Tiên Ma Biến

Chương 517: Chúng ta không trở về được

Trong bóng đêm, bảy người tu hành Đại Mãng cẩn thận kiểm tra một mảnh đất trong khu rừng hoang.

Sau một hồi làm việc cật lực, bọn họ tìm thấy có tro than còn ấm và xương chim.

Trong bảy người tu hành Đại Mãng này, có một người tên là Thì Khiêm.

Thân phận bên ngoài của hắn chỉ là một môn khách của quan viên địa phương Đại Mãng, thân phận này đã theo hắn nhiều năm và mỗi ngày đều trôi qua bình thường, đến nay không có bất cứ ai hoài nghi. Nhưng thân phận thật sự của hắn lại chính là đệ tử trọng yếu của Thiên Ma quật, hơn nữa còn là đệ tử có vai trò quan trọng như Lý Khổ.

Sau khi phát hiện được tung tích của Lý Khổ, phối hợp với các trưởng lão núi Luyện Ngục và Văn Nhân Thương Nguyệt để giết chết Lý Khổ, chưởng giáo núi Luyện Ngục bắt đầu thanh tẩy một thánh địa tu hành khác của Đại Mãng là Thiên Ma quật, đồng thời diệt sạch các thế lực ủng hộ lão hoàng đế Đại Mãng. Có hơn một nửa người tu hành Thiên Ma quật chết trong cuộc đại thanh tẩy đấy, hiện tại Thiên Ma quật đã không còn là thánh địa có thể chống lại một thế lực lớn như núi Luyện Ngục, mà trở thành bù nhìn của chính núi Luyện Ngục.

Bởi vì vào thời khắc cuối cùng, những người tu hành bên Thiên Ma quật đã hủy diệt rất nhiều động quật, hơn nữa những người biết được thân phận của hắn đã chết đi trong cuộc thanh tẩy, nên trên thế gian này, sợ rằng không còn ai có thể biết hắn vốn là truyền nhân duy nhất của một vị trưởng lão Thiên Ma quật, hoặc có thể nói chính là dư nghiệt Thiên Ma quật.

Thiên Ma quật chân chính đã bị hủy diệt, thế gian này cũng không có ai biết thân phận truyền nhân dòng chính Thiên Ma quật của Thì Khiêm. Theo lý mà nói, với tình hình Đại Mãng hiện nay, chuyện duy nhất hắn ta có thể làm chính là sống yên ổn, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng hắn không thể nào quên những ký ức từ thời thơ ấu, đó là lúc sư trưởng vỗ về đầu hắn, truyền dạy đạo tu hành, không thể quên những bằng hữu đã cùng hắn cười đùa, không thể quên những ký ức ngọt ngào ấy...hắn không cam lòng quên đi những ký ức đã gần như là sinh mạng thứ hai của mình, không cam lòng quên đi thân phận truyền nhân Thiên Ma quật.

Cho nên, khi có một cơ hội mà không có ai có thể hoài nghi, hắn đã vượt qua núi Thiên Hà, tiến vào lãnh thổ Vân Tần.

Trên danh nghĩa, hắn đương nhiên là cùng với những người tu hành Đại Mãng khác tìm giết Lâm Tịch, nhưng mục đích thật sự của hắn chính là tiến vào Vana Tần, tìm một người có tên Trạm Thai Thiển Đường.

Cũng giống như Thiên Ma quật bị thanh tẩy, người của lão hoàng đế cũng bị lạnh lùng giét chết, nhưng đối với những người còn ủng hộ lão hoàng đế, Trạm Thai Thiển Đường là hi vọng duy nhất của bọn họ, cũng là hi vọng của một dư nghiệt Thiên Ma quật như Thì Khiêm.

Thì Khiêm không biết hiện giờ Trạm Thai Thiển Đường đã hội họp với Lâm Tịch. Đối với hắn mà nói, việc liên lạc với một người đã lưu vong như Trạm Thai Thiển Đường là rất xa xôi và khó khăn. Nhưng trong thời gian theo những người tu hành khác đuổi giết Lâm Tịch và Cao Á Nam, hắn lại có một cảm giác vô cùng kỳ quái, dường như người tên Lâm Tịch mà cả Văn Nhân Thương Nguyệt lẫn chưởng giáo núi Luyện Ngục rất muốn giết kia có thể đoán trước được đường đi nước bước của hắn, cũng như vô số người tu hành Đại Mãng khác.

Nếu là một người tu hành khác, cho dù là người tu hành cấp Đại quốc sư, một khi đối mặt với việc bị nhiều người tu hành Đại Mãng như hắn phối hợp với vô số quân đội đuổi giết, chỉ sợ đã sớm bị vây giết. Nhưng Lâm Tịch lại khác hẳn, mặc dù đã nhiều lần ra tay, mặc dù đã nhiều lần xác định được hành tung đối phương, nhưng cuối cùng Lâm Tịch lại có thể chạy trốn. Nhìn đống tàn tro còn ấm trước mặt, hắn bất giác có một ý nghĩ vô cùng kỳ quái: Nếu như nhiều người tu hành và quân đội như vậy lại không thể giết chết Lâm Tịch, vậy một người như Lâm Tịch liệu có thể đánh bại Văn Nhân Thương Nguyệt không? Thậm chí là đánh bại cả Đại Mãng bây giờ?

Ý nghĩ kỳ quái này khiến tâm tình hắn cực kỳ phức tạo, ngay cả hắn cũng không thể nào hiểu được.

...

...

Gần trăm quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đang yên lặng nằm trong một bụi cỏ hoang, ngay cả việc hít thở bọn họ cũng cố gắng nén lại, tránh phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Phía trước cách bọn họ không xa là một đường cái lớn.

Chỉ cần nhìn sơ qua, có thể nhìn thấy vô số vết thương hiện rõ trên những bộ giáp mà các quân nhân Vân Tần này đang mặc, thậm chí trong đó còn rất nhiều người bị thương ngoài da, phải dùng thuốc bôi lên, dùng băng gạc màu đen quấn lại.

Vẻ mặt bọn họ rất tiều tụy, dáng vẻ chật vật vô cùng, ngay cả đầu tóc cũng dơ bẩn, đến nỗi nhìn qua không giống như đầu tóc, mà là một đám cỏ khô bị vôi trát lên. Nhưng ánh mắt của họ lại rất bén nhọn, tràn đầy ánh sáng thấy chết không sờn, khiến người nhìn phải kính sợ.

Bọn họ đều là tàn quân biên quân Vân Tần.

Sau khi được Lâm Tịch hỗ trợ, Hồ Ích Dịch đã lần cuối cùng thống lĩnh biên quân Thiên Hà đại chiến với quân đội Đại Mãng ở bãi bùn phía nam hồ Trụy Tinh, nhưng bởi vì lương thảo và quân giới không đầy đủ, cùng với việc Văn Nhân Thương Nguyệt được vương triều Đại Mãng tín nhiệm, viện quân và cơ giới của quân đội Đại Mãng không ngừng được vận chuyển đến, nên cuối cùng biên quan Thiên Hà đã thất thủ hoàn toàn, tất cả quân đội Vân Tần ở bên phía nam hành tỉnh Nam Lăng đều phải rút lui về phía sau.

Biên quan Thiên Hà là nơi cách xa lăng Trụy Tinh nhất, quân nhân ở đây là những người chiến đấu gian khổ nhất, sau khi được lệnh phải rút lui về sau, khoảng cách họ phải hành quân cũng là xa nhất, cái giá phải trả chính là tổn thất thảm trọng vô cùng.

Phần lớn đội ngũ biên quân đều bị đánh tan tác, có rất nhiều biên quân cơ chế ban đầu đến mấy ngàn người, nhưng cuối cùng chỉ còn le que mấy người.

Trong tuyệt cảnh cả đội ngũ bị quân đội đối phương đánh tan tác, điều kiện sinh sống khó khăn đến nỗi người tu hành chưa chắc sống được, nhưng gần trăm quân nhân Vân Tần mặc giáp đen này lại có thể sống tới bây giờ.

Tướng lãnh hiện giờ của đội tàn quân biên quân Thiên Hà trông rất thê thảm và chật vật này là Mạc Tầm Hoa, một thanh niên mới hai mươi chín tuổi, xuất thân từ hành tỉnh Tiền Đường. Chức vụ ban đầu của hắn trong trung quân biên quân Thiên Hà là quan trông coi các quân tình quan trọng, có thể coi là quan văn trong quân đội, nhưng hiện giờ trên mặt hắn lại có một vết sẹo chưa lành và ánh mắt đầy sự kiên định và quyết liệt, trông thật không khác với các tướng lãnh tiền tuyến kia bao nhiêu.

Sau khi xác định đội quân Đại Mãng đang hành quân trên đường cái lớn kia đã đi xa, Mạc Tầm Hoa liếm liếm bờ môi khô khố của mình, chậm rãi xoay người, nhìn các quân nhân Vân Tần có ánh mắt không khác gì hắn đang ở phía sau.

- Những ngày qua chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi, không có đủ thức ăn, thậm chí không dám uống nước lã quá nhiều...ta tin tưởng mọi người cũng giống ta, đã mệt mỏi lắm rồi.

Sau khi dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, hắn ta mở miệng một cách khó khăn, nhìn các quân nhân Vân Tàn này, chậm rãi nói:

- Ta không muốn nói như vậy, nhưng đây là sự thật...tốc độ hành quân của đội quân Đại Mãng này còn nhanh hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta còn cách hồ Trụy Tinh rất xa. Ta nghĩ rằng chúng ta không thể trở về được, cũng không có cách trở về, không thể nhìn thấy người nhà chúng ta nữa.

- Ta nằm mơ cũng rất muốn trở về, bởi vì đến cuối năm ta sẽ được nghỉ phép, cưới hôn thê của ta. Nhưng sự thật là chúng ta không thể trở về được nữa.

- Có lẽ không có ai nghĩ rằng chúng ta có thể còn sống lâu như vậy, hẳn tên của chúng ta đã ở trong danh sách quân lính chết trận của quân đội rồi, nói không chừng người nhà chúng ta cũng cho rằng chúng ta đã chết.

"..."

Mạc Tầm Hoa chậm rãi nói, tất cả quân nhân Vân Tần ở trước mặt hắn đều trầm mặc, không có một người nào lên tiếng, bởi vì bọn họ biết những gì Mạc Tầm Hoa nói là sự thật. Qua nhiều ngày như vậy, bọn họ đã biết tên quan văn trong quân đội Mạc Tầm Hoa này tuy bề ngoài trông rất nhu nhược, nhưng ý chí lại mạnh mẽ vô cùng, tuyệt đối không thua kém với bất kỳ tướng lãnh Vân Tần nào, bọn họ biết Mạc Tầm Hoa sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này.

- Chúng ta không trở về được...nhưng bất cứ khi nào, chúng ta cũng là quân nhân Vân Tần, không thể làm mất thể diện quân nhân Vân Tần được. Nên chúng ta có thể lựa chọn, chúng ta có thể chết ở đâu, có thể chết trong vinh quang.

Âm thanh của Mạc Tầm Hoa bỗng nhiên cao lên.

Có rất nhiều quân nhân Vân Tần bỗng nhiên rơi nước mắt, nhưng tất cả mọi người đều cắn chặt răng, không nói bất kỳ lời nào, ánh mắt càng lúc càng kiên định và đầy khí thế.

- Chức vụ của ta trước kia trong quân đội là tiếp nhận các quân tình quan trọng, nên những gì ta biết chắc chắn nhiều hơn một người. Ta có thể khẳng định rằng đội quân Đại Mãng vừa đi qua, không giống như các đội quân Đại Mãng bình thường khác.

Một vệt máu tươi từ đôi môi khô khốc của Mạc Tầm Hoa rơi xuống, nhưng hắn lại không ngừng lại, chăm chú nhìn các quân nhân Vân Tần, kiên định nói:

- Đội quân Đại Mãng này có cờ hiệu, thậm chí có quân cầm cờ và thổi kèn, hơn nữa bên trong quân lại có kiệu ngồi, khi bọn chúng ta đi qua, ta có thể ngửi thấy mùi nước thơm, tất cả cho thấy trong kiệu ngồi đó chắc chắn có thị nữ theo hầu. Tổng hợp những thứ này, ta có thể dùng tánh mạng của ta đảm bảo một việc, đó là trong quân đội Đại Mãng này có một đại nhân vật trong vương triều Đại Mãng đích thân tới đốc chiến, ít nhát là quyền thần hoặc là sứ thần mang theo lệnh vua. Ngoài ra, đây cũng là nguyên nhân tại sao ta nói chúng ta không thể trở về...đó chính là chúng ta sẽ thọc sâu vào trong đội quân Đại Mãng này. Ở xung quanh đây chắc chắn không có đội quân Vân Tần nào khác, đây cũng là nguyên nhân số lượng quân đội hộ tống chiếc kiệu này lại ít đến như vậy, có lẽ bọn chúng nghĩ rằng trong khu vực này lại đội quân Vân Tần nào như chúng ta. Hơn nữa, xung quanh đây còn có hai đại doanh quân đội Đại Mãng, đội quân hộ tống này chỉ là đưa đại nhân vật đó từ đại doanh này sang một đại doanh khác.

- Nếu như không thể quay về, chúng ta sẽ chết trận, chết trận một cách vinh quang. Cho nên, ta muốn chúng ta sẽ ám sát nhân vật Đại Mãng quan trọng này.

- Bất kể thành công hay không, chúng ta cũng không bôi nhọ tên tuổi quân nhân Vân Tần. Cho dù không thành công, chúng ta cũng phải khiến chúng kinh sợ.

Mạc Tầm Hoa cắn chặt hàm răng, lạnh lùng mà kiên nghị nói những lời này. Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng lại giống như kim loại, khí phách vô cùng.

Tất cả quân nhân Vân Tần đã vô cùng mệt mỏi ở trước mặt hắn vẫn không lên tiếng, nhưng lại đồng loạt đưa tay lên trước ngực, thực hiện động tác quân nhân Vân Tần tuyên thệ quyết tử.

- Ta là người Vân Tần, ta tên Lâm Tịch.

Nhưng ngay lúc này, điều khiến Mạc Tầm Hoa đột nhiên sửng sờ, đến mức cả người cứng ngắc lại chính là có một âm thanh bất ngờ từ trong bóng tối vang lên.

Ngay nháy mắt nghe thấy tên họ của đối phương, viên tướng lãnh biên quân đã mỏi mệt và rất chật vật, nhưng trên người lại phát ra ánh sáng vinh quang chói mắt nhất và vô số quân nhân đằng sau hắn ta lại ngẩn người, tất cả đồng loạt run rẩy.