dư Tắc Thành, không có vấn đề gì nghiêm trọng, hiện tại mình đang ở dưới sự bảo vệ của Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận, có một trăm lẻ tám Kiếm Sủng bảo vệ, chia sẻ thương tổn, mình sẽ làm được, mình phải thử một lần.
Trong nháy mắt Dư Tắc Thành chợt làm ra một chuyện điên cuồng, hắn đánh ra một kiếm, liên tục ngăn chặn hai hư kiếm của đối phương. Sau đó thình lình hắn mở toang môn hộ, để cho một kiếm chí mạng kia vào trong vòng phòng ngự của mình, đâm thẳng về phía mình.
Kiếm quang như điện vừa tới gần thân thể, Dư Tắc Thành xuất Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã, muốn bắt lấy kiếm này để hấp thu lãnh ngộ lực Tinh Thần.
Bất quá lực Tinh Thần vượt xa tưởng tượng của Dư Tắc Thành, chỉ trong thoáng chốc đã đánh tan tất cả lực lượng của Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã, sau đó vẫn tiếp tục tấn công về phía trước.
Tầng tầng phòng ngự của Bắc đẩu Thất Tinh quán, phòng ngự của Ngũ Hành Thái Ất Tử Kim Bào lần lượt tan tác. Tuy rằng sau khi vượt qua phòng ngự của Dư Tắc Thành, kiếm lực trở nên yếu đi, nhưng muốn lấy tính mạng Dư Tắc Thành cũng còn thừa sức.
Dư Tắc Thành đột ngột nghiêng đầu, há to miệng để lộ hàng răng đều tăm tắp, sáng bóng như ngọc của mình. Sau đó hắn cắn một cái thật mạnh, lập tức cắn trúng phi kiếm, nắm bắt thời cơ vô cùng chính xác. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, không ai ngờ rằng Dư Tắc Thành đã cắn giữ lại được một kiếm chí mạng này.
Chỉ trong thoáng chốc lực Tinh Thần ập vào thân thể Dư Tắc Thành. Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận nhanh chóng phát huy tác dụng. Lập tức lực Tinh Thần hết sức hùng mạnh thừa sức chấn vỡ đầu Dư Tắc Thành đột ngột truyền sang thân thể một trăm lẻ tám Kiếm Sủng, tất cả chia nhau hứng chịu lực Tinh Thần của một kiếm này.
Dư Tắc Thành cắn chặt phi kiếm, cảm ngộ lực Tinh Thần trong đó. Trong Tâm Ma Tàn Ảnh, mỗi một môn kiếm thuật đều có lực bản nguyên của riêng nó, Dư Tắc Thành có thể học được tất cả kiếm chiêu kiếm thức, nhưng lực bản nguyên này phải trông vào cơ duyên mới có thể học được.
Mười bảy môn kiếm thuật này chia làm hai bộ Nguyên và Ngộ. Trong đó Cưu Kiếm Thuật của Hiên Viên kiếm phái, Kiếm Khí thuật của Liệt Thiên kiếm phái, Kiếm Linh thuật của Hỗn Nguyên kiếm phái, Ngự Kiếm thuật của Vạn Kiếm Ma tông, Luyện Kiếm thuật của Ma Kiếm Yêu tông, còn có ba loại kiếm thuật khác như Uyên Kiếm thuật mà Dư Tắc Thành không biết rõ, tám môn kiếm thuật này được xưng là Nguyên Bát Kiếm. Ý của là tám môn kiếm thuật này chỉ có thể nắm bắt lực bản nguyên của nó, tự mình luyện thành, không thể mượn dùng ngoại lực mà luyện được.
Mà Tâm Kiếm thuật, Thiện Kiếm thuật. Ngộ Kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền tông, Tinh Kiếm thuật của Tinh Cơ Kiếm tông. Sát Kiếm thuật của Sát Ma tông, Minh Kiếm thuật của mình Thần Kiếm Ma tông... tổng cộng chín môn kiếm thuật còn lại được gọi là Ngộ Cửu Kiếm. Ý của nó là chín môn kiếm thuật này có thể tự ngộ, cũng có thể nhờ vào ngoại lực lãnh ngộ. Một khi ngộ ra, lập tức có thể hiểu rõ hoàn toàn.
Cho nên Tâm Kiếm Thiền tông nhất mạch tối thiểu cũng hiểu rõ ba môn kiếm thuật là Tâm Kiếm thuật, Thiện Kiếm thuật, Ngộ Kiếm thuật, mà tổ sư gia của Tinh Cơ Kiếm tông, Sát Ma tông, Minh Thần Kiếm Ma tông có thể ngộ ra kiếm thuật trong quá trình năm đại kiếm phái đấu với Tâm Kiếm Thiền tông, từ đó mới khai tông lập phái.
Hiện tại cơ hội đã tới, Dư Tắc Thành liều cái mạng già của hắn bắt lấy biến hóa của phi kiếm đối phương, dùng hai hàm răng cắn chặt phi kiếm. Phi kiếm bị Dư Tắc Thành cắn chặt chẳng khác nào bị đúc dính liền vào núi sắt, không thể nhúc nhích mảy may.
Chỉ trong thoáng chốc, lực Tinh Thần vô tận xuyên qua khắp toàn thân Dư Tắc Thành, nương nhờ pháp thuật xả thân thi pháp của đối phương, Dư Tắc Thành lập tức lãnh ngộ ảo diệu nằm trong lực Tinh Thần. Trong khoảnh khắc lực Tinh Thần vô biên trên phi kiếm sắp sửa bùng nổ, hắn cắn chặt phi kiếm ra sức ném mạnh một cái, hất phi kiếm ra, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Dư Tắc Thành há miệng thở hồng hộc, tai mắt mũi miệng của hắn đều đổ máu, răng vỡ nát, đầu lưỡi rách, môi xé tét nhưng tất cả những thương tích này đều đáng giá, hắn đã lãnh ngộ được lực Tinh Thần.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, nuốt vào một viên đan dược trị thương thu được ở Đan môn, tiến hành trị liệu. Quả nhiên công hiệu hết sức thần kỳ, miệng vết thương khép lại rất nhanh. Sau đó hắn thử vận lực Tinh Thần, thu nạp vào trong kiếm thuật của mình.
Sao trời biến hóa, lực Tinh Thần vô tận trên không chen chúc ùa vào thân thể Dư Tắc Thành, pháp lực tinh thuần mênh mông như bể cả đem lại cho Dư Tắc Thành lực lượng vô biên.
Chợt Dư Tắc Thành phát hiện ra so với ba tên Kim Đan Chân Nhân kia, mình điều khiển lực Tinh Thần này dễ dàng hơn rất nhiều. Bởi vì Dư Tắc Thành từng khống chế lực Kiếm Cưu, từng có vô số kinh nghiệm, hiện tại khống chế lực Tinh Thần yếu hơn lực Kiếm Cưu rất nhiều, cho nên ổn định, dễ dàng hơn.
Ngoài ra Bắc đẩu Thất Tinh quán trên đầu mình cũng xuất hiện tác dụng thần kỳ. Dư Tắc Thành đội nó hấp thu lực Tinh Thần vô cùng thoải mái ổn định, mũ này dường như khi xưa thu hút lực Tinh Thần tạo nên, hết sức thần kỳ. Nó chính là mũ của Chưởng tông Hiên Viên Tinh Thần tông năm xưa, nói không chừng năm xưa tông phái này cũng có pháp môn hấp thu lực Tinh Thần, cho nên mới có chuyện này.
Sau khi hấp thu lực Tinh Thần vào cơ thể, Dư Tắc Thành phát ra một kiếm, là Lưu Quang Thuấn Tức kiếm của Kiếm Quang Ngục. Lập tức có khoảng ba trăm đạo kiếm quang ngập tràn thiên địa, mênh mông cuồn cuộn, hóa thành cầu vồng kiếm phá không chém tới. Kiếm quang Tinh Cơ của ba người đối phương múa may liên tục, kiếm quang hai bên đối kháng, nổ ầm ầm giữa không trung. Trong đó tên Kim Đan Chân Nhân vừa rồi thu hút lực Tinh Thần đã bị trọng thương, dưới cầu vồng kiếm cuồn cuộn của Dư Tắc Thành chém tới, lập tức thân thể y bùng nổ, vô số thịt vụn tung bay tán loạn.
Hai tên Kim Đan Chân Nhân còn lại đau đớn rống to:
- Sư huynh... ta liều mạng với ngươi...
Bọn chúng cũng thu hút lực Tinh Thần, muốn liều mạng tới cùng với Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, kiếm này chưa đúng, chưa thể phát huy uy lực lực Tinh Thần tới cực hạn, đúng ra uy lực của nó không chỉ có như vậy, có lẽ là vì pháp môn ngự kiếm của mình không đúng.
Lực Tinh Thần... Kiếm Tinh Vũ... đúng, trong Lục Kiếm Hiên Viên, Dư Tắc Thành thích sử dụng Kiếm Phi Dực nhất, còn Kiếm Tinh Vũ và Kiếm Tiêu Diêu là hai môn kiếm thuật mà hắn không thích sử dụng nhất. Bởi vì Kiếm Tinh Vũ là kiếm pháp phòng ngự đệ nhất trong Lục Kiếm Hiên Viên, mà hắn lại không thích kiếm pháp phòng ngự.
Lần này hắn sử dụng Kiếm Tinh Vũ, đưa lực Tinh Thần của mình vào trong Kiếm Tinh Vũ.
Lập tức ba mươi sáu thanh phi kiếm dự bị cho Kiếm Tinh Vũ được kích hoạt, ngưng tụ thành tinh quang nhiều màu có hình như những chiếc lông chim, xoay tròn xung quanh thân thể Dư Tắc Thành. Tinh quang này xoay tròn càng ngày càng nhanh, kiếm quang càng ngày càng mạnh, chỉ trong thoáng chốc không trung đã bị tinh quang đủ các màu sắc chiếm cứ. Giữa lúc kiếm quang chuyển động lại có vô số thanh âm rít gào, ẩn chứa lực lượng hủy diệt vô tận.
Ba mươi sáu thanh phi kiếm xoay tròn sử dụng Tinh Vũ Hộ Thân kiếm của Kiếm Tinh Vũ, hai kiếm liều mạng của đối phương ẩn chứa lực Tinh Thần vô tận công kích tới, lập tức bị phòng ngự hất văng ngược trở lại. Sau đó kiếm quang Dư Tắc Thành thoáng chuyển, hóa thành Thần Vũ Tiên Trận kiếm, chỉ khẽ nhích một cái, lập tức hai tên Kim Đan Chân Nhân kia hóa thành sương máu nổ tung.
Dư Tắc Thành bật cười ha ha, vung tay một cái, lập tức tất cả một trăm lẻ tám Kiếm Sủng hóa thành điểm sáng, trở về thân thể hắn. Sau đó Dư Tắc Thành đối mặt với quần địch tại trường, nhất tâm nhị dụng, xuất ra Cưu Kiếm Thuật, sử dụng Kiếm Phi Dực. Lập tức mười tám kiếm dực màu bạch kim xuất hiện sau lưng hắn, bao phủ toàn thân hắn vào trong, sau đó đột ngột phá không bay lên. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Bên ngoài kiếm dực là ba mươi sáu thanh Kiếm Tinh Vũ dùng lực Tinh Thần điều khiển. Vũ dực hợp lại, Dư Tắc Thành sử dụng lực Tinh Thần và lực Kiếm Cưu, xuất ra hai môn kiếm thuật Hiên Viên. Chỉ trong thoáng chốc, mười tám kiếm dực, ba mươi sáu tinh vũ hóa thành quang ảnh rợp trời phát động công kích điên cuồng về phía tất cả địch nhân.
Kiếm Phi Dực phá không mà ra, chỉ trong nháy mắt phát ra hào quang vô tận, kẻ thứ nhất bị tập kích chính là tên Kim Đan Chân Nhân đầu to của Tâm Ma tông. Y nhìn thấy hào quang vô tận đang công kích về phía mình, không còn dám giữ lại bản lãnh. Y gầm to một tiếng, một chiêu Tinh Thần Xuyên Thứ hùng mạnh tới nỗi bằng mắt thường có thể thấy được, quét về phía Dư Tắc Thành.
Nếu như trước kia, có lẽ một kiếm này có thể cứu được tính mạng y, nhưng giờ phút này, Dư Tắc Thành đồng thời sử dụng lực Kiếm Cưu và lực Tinh Thần, hình thành một trường lực kỳ dị. Tinh Thần Xuyên Thứ gần như không phát huy được chút tác dụng nào, kiếm quang còn chưa hình thành rõ ràng, tên Kim Đan Chân Nhân đầu to của Tâm Ma tông đã bị Kiếm Tinh Vũ tán loạn chém thành từng mảnh vụn.
Kiếm quang thuận thế chém ngang, kiếm phong chỉ thẳng vào hồ lô tên Kim Đan Chân Nhân tán tu kia. Lúc này y đang điên cuồng thả Băng Ngô, Kim Tàm, Thất Tâm cốt Hạt, Đoạt Hồn Kim Mãng... từ trong hồ lô ra, cầu vồng kiếm màu bạch kim lập tức đâm thẳng vào đám mây đen do các loại cổ trùng từ hồ lô bay ra hình thành. Dưới kiếm quang hùng hậu công kích, tất cả cổ trùng bị đánh tan tác thành hàng ngàn hàng vạn mảnh vỡ. Kiếm quang vẫn còn dư uy, chém tan tác cả người lẫn hồ lô của tên Kim Đan Chân Nhân kia.