Tiên Ma Biến

Chương 518: Ám sát kinh thiên

Trong doanh trướng được thắp sáng bằng những ngọn đèn, Trạm Thai Thủ Trì cất tiếng khen thưởng, gia tăng chức vị, sau đấy lại bình tĩnh nhìn những tướng lãnh đang thừa lệnh ngồi trước mặt mình, sắc mặt thật khiêm tốn hữu lễ, nhưng nội tâm lại cực kỳ hài lòng, cực kỳ thỏa mãn.

Hắn không có lý do gì để không thỏa mãn.

Bởi vì bây giờ hắn chính là thái tử vương triều Đại Mãng.

Trong lần binh biến cuối cùng kết thúc triều đại nước Nam Ma, sau đấy thành lập vương triều Đại Mãng, lão hoàng đế Trạm Thai Mãng vẫn luôn là người tu hành cường đại và thống lĩnh tối cao của quân đội. Nhưng khi còn trẻ, trong những lần giao chiến với người tu hành khác, ông ta lại chịu nhiều vết thương kinh khủng, mà những vết thương đấy lại gây ra một loại bệnh kín trong thân thể ông ta, khiến ông ta không thể có con được.

Tuy nhiên, Trạm Thai Mãng lại có một tỷ tỷ và hai đứa cháu trai.

Nếu như không có trận biến cố kia, nếu như không phải Trạm Thai Mãng muốn truyền ngôi cho đệ tử của ông ta, ngôi vị hoàng đế Đại Mãng sẽ truyền cho đứa con lớn của tỷ tỷ ông ta, Trạm Thai Lăng.

Ở Đại Mãng, Trạm Thai Lăng là một tài tử nổi tiếng, được quân thần ủng hộ. Nếu như Trạm Thai Lăng được lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, những người họ hàng xa với hoàng tộc Trạm Thai sẽ không có kết quả quá tốt, thậm chí phụ thân của Trạm Thai Thủ Trì sẽ bị tước đoạt binh quyền, kết quả cuối cùng chính là nhờ có máu mủ xa xôi với lão hoàng đế và hoàng đế đương nhiệm mà cả hắn và phụ thân hắn sẽ được phong những chức vị không có quân quyền như "Phúc vương" hay "Lộc vương", được nhận một ngôi nhà lớn và vài mảnh ruộng tốt, sống một cuộc sống không khác gì với những địa chủ kia.

Nhưng bởi vì biến cố kia, phụ thân của hắn là Trạm Thai Tề Luật lại được thần quan núi Luyện Ngục hộ tống, không một chút nguy hiểm tiến vào hoàng cung Đại Mãng, mà hắn cũng vô tình được cất nhắc lên làm thái tử vương triều.

Sau đấy, hắn ta không cần làm gì cả, chỉ thản nhiên nhìn quan viên vương triều Đại Mãng ủng hộ tân hoàng và núi Luyện Ngục tiến hành thanh tẩy thánh địa tu hành Thiên Ma quật và bè cánh xưa của lão hoàng đế, ngay cả tỷ tỷ của lão hoàng đế và hai đứa cháu trai cũng bị đốt cháy trong ngôi nhà mình đang ở.

Dĩ nhiên, hắn hiểu rõ rằng người quyết định cuối cùng để cho phụ thân hắn trở thành tân hoàng, giúp hắn ngồi lên ngôi vị thái tử chính là núi Luyện Ngục, hoặc có thể nói chính những người đang sinh sống trong động quật hoặc đang ẩn mình trong những ma điện kia mới là người nắm quyền thật sự. Nhưng chỉ cần kính sợ bọn họ như ma thần, lắng nghe và thực hiện những gì núi Luyện Ngục nói, bọn họ có thể thống trị vương triều Đại Mãng. Thậm chí sau khi phụ thân hắn qua đời, hắn cũng có thể trở thành hoàng đế vương triều Đại Mãng.

Trạm Thai Thủ Trì cũng biết rằng trong vương triều Đại Mãng hiện nay có không ít dư nghiệt của lão hoàng đế, tỷ như Trạm Thai Thiển Đường đã trốn vào đế quốc Vân Tần, hoặc là những quan viên của lão hoàng đế, hoặc là dư nghiệt Thiên Ma quật bè phái với Lý Khổ...bọn họ đang ẩn núp, một khi thời khắc chín mùi, tất khắc sẽ nhảy ra vồ lấy hắn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn là thái tử Đại Mãng lại đích thân tới đốc chiến quân đội, mặc dù chiến sự đang rất căng thẳng, bởi vì hắn cần lung lạc lòng người, cần quân đội và nhiều quan viên hơn thần phục, cũng nhanh chóng tạo nên danh tiếng tốt cho mình. Nhưng một đường đi tới đây, bởi vì thấy hắn khiêm tốn hữu lễ, nên các tướng lãnh quân đội đều luôn tôn kính hắn, thậm chí còn vượt xa những gì hắn dự đoán, tại sao hắn không thể thỏa mãn được?

- Điện hạ, ngài vất vả chạy tới đây đốc chiến, có cần nghỉ ngơi sớm hay không?

Tấn Thừa Vân nhìn Trạm Thai Thủ Trì người mặc long bào sáng bóng, đầu đội mũ bạch ngọc ở đối diện mình, cung kính hỏi.

Sau khi Nam lộ đại tướng quân tử trận, Tấn Thừa Vân lập tức được thăng chức lên làm thống lĩnh các đội quân Đại Mãng ở phía nam. Hiện giờ chính hắn ta cũng không biết tên thái tử này đang rất thỏa mãn và hài lòng, chỉ là cảm thấy vị thái tử này rất khiêm tốn, xứng đáng được mình cung kính.

Trạm Thai Thủ Trì nho nhã tươi cười, nói:

- Không vội...ta biết chư vị tướng quân tâm lo quân sự, luôn phải ngủ trễ. Mà Tấn đại thân khẳng định không biết tại sao ta phải vội vã chạy tới đây đâu nhỉ?

Tấn Thừa Vân cùng với viên tướng lãnh hoặc khí khái hào phóng, hoặc trông trí khôn, hoặc trông mạnh mẽ đều liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi nghi ngờ.

- Điện hạ, vì sao?

Tấn Thừa Vân hỏi.

- Bởi vì cả thiên hạ này đều biết Tấn tướng quân yêu rượu, nghe nói Tấn tướng quân xưa nay đều phải uống vài bát rượu ngon trước khi đi ngủ đúng không.

Trạm Thai Thủ Trì mỉm cười, nói:

- Cho nên, ta đã tới núi Luyện Ngục, thỉnh cầu được rượu ngon Quỳnh nhưỡng lục nghĩ. Chắc Tấn tướng quân cũng biết những loại rượu ngon bình thường có mùi rất thơm, nhưng loại rượu này của núi Luyện Ngục lại khác, trong đấy còn có vị đặc biệt thơm ngát của lục nghĩ(*) đấy.

- Điện hạ!

Tấn Thừa Vân ngẩn người, nhất thời kịp phản ứng, cảm động không thôi, cả người nằm sát dưới đất, nói:

- Điện hạ ưu ái như vậy, mạt tướng làm sao biết báo đáp!

- Chư vị tướng quân vì Đại Mãng ta quên cả sống chết, ngay cả tính mệnh đều không để ý, cần gì phải nói những lời này.

Trạm Thai Thủ Trì tiến tới, hai tay đỡ dậy Tấn Thừa Vân đang quỳ dưới đất, quát lên:

- Mau đưa rượu lên cho các tướng quân!

- Nhưng mà, chỉ có thể uống trước vài chén, không thể uống say làm hỏng quân vụ....đợi đến khi đại quân chúng ta chiến thẳng trở về, ta nhất định sẽ khao thưởng bảy quân, cùng chư vị tướng quân say một trận.

Sau khi quát lên một tiếng ra ngoài trướng, Trạm Thai Thủ Trì lại ôn hòa mỉm cười, nói.

Trong lúc nhất thời, các tướng lãnh trong doanh trướng đều dập đầu hành lễ với Trạm Thai Thủ Trì, miệng nói điện hạ liên tục.

Thật ra các tướng lãnh có thể vào trong lều lớn, tiếp nhận ban thưởng của thái tử và được ngồi uống rượu tất nhiên là những người đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, trong lòng hiểu rằng đây chỉ là chiêu thức chiêu dụ thu mua lòng người. Nhưng cho dù là hiểu rõ, chỉ riêng việc Trạm Thai Thủ Trì là thái tử, lại có thể làm như vậy quả thật là rất giỏi, khiến người xem phải cảm động không thôi.

Cho dù biết đây là diễn trò, nhưng đối phương đã cố gắng bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, đã đủ để họ coi trọng và chú ý đến.

Nước rượu màu xanh biếc được chứa trong những cái chén bằng ngọc trong suốt, các thị nữ nhanh chóng bưng vào trong doanh trướng. Mùi rượu thơm ngát tản ra khắp nơi, loại rượu hiếm có này quả thật rất đặc biệt, chỉ riêng màu rượu đã không đồng nhất với nhau, trong đấy còn có vài điểm màu xanh trông sẫm màu hơn màu nước rượu, nhìn kỹ mới thấy thì ra đó là những con kiến màu xanh biếc đang bơi trong rượu.

Nhìn thấy ánh mắt cảm động của Tấn Thừa Vân và các tướng lãnh khác, ánh mắt của Trạm Thai Thủ bất giác di chuyển từ chén rượu sang bộ long bào sáng màu mềm mại và tràn đầy uy nghiêm mà hắn ta đang mặc. Nhìn kỹ lại những hoa văn nhỏ nhắn mà tinh xảo trên long bào, hắn bất giác càng cảm thấy hài lòng và thỏa mãn hơn.

Nhưng hắn lại không biết một việc, vào lúc tên thái tử Đại Mãng này nhìn long bào của mình, Lâm Tịch cũng đang ở trong bóng tối, đứng từ xa nhìn doanh trướng của hắn.

...

Mạc Tầm Hoa và hơn trăm quân sĩ tàn quân biên quân Thiên Hà đều đang tụ tập gần Lâm Tịch.

Mệnh lệnh bảo biên quân Thiên Hà phải hoàn toàn lui về phia sau đều xảy ra sau khi Lâm Tịch và Hồ Ích Dịch phối hợp với nhau đánh thắng trận đại chiến kia, cho nên, bọn họ mặc dù không biết sau đấy Lâm Tịch đã giết chết Tư Thu Bạch trong một trận quyết chiến dưới thành Trụy Tinh, nhưng bọn họ đều biết Lâm Tịch chính là tiễn thủ chuyên ám sát tướng lãnh Đại Mãng, bắn chết Nam lộ đại tướng quân, là người quan trọng nhất trong chiến dịch giết chết ba vạn thủy quân Đại Mãng đã đánh lén công phá thành Trụy Tinh.

Trong lòng bọn họ, Lâm Tịch bất kể vinh nhục bản thân, không bởi vì chuyện hoàng đế xử sự bất công mà lầm lối, ngược lại còn khoác lên trường bào Tế ti, cầm cung xông pha trong chiến trường như vậy chính là vinh quang chói lọi nhất, chính là anh hùng trong truyền thuyết mà bọn họ luôn ngưỡng mộ.

Bọn họ thật không ngờ ở chỗ này có thể gặp Lâm Tịch.

Mà sau khi nói chuyện với Lâm Tịch, bọn họ mới biết một nửa hành tỉnh Nam Lăng bên này đã bị kẻ thù công chiếm, nói khách khác, hiện giờ bọn họ đang ở sâu trong trận địa của đối phương. Chính vì ở chỗ này, nên bọn họ càng kính phục Lâm Tịch hơn. Bởi vì tên Tế ti cầm cung này đang chiến đấu không ngừng nghỉ, thọc sâu vào trong trận địa quân địch.

Lâm Tịch nhìn về khu vực có rất nhiều doanh trướng ở phía trước một hồi lâu. Sau khi nghe Mạc Tầm Hoa miêu tả cẩn thận lại, hắn cơ hồ nhất trí với những gì viên tướng lãnh Vân Tần này đã suy đoán, nhất định có một đại nhân vật nào đó bên triều đình Đại Mãng đích thân tới đốc chiến quân đội, ủng hộ tinh thần của tướng sĩ tiền tuyến. Ngoài ra, dựa vào cung cách của các thị nữ và tùy tùng đi theo, rất có thể đây là một người trong hoàng cung.

Nếu như có thể ám sát giết chết một người như vậy, nhất định sẽ là chuyện long trời lở đất. Vốn là người đến đây khích lệ tinh thần quân đội Đại Mãng, có thể tăng sĩ khí toàn quân, nhưng cuối cùng lại bị ám sát...việc này không chỉ gây ra chấn động, mà nhất định sẽ chèn ép được sĩ khí của quân đội Đại Mãng. Ngoài ra, nếu như có thể truyền về Vân Tần được, sĩ khí quân đội Vân Tần tất nhiên sẽ tăng nhiều.

Nhưng bây giờ quan sát cẩn thận lại, Lâm Tịch cảm thấy ám sát tên này đúng là chuyện không thể nào. Đừng nói đám tàn quân biên quân Thiên Hà do Mạc Tầm Hoa thống lĩnh này đã mệt mỏi, thể lực gần như đến cực hạn như vậy, cho dù ở đây có những quân sĩ mặc hồn binh trọng khải, cũng không thể giết chết người đó được. Bởi vì trước mắt hắn là một khu vực có rất nhiều doanh trướng san sát nhau, hiển nhiên phải có ít nhất hai vạn quân sĩ đang đóng quân...mà đây lại không phải là một binh bộ nhỏ của Đại Mãng, là một trong những trung quân tinh nhuệ của Đại Mãng!

Điều này có nghĩa đối phương không chỉ có quân giới mạnh mẽ, hơn nữa còn có không ít người tu hành đi theo.

Hơn nữa, dựa theo những gì Mạc Tầm Hoa đã suy đoán, cách đây khoảng mười dặm, nhất định còn có một đại quân Đại Mãng khác đang đóng quân chờ đợi.

Trong tình hình như vậy, đừng nói là đột nhập đến trung quân ám sát người quan trọng đến đốc chiến kia, sợ rằng sau khi mặt trời mọc ngày mai, rất có thể quân trinh sát của đội quân này sẽ phát hiện dấu tích đêm qua của bọn họ, đến lúc đó chưa chắc bọn họ đã có thể bảo toàn mạng sống của mình.

- Lâm đại nhân, ngài đi thôi.

Nhìn Lâm Tịch đang trầm mặc không nói lời nào, nhìn về khu vực doanh trướng liên miên kia, Mạc Tầm Hoa liếm liếm bờ môi đã bị khô, thấp giọng nói:

- Khi mặt trời mọc sáng mai, chúng ta sẽ tấn công bất ngờ, sau đó những người lưu lại sẽ dẫn đại nhân chạy trốn theo hướng ngược lại, như vậy có thể giúp đại nhân có thêm cơ hội trốn thoát.

Nghe thấy lời hắn ta nói, Lâm Tịch nghiêng đầu, nhìn hắn và những quân sĩ đang mặc các bộ giáp bị rách phá, thậm chí ngay cả binh khí được làm từ bách luyện cương cũng bị uốn cong mũi, lắc đầu nói:

- Không phải là không có cơ hội, luôn luôn có cơ hội.

- Có cơ hội?

Mạc Tầm Hoa và các quân sĩ Vân Tần đang mặc những bộ giáp hư hại không thể tin được nhìn Lâm Tịch.

- Ta quan sát nãy giờ...không biết các ngươi có chú ý hay không...Rất có thể đội quân này phải hành quân gấp gáp, nên bọn họ có một sơ hở, đó chính là toàn bộ quân mã và ngựa dự bị của họ đều để chung một chỗ.

Lâm Tịch không biết rằng cách đó vài ngày, kho lương thảo của Đại Mãng đã bị đốt cháy sạch sẽ, nên bọn họ bắt buộc phải để ngựa chung với nhau để tiết kiệm nhiều hơn, hắn chỉ cho rằng Đại Mãng đang từ từ huấn luyện chững chiến mã đó. Hắn chỉ vào rào chắn đang nhốt gần hai ngàn con ngựa ở phía bắc doanh trại, nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần các ngươi có thể tiến vào rào chắn kia, thả toàn bộ ngựa ra, ngay lập tức sẽ tạo nên hỗn loạn. Hơn nữa, mặc dù quân số của kẻ địch nhiều, nhưng một khi chiến mã bị các ngươi thả ra, bọn họ sẽ không có kỵ quân đuổi theo, trong đêm tối như vậy sẽ không thể đuổi kịp được.

- Các ngươi là biên quân, hơn nữa lại là biên quân Thiên Hà thường xuyên tác chiến trên bình nguyên, thuật cưỡi ngựa hẳn đã được đào tạo, chắc sẽ dễ dàng nhận ra con nào là ngựa đầu đàn, việc gây ra hỗn loạn rồi cuốn lấy chiến mã đi theo hẳn không có gì khó khăn. Sau đấy, các ngươi hãy đi về phía nam, đó cũng là nơi có ít quân đội Đại Mãng nhất. Các ngươi có đủ ngựa để chuyển đổi với nhau, cũng có thể uống máu hoặc ăn thịa ngựa, thức ăn sẽ không phải là vấn đề.

- Nhân lúc các ngươi tạo hỗn loạn, ta cũng có cơ hội ám sát đại nhân vật kia. Kỵ quân không có ngựa đuổi theo ta, ta cũng có cơ hội để thoát thân. Mà các ngươi, không những phối hợp với ta hoàn thành lần ám sát này, mà còn có cơ hội trở về Vân Tần.

Lâm Tịch thở ra một cái, chân thành mà lạnh lùng nói:

- Ta sẽ bảo Cát Tường giúp các ngươi giải quyết những người khó đối phó, bây giờ điều quan trọng nhất chính là cần phải tìm một người có thể giúp các ngươi tiến vào trong chuồng ngựa.

Mạc Tầm Hoa và tất cả quân nhân Vân Tần mặc giáp đen khẽ nín thở.

Chắc chắn không còn điều gì có thể khiến những người vốn đã quyết tâm quyết tử, nhưng đột nhiên lại phát hiện mình còn khả năng sống sót kích động hơn. Nhưng khi nghe Lâm Tịch nói như vậy, bọn họ bất giác càng thêm kính phục và tôn kính Lâm Tịch hơn.

Nhưng Lâm Tịch nói không sai, bọn họ có thể có cơ hội tiến vào chuồng ngựa đối phương sao?

Nếu như thành công, bọn họ chạy thoát, nhưng Lâm Tịch và Cao Á Nam có thể thoát được sao?