Thấu Không Đại Thần Niệm thuật này có hiệu quả hết sức thần kỳ, giống như là khống chế bằng ý niệm, như một bí pháp lợi dụng sợi tơ lực lượng thần bí nối liền vạn vật với nhau mà thay đổi hết thảy. Chỉ cần trong lòng mình có niệm, sẽ chậm rãi được thực hiện thông qua Thấu Không Đại Thần Niệm thuật này. Có thể tưởng tượng đến khi thuật này hùng mạnh, muốn trời sập, trời sẽ sập, muốn đất nứt, đất sẽ nứt. Có thể lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn.
Đáng tiếc đó là chuyện về sau, hiện tại mình chẳng qua chỉ có thể thay đổi ý niệm của một ít động vật nho nhỏ mà thôi. Có lẽ có thể dùng nó quan sát, cảm nhận thế giới xung quanh, giám định một ít vật phẩm nho nhỏ. Nhưng tương lai ắt sẽ có một ngày mình có thể nhờ nó mà lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn.
Dư Tắc Thành chậm rãi dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình cảm ứng hết thảy xung quanh, nháy mắt cảm ứng này toát ra sóng dao động lan tỏa ra ngoài.
Sóng dao động này khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng vô cùng, giống như sóng biển mênh mông lan tràn khắp chốn, xuyên qua rừng cây, men theo mặt đường lan nhanh tới trước. Mặt đất nhỏ lên, sóng dao động này cũng đi lên, mặt đất lõm xuống, sóng dao động cũng theo đó đi xuống. Khiến Dư Tắc Thành sinh ra ảo giác như trong cùng lúc này mình sinh ra hóa thân vô số, đang cấp tốc phi hành ra bốn phương tám hướng.
Sóng dao động lan nhanh, đảo mắt đã ra ngoài phạm vi một trăm dặm nhưng tiến thêm về phía trước, lập tức tiêu tan. Dư Tắc Thành than dài một tiếng, xem ra thuật này chỉ có thể sử dụng trong phạm vi Kiếm Ngã thuật, trong phạm vi Lĩnh Vực của mình, nếu vượt qua phạm vi này sẽ không còn tác dụng.
Dư Tắc Thành lặng lẽ đứng lên, ngự kiếm bay về phía Bạc Hiền sơn, u Minh tông, vốn khoảng cách hai nơi không xa, cho nên nháy mắt Dư Tắc Thành đã bay tới nơi, lập tức chạm mặt cùng một toán người tu tiên giữa không trung.
Toán người tu tiên này có tổng cộng mười một người, ai nấy đều là Kim Đan Chân Nhân. Nháy mắt hai bên chạm mặt, lập tức ai nấy hành động, mười một người thay đổi phương vị, tăng tốc điên cuồng, bao vây xung quanh Dư Tắc Thành.
Kẻ cầm đầu những người này là một nữ Kim Đan Chân Nhân phong thái đoan trang, nhưng trông có vẻ lười nhác. Ả ta tiến lên phía trước, vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức chỉ huy những Kim Đan Chân Nhân còn lại bao vây chặt chẽ lấy hắn.
Ả nhìn Dư Tắc Thành nói:
- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành?
Nháy mắt cả mười một Kim Đan Chân Nhân này lọt vào trong phạm vi Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, lại thêm Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cũng bắn ra, vờn quanh thân thể những người này nhiều vòng.
Dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành hoàn toàn hiểu được chân tướng của sự tình hết sức rõ ràng, quả thật huyền diệu khó bề giải thích. Quả thật người không có ý hại hổ, hổ lại có tâm hại người. Trong lúc Dư Tĩnh Hân tính toán cách đối phó Đoạt Mộng Tiên Tử, ả cũng đã tính kế đối phó Dư Tĩnh Hân.
Cái chết của Huyễn Tâm Quân là một lời cảnh cáo với ả, muốn giết Dư Tĩnh Hân, vậy phải cắt đứt ngoại viện của nàng, cho nên Dư Tắc Thành lọt vào tầm ngắm của ả.
Đoạt Mộng Tiên Tử này thật ra còn có một thân phận khác, chính là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, cho nên mới có lá phi phù kia. Còn chuyện vì sao ả biết thân phận của mình, vì sao chú ý tới mình. Dư Tắc Thành cũng không cần tìm hiểu, bởi vì lúc này ả đã lộ ra sơ hở.
Ả nhìn chăm chú Dư Tắc Thành, ánh mắt lộ vẻ tin tưởng lúc đầu dần dần chuyển sang ngập ngừng do dự, sau đó là sợ hãi, ả chợt nói:
- Dư Tắc Thành, quả thật là ngươi, gặp nhau đây quả thật hết sức tình cờ, ta và muội muội ngươi đã trở thành đồng minh, hai người chúng ta cùng nhau tiến thoái.
- Ta là đồ tôn của Kim Tâm Đại trưởng lão, đệ tử quan môn của Quỷ Tiên Sinh u Minh tông, không ngờ hôm nay có thể gặp được ngươi tại nơi này. Được rồi, tái kiến, chúng ta đi thôi.
Không biết ả Đoạt Mộng Tiên Tử này có được bí pháp gì, có thể nhanh chóng phán đoán ra thực lực thật sự của Dư Tắc Thành, tự biết phe mình không phải địch thủ của hắn, cho nên lập tức rút lui, tìm lời nói cho qua chuyện, sau đó ra lệnh lui lại.
Bọn chúng tới đây để phục kích mình đã nhiều ngày, hôm nay mình vừa mới tới, chúng đã muốn lui... Dư Tắc Thành mỉm cười, tới dễ, đi thì khó, cơ hội tốt như vậy, không cần đi nữa. Nơi này phong cảnh hữu tình, quả thật là một nơi thích hợp để táng thân...
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, nhìn nụ cười ấy, không cần nói cũng biết hắn muốn làm gì. Hắn nhìn mười một Kim Đan Chân Nhân đang bao vây xung quanh mình, dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật và Kiếm Ngã thuật, rất nhanh đã hiểu rõ đối phương đến từng chân tơ kẽ tóc.
Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, không gì có thể che giấu được, vạn lý tự rõ. Dần dần Dư Tắc Thành cảm ứng được những người này đều là thủ hạ của Đoạt Mộng Tiên Tử, trong đó Kim Đan Chân Nhân của u Minh tông có ba người. Chân nguyên của chúng tràn trề khí tức u Minh, pháp bảo phiêu hốt, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thế hóa gió mà đi.
Có thể mơ hồ cảm thấy trên cơ thể của chúng có từng cỗ quang khí vô hình âm u tới cực điểm, không ngừng lưu chuyển vờn quanh trên dưới toàn thân. Nhìn thật kỹ thì không thấy gì cả, nhưng chỉ cần đưa mắt sang nơi khác, sẽ lập tức cảm ứng được ảo giác lưu quang cuồn cuộn, âm u hơn cả vực sâu.
Ba người khác bên trái vừa nhìn đã biết là kiếm tu, trên pháp bảo đầy những tiêu ký mặt trời, mặt trăng, sao. Bọn chúng chỉ thờ ơ đứng đó, nhưng nhìn vào có cảm giác như ba người tạo thành trận thế, xem ra tám phần bọn chúng là đệ tử Tinh Cơ Kiếm tông.
Hai hàng lông mày của bọn chúng có màu tím, đồng tử cũng màu tím, làm cho người ta ngạc nhiên hơn nữa là trên đỉnh đầu bọn chúng cách chừng ba thước không ngờ cũng có hào quang sắc tía lưu chuyển, khiến cho toàn thân chúng phiêu hốt như tiên, nổi bật hơn người, khiến cho người ta gặp mặt khó có thể quên.
Một người khác thân khoác trọng giáp, giáp này gần như trong suốt, phát ra hào quang kỳ dị, hào quang lưu chuyển trong đó ánh lên một mảng hồng quang, hẳn tên này là đệ tử Thánh Giáp tông. Nghe nói đệ tử Thánh Giáp tông chia làm bốn môn Trọng, Khinh, Huyễn, Thánh, không biết tên này thuộc đệ tử môn nào.
Hai người khác thân khoác vũ y, đầu cắm ba chiếc lông chim, dáng người nhẹ nhàng khinh khoái. Từ đầu tới chân da dẻ đen như than, chỉ có đôi mắt trắng dã, nổi bật vô cùng.
Sau lưng bọn chúng cũng mơ hồ lộ ra một tầng kim quang chuyển động không ngừng, tuy rằng chỉ lặng lẽ đứng đó, nhưng toàn thân dường như phát sáng lên, khiến cho người ta có muốn không chú ý cũng không được. Kiếm thuật này vô cùng hung hãn, dường như là Thiên Cầm Bộ Thực của Thiên cầm tông.
Hai người khác, một người trên đầu đội mão do hàng trăm con bướm tạo thành, trên người y khoác một chiếc quái y dường như do dây leo màu đen kết thành, tóc rối chân trần, tựa như khất cái, dáng vẻ quái dị, làm cho người ta khó có thể quên. Trên lưng y đeo một chiếc hồ lô thật lớn, to bằng một người, dường như trong hồ lô ẩn chứa nhiều loại năng lượng và sinh mạng đáng sợ, người này hẳn là tán tu.
Người cuối cùng đầu to như cái đầu, sắc mặt hồng hào, lông mày thật dài rũ xuống tận cằm, lẫn cùng hàm râu quai nón trắng toát. Cùng với cái đầu trọc lóc bóng loáng, nhìn qua có vẻ hiền lành, hai mắt lúc nào cũng khẽ nhắm hờ. Đầu y to như vậy, ắt có Nhiếp Tâm thuật, hết tám phần là Kim Đan Chân Nhân của Tâm Ma tông.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã hiểu rõ bọn chúng tường tận từng chân tơ kẽ tóc, bước tiếp theo là có thể thông qua động tác thói quen, hình dáng thân thể của chúng mà phán đoán sở trường tiên thuật pháp quyết của chúng.
Lúc này Đoạt Mộng Tiên Tử bất chợt cau mày:
- Không ngờ hắn muốn giữ tất cả chúng ta lại đây. Các vị, chuẩn bị liều mạng đi thôi, đây coi như là một lần kiếp nạn trong đời, thật là có lỗi, ta đã đưa mọi người vào trong hiểm cảnh.
Nữ nhân này quả thật không đơn giản, chỉ nhìn qua một cái mà có thể nhìn thấu chân thực lực của mình. Mình chưa nói lời nào, ả đã biết mình muốn giết hết bọn chúng. Nếu ả hồ ly này không chết, sẽ là một địch nhân rất mạnh của muội muội mình.
Dư Tắc Thành tâm ý đã định, chợt nghe tên tán tu lưng đeo hồ lô lên tiếng nói:
- Sao chứ, hắn muốn một mình khiêu chiến mười một người chúng ta ư, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng không dám đại ngôn khoác lác như vậy, quả thật không biết tự lượng sức mình.
Tên Kim Đan Chân Nhân của Tâm Ma tông lại nói:
- Vậy thì hay quá, là một mình ngươi vây khốn mười một người chúng ta, không phải mười một người chúng ta hà hiếp mình ngươi.
Vừa dứt lời, lập tức cả bọn bật cười rộ, trong tràng cười, cả mười một Kim Đan Chân Nhân nhất nhất âm thầm đề phòng, tuy rằng trên mặt tỏ ra như không thèm quan tâm, nhưng bên trong ai nấy âm thầm giới bị gắt gao. Người có thể khiến cho Đoạt Mộng Tiên Tử tỏ ra khẩn trương như vậy, không tên nào dám khinh thường.
Dư Tắc Thành cũng cười nói:
- Đúng vậy, là một mình ta vây khốn mười một người các ngươi. Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận còn chưa thử, vừa khéo mang các ngươi ra thử kiếm.
Thình lình bên cạnh Dư Tắc Thành xuất hiện ba mươi sáu điểm sáng, mỗi một điểm sáng là một thanh phi kiếm. Những phi kiếm này lấy hình thức vô cùng ảo diệu vây quanh bọn chúng.
Sau đó những điểm sáng bắt đầu biến hóa, dần dần hóa thành bộ dáng ba mươi sáu người, trên thân những người này kim quang lấp lánh, ai nấy đều có dị tượng Kim Đan.
Đảo mắt nhìn lại, Dư Tắc Thành đã phóng xuất thêm ba mươi sáu thanh phi kiếm, sau đó lại là ba mươi sáu thanh nữa. Tổng cộng là một trăm lẻ tám thanh phi kiếm, vây quanh bọn chúng tầng tầng.
Những phi kiếm này dần dần biến hóa, biến thành một trăm lẻ tám Kim Đan Chân Nhân, vây quanh mười một người này. Đây là pháp thuật biến tướng của Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận, là quân đoàn Kim Đan của hắn.
Những vấn đề trước kia Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận gặp phải, hiện tại đã được nhất nhất giải quyết. Dư Tắc Thành sử dụng tiên thuật lấy được ở Thiên Mục tông, mượn nguyên lực rút trong thế giới Bàn Cổ ra cung cấp cho những Kim Đan Chân Nhân này, lập tức bọn chúng nhất nhất hiện hình.
Chỉ trong thoáng chốc, một trăm lẻ tám Kim Đan Chân Nhân hiện ra vây lấy mười một người. Đám Kim Đan Chân Nhân đối phương lập tức giật mình kinh hãi, hình thành thế trận phòng thủ. Tên Kim Đan Chân Nhân của Thiên cầm tông đột nhiên sửng sốt, nhìn một Kiếm Sủng của Dư Tắc Thành hỏi:
- Võ sư đệ, Võ sư đệ của Ngân Hà Tinh Kiếm Tông, là đệ đó sao, đệ không nhận ra huynh sao? Nghe nói đệ chết ở Đan môn... ngươi, ngươi... khốn kiếp, Dư Tắc Thành, không ngờ ngươi luyện chế Kim Đan Chân Nhân thành Kiếm Sủng, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Đoạt Mộng Tiên Tử thét lớn:
- Mọi người cẩn thận, kẻ này có thể luyện chế Kim Đan Chân Nhân thành Kiếm Sủng, không nên để hắn bắt được Kim Đan, nếu không sẽ sống không bằng chết. Kiếm Sủng Kim Đan này ắt tiêu hao chân nguyên không ít, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, chỉ cần mọi người dốc hết toàn lực phòng thủ, kiếm trận sẽ tự phá.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Hy vọng là như vậy, các ngươi sẽ gia nhập vào hàng ngũ bọn chúng rất nhanh. Hãy nhìn xem, các ngươi nói rất đúng, là mình ta vây khốn mười một người các ngươi. Lên cho ta, không cho tên nào chạy thoát!
Lập tức kiếm quang lấp lóe, một trăm lẻ tám Kiếm Sủng Kim Đan bắt đầu điên cuồng công kích mười một Kim Đan Chân Nhân đối phương, đại chiến đã mở màn.
Dư Tắc Thành chắp tay sau lưng quan sát, hắn chưa vội công kích, mục đích thả một trăm lẻ tám Kiếm Sủng ra cũng không phải giết chết bọn chúng, mà Dư Tắc Thành muốn chia rẽ bọn chúng ra từng tên một, để tìm kiếm mục tiêu luyện kiếm cho mình.
Chỉ trong thoáng chốc, hai bên đánh nhau tới nỗi trời sầu đất thảm, ở một mức độ nào đó, một trăm lẻ tám Kiếm Sủng này cũng không quá mạnh, nhưng chúng đáng sợ ở chỗ số lượng quá đông, bày ra trận thế, kết trận kháng địch, đồng lòng nhất trí. Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận này vừa bày bố, lập tức mười một Kim Đan Chân Nhân đối phương lọt vào trong trận, trong đại chiến dần dần bị phân tách ra từng tên một.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, lựa chọn mục tiêu thứ nhất cho mình, đó là ba tên Kim Đan Chân Nhân của Tinh Cơ Kiếm tông. Ba người bọn chúng tụ tập lại hình thành một tinh trận kỳ dị, không ngờ có thể chống lại một trận Lục Nguyên, tỏ ra ung dung nhàn nhã trong Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận.
Dư Tắc Thành hiện thân trước mặt chúng, đám Kiếm Sủng đang bao vây chúng lập tức chạy đi bao vây người khác, Dư Tắc Thành lấy một đánh ba.
Bốn người đối mặt. Dư Tắc Thành bèn nói:
- Có lời đồn kiếm thuật của Tinh Cơ Kiếm tông và Hiên Viên kiếm phái ta đều có nguồn gốc từ Kiếm Lão Nhân. Nào, hãy cho ta xem Tinh Kiếm thuật trong truyền thuyết.
Một tên Kim Đan Chân Nhân của Tinh Cơ Kiếm tông quát:
- Dư Tắc Thành. Đại sư huynh Tinh Thần của ta phải chăng đã bị ngươi hại chết? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dư Tắc Thành sửng sốt, hỏi lại:
- Có chút liên quan với ta, có thể nói là như vậy.
Tên Kim Đan Chân Nhân kia lại quát:
- Các vị sư đệ, Thiên Lang Tinh động. Bắc Đẩu tan rã, phù diêu thất diệt, tinh thần kỳ cảnh, xem ra hôm nay quả thật là kiếp nạn của ba người chúng ta.
Người còn lại nói:
- Chết thì chết, có sao đâu. Năm xưa nếu không có Tinh Thần sư huynh, làm sao có chúng ta ngày nay. Đáng tiếc huynh ấy đã bị kẻ gian làm hại, hôm nay cừu nhân ngay trước mắt, cho dù chúng ta tan xương nát thịt cũng phải báo thù cho Đại sư huynh.
Người thứ ba cũng nói:
- Đúng vậy, nếu không có ân một miếng cơm năm xưa của Tinh Thần Đại ca, dẫn dắt chúng ta nhập môn, chúng ta đâu có được hôm nay, đã sớm chết đói tại Đài châu. Chúng ta đã sống trăm năm, còn gì mà tiếc nuối nữa!
Người cầm đầu nói:
- Được, quen biết hai vị sư đệ là chuyện cao hứng nhất trong đời ta, chúng ta cùng nhau tử chiến một trận. Dư Tắc Thành, nếu ngươi đã hại chết Đại sư huynh Tinh Thần, vậy chúng ta sẽ cùng nhau đồng quy ư tận.
- Thất tinh tụ thủ, cửu diệu hoành không, bản mệnh tinh biến, trăng cao trong suốt, lâm lang chấn vang, mười phương thanh tĩnh. Sông suối lặng yên, núi cao nuốt khói. Vạn linh chấn phục, chiêu tập quần tiên. Thiên vô phân uế, địa tuyệt yêu trần. Minh tuệ động thanh, đại lượng huyền huyền...
Ba người bắt đầu cùng nhau niệm pháp chú, dần dần tinh quang vô tận trên cao dường như trở thành ngân hà quay cuồng, bắn xuống đạo đạo tinh quang. Tinh quang này tụ tập vào thân thể ba người, lập tức gia tăng uy năng vô tận. Hiện tại bọn chúng đang sử dụng thần công tương tự như Thiên Ma Giải Thể đại pháp, hy sinh tính mạng của mình để đổi lấy lực lượng siêu cấp hùng mạnh.
Tinh Thần Đại ca mà bọn chúng vừa nhắc tới nhất định là Tinh Thần Tử, cũng là Huyễn Tâm Quân năm xưa mình đã thuê người giết chết. Bọn chúng muốn báo thù cho Huyễn Tâm Quân, cho nên mới bị Đoạt Mộng Tiên Tử mời, cùng nhau tới đây.
Nhưng chuyện năm xưa ngoại trừ mình và Trương Tông Đạo, không còn ai biết được. Vậy vì sao chúng biết mình là người thuê sát thủ?
Có lẽ chỉ là ngẫu nhiên. Đoạt Mộng Tiên Tử chỉ gạt chúng tới đây mà thôi? Không, thật ra còn có một người nữa biết mình thuê sát thủ giết chết Huyễn Tâm Quân, đó chính là mục tiêu thử kiếm thứ ba của mình. Nạp Lan Tài Tử của vẫn Sinh tông. Lúc trước là y giết chết Huyễn Tâm Quân, hơn nữa dường như y biết được mình là người thuê sát thủ. Chẳng lẽ Nạp Lan Tài Tử có mối liên hệ với Đoạt Mộng Tiên Tử?
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Thấu Không Đại Thần Niệm thuật lập tức khởi động, hình thành vô số đường cong, giống như đang chỉ điểm. Lập tức Dư Tắc Thành hiểu rõ đại khái sự tình. Đoạt Mộng Tiên Tử và Huyễn Tâm Quân kia đều là hạng hậu bối đứng nhất nhì ở Tâm Ma tông, giữa bọn chúng lẽ nào không có tranh đấu?
Nhưng hai người vẫn ở chung hết sức bình hòa, hơn nữa ba tên Kim Đan Chân Nhân của Tinh Cơ Kiếm tông được mời tới đây, bọn chúng tin tưởng Đoạt Mộng Tiên Tử như vậy, có thể thấy giữa bọn chúng ắt có minh ước. Quan hệ giữa hai người bọn chúng nhất định rất sâu, nói không chừng còn là nhân tình.
Có khả năng quan hệ rất sâu này đã hại chết Huyễn Tâm Quân, e rằng quan hệ giữa Đoạt Mộng Tiên Tử và Nạp Lan Tài Tử cũng không cạn, cho nên ba đại thích khách của vẫn Sinh tông chỉ còn sống sót một người, cho nên Huyễn Tâm Quân phải chết. Bởi vì như vậy mới có lợi nhất cho Đoạt Mộng Tiên Tử và Nạp Lan Tài Tử, như vậy bọn chúng sẽ không còn đối thủ cạnh tranh trong môn phái.
Hết thảy những chuyện này ban đầu chỉ là phán đoán của Dư Tắc Thành, nhưng sau khi ý tưởng này được xác định, các đường cong của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật nháy mắt chợt chuyển, không ngờ tất cả đều chỉ về phía tên Kim Đan Chân Nhân của Thánh Giáp tông vừa ngăn cản một đòn công kích thật mạnh giùm Đoạt Mộng Tiên Tử.
Ánh mắt Dư Tắc Thành thoáng động, chợt bừng tỉnh ngộ, dường như tên Kim Đan Chân Nhân Thánh Giáp tông này có vấn đề. Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, ba đạo kiếm quang đã ập vào mặt, ba tên Kim Đan Chân Nhân Tinh Cơ Kiếm tông đã phát động công kích Dư Tắc Thành.
Kiếm quang ba người dày đặc như mưa bấc, bất chấp sinh tử, liều chết cường công, điều khiển phi kiếm liều mạng công kích về phía Dư Tắc Thành.
Nháy mắt ba đạo kiếm quang đã đâm tới, một kiếm này là bọn chúng đã hợp nhất tinh khí thần vào trong đó, nhìn bề ngoài không có gì nổi bật, thật ra ngầm mang sát chiêu tuyệt mệnh.
Ba đạo kiếm quang hai hư một thật, hai hư là kiếm thuật bình thường của hai tên Kim Đan Chân Nhân, để thu hút Dư Tắc Thành, để yểm trợ cho một kiếm tuyệt mệnh.
Kiếm tuyệt mệnh ấy là do một tên Kim Đan Chân Nhân trong đó dốc hết toàn lực, dẫn lực Tinh Thần trên trời nhập kiếm, lại ôm lòng oán hận phát ra. Một kiếm này phát ra bất kể thế nào, tên Kim Đan Chân Nhân này cũng bị trọng thương, tu vi giảm sút, thậm chí còn có nguy cơ tử vong. Bởi vì lực Tinh Thần này chính là lực Thiên Đạo, gần tương đương với lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành, một Kim Đan Chân Nhân không thể nào chịu đựng nổi.
Một kiếm này đánh ra nhìn không có gì đặc biệt, kỳ thật ẩn chứa vô tận lực Tinh Thần, chạm phải là tử vong. Đây là kiếm thuật vô thượng của Tinh Cơ Kiếm tông, chỉ cần Dư Tắc Thành tiến hành ngăn cản hai kiếm hư kia, ắt sẽ mắc phải sai lầm, sau đó bị kiếm thứ ba thừa cơ chém tới, lấy đi tính mạng.
Ba đạo kiếm quang hóa thành từng đạo cầu vồng kiếm tung hoành bắn tới, nháy mắt bao phủ phạm vi mười mấy dặm trên không, cầu vồng kiếm dày đặc như đan võng, vô số tinh quang lấp lánh lóe lên, kiếm ý mênh mông cuồn cuộn như muốn bao trùm thiên hạ, bắn ra không ngớt.
Dưới cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, hắn đã hoàn toàn phát hiện ra ảo diệu trong kiếm này. Đây hẳn là kiếm thuật của Tinh Cơ Kiếm tông, Tinh Kiếm thuật trong mười bảy môn kiếm thuật của Kiếm Lão Nhân. Dư Tắc Thành từng bỏ công sức khổ tu qua môn kiếm thuật này, nhưng hắn không có cách nào hấp thu lực Tinh Thần, cuối cùng kết thúc thất bại.