Trong một đại điện được lấy từng miếng ngọc thạch trơn bóng đen như mực điêu khắc mà thành, ở ngay đường viền được khảm thêm rất nhiều hồng thạch chói mắt vây quanh tạo nên hình một ngọn lửa, cung cách kỳ quái mà người thường không thể nào tưởng tượng được, có một vương tọa được tạo thành từ rất nhiều tinh thạch màu hồng.

Đầu đội mũ quan, người mặc áo bào màu hồng, chưởng giáo núi Luyện Ngục đang ngồi trên vương tọa bằng bảo thạch này.

Trước mặt hắn, trên mặt đất trơn bóng như ngọc, có sáu trưởng lão núi Luyện Ngục tay cầm một cốt trượng bảo thạch màu đen.

Đây chính là những người có địa vị tôn quý nhất núi Luyện Ngục. Trong ngày vây giết Lý Khổ, toàn thân họ bị một luồng khí đen và ngọn lửa bao phủ, hiện giờ cả hai thứ đó đều biến mất, để lộ một lớp da hơi trắng và rất nhiều chỗ loang lỗ có màu lam đậm, trông rất kỳ dị.

- Chưởng giáo.

Hiện giờ toàn bộ sáu vị trưởng lão địa vị tôn quý nhất núi Luyện Ngục đều khom người, trong đấy có một lão già lên tiếng nói, hai mắt của lão ta không ngừng lóng lánh, tựa như hai ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

- Đại quân Vân Tần đã bao quanh thành Đoạt Nguyệt, chúng ta có cần trợ giúp không?

Chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn đang đắm chìm trong ánh sáng màu hồng do vương tọa bằng bảo thạch phát ra.

Thế ngồi của ông ta hiện giờ lộ vẻ trầm tư, sau đấy có một âm thanh uy nghiêm từ trong vầng sáng màu hồng truyền ra:

- Đại quân Vân Tần hiện giờ khoảng bốn mươi lăm vạn. Văn Nhân Thương Nguyệt mới sử dụng hai mươi vạn quân đội. Qua nhiều ngày như vậy, thương vong của Vân Tần khoảng hơn mười vạn, nhưng thương vong của quân đội Văn Nhân Thương Nguyệt chỉ khoảng mười vạn.

- Ngay từ đầu trận chiến này, Văn Nhân Thương Nguyệt đã hỏi mượn ta rất nhiều hắc lân, quỷ du mộc. Những thứ này đã được đưa tới biên cảnh phía bắc, nhưng đến giờ chưa thấy xuất hiện trong chiến trận.

Sau khi bình tĩnh nói hai câu này, chưởng giáo núi Luyện Ngục liền ngưng nói.

Ông ta thậm chí không nói lên cảm nghĩ cũng như nhận xét về trận chiến này, nhưng tất cả trưởng lão núi Luyện Ngục đang đứng ở đây trông như thần ma lại có thể từ đấy nhận được vài thông tin xác thực, có phán đoán riêng của mình.

Không nói thêm lời nào, những trưởng lão núi Luyện Ngục có rất nhiều hình xăm và màu da khác biệt nắm quyền nhất ở đây chỉ thi lễ một lần nữa, sau đó thối lui khỏi đại điện.

Ngay nháy mắt ra khỏi cửa đại điện, bỗng nhiên có một cơn gió lớn từ thần bào mà sáu người này đang mặc thổi ra ngoài, khí đen và ngọn lửa rõ ràng như thực chất lại tràn ngập khắp thân thể sáu người, khiến thân ảnh sáu người trông rất thần bí, cao lớn và uy nghiêm.

Sau lưng bọn họ, đại điện được làm từ ngọc thạch và hồng ngọc vẫn sừng sững đấy, nhưng có lẽ sẽ không có ai ngờ rằng đại điện uy nghiêm này lại được xây trên chỗ cao nhất của một miệng núi lửa đã không còn hoạt động.

Xung quanh ngọn núi lửa đã tắt không biết bao nhiêu năm này còn vài chục ngọn núi lửa khác "đã chết" từ lâu, hoặc bên trong vẫn còn nhiều dòng nham tương nóng cháy đang chảy xuôi, phát ra nhiệt lượng vô cùng kinh khủng.

Những miệng núi lửa còn lại không nhỏ, nhưng nếu so với miệng núi lửa được đặt đại điện kia, trông chúng lại như những đứa trẻ Vân Tần gặp phải các Huyệt man cao lớn nhất, nhỏ bé vô cùng.

Xa hơn về phía nam khu vực đầy núi lửa này là một hoang nguyên màu đen rộng lớn không nhìn thấy cuối, trên trời có vô số đám mây màu hồng trông rất đáng sợ.

Khu vực sáu tên trưởng lão quyền lực nhất núi Luyện Ngục được rất nhiều khí đen và một ngọn lửa bao phủ lại đang đứng, cũng tức là nơi có miệng núi lửa đặt đại điện uy nghi và xung quanh có rất nhiều ngọn núi lửa nhỏ khác, chính là thánh địa tu hành thần bí nhất Đại Mãng, núi Luyện Ngục. Còn hoang nguyên xa hơn về phía nam núi Luyện Ngục, được một ngọn lửa vô hình và tử khí dày đặc bao phủ chính là Thiên Ma ngục nguyên mà không có người tu hành nào trên thế gian này dám vào.

Dưới sườn núi của ngọn núi lửa to lớn nhất đã không còn hoạt động, cũng như rất nhiều ngọn núi lửa nhỏ khác, đều là tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang hoặc công xưởng.

Ở đây có rất nhiều nông nô bình thường và đệ tử núi Luyện Ngục, hàng ngày phải lao động vất vả, nhằm giúp thánh địa tu hành này có thể hoạt động một cách bình thường.

Hiện giờ, người mặc áo choàng màu đỏ thẫm tượng trưng cho đệ tử binh thường núi Luyện Ngục - Trương Bình, là một trong những người ở tầng lớp thấp nhất núi Luyện Ngục.

Hắn lấy đá chất đầy hai cái giỏ lớn, sau đấy khiêng hai cái giỏ rất nặng đấy ra khỏi một quặng mỏ ngay dưới ngọn núi lửa.

Sau khi tới một suối nước ấm cách đấy không xa rửa mặt sạch sẽ, hắn tiếp tục khiêng hai cái giỏ có chứa rất nhiều đá đấy tới một trụ xưởng rèn vũ khí.

Đầu mùa xuân năm nay, dưới sự sắp đặt vô cùng cẩn thận, tên đệ tử rất được học viện Thanh Loan coi trọng này trước tiên đã trở thành một đệ tử Thiên Ma quật, sau đấy trong chiến dịch núi Luyện Ngục càn quét cả Thiên Ma quật, tiếp tục trở thành một đệ tử tạp dịch của núi Luyện Ngục. Trong mùa xuân rất khác so với những gì hắn đã biết nhiều năm trước, ngày ngày hắn đều phải vào mỏ khai quật, dung luyện khoáng thạch, làm những công việc nặng nhọc mà ít người tu hành nào trên thế giới này phải làm. Đã hơn nửa năm rồi, hàng ngày hắn phải chịu cảnh làm việc trong bóng tối không có ánh sáng mặt trời, đôi mắt cay cay, sống mũi đầy mùi hắc, sống qua những tháng ngày như vậy rất khiến người ta dễ dàng nghĩ rằng cả đời mình phải tiếp tục như vậy. Hơn nữa, bản thân người của núi Luyện Ngục vốn căm ghét Thiên Ma quật, sau khi chiến thắng nuốt trọn đối thủ, sự khinh miệt của người núi Luyện Ngục càng rõ hơn, những khổ cực Trương Bình phải gánh chịu là không thể tả được. Hơn nữa, trong khi đế quốc của mình đang tiến hành đại chiến dai đẳng và khốc liệt nhất đối với địch quốc, sợ rằng đã có rất nhiều người trẻ tuổi như hắn lập nhiều chiến công, thanh danh bắt đầu lan truyền đi, những gì họ đã làm được thật sự hơn xa hắn, nhưng hắn lại không hề oán hận một câu, mỗi ngày đều trầm lãnh hoàn thành những việc mình được giao phó.

Cũng giống như những ngày khác, sau khi chọn lựa khoáng thạch xong, Trương Bình lại bước vào một công xưởng khắp nơi chỉ có âm thanh rèn binh, những ngọn lửa bốc cháy thật cao phát ra nhiệt lượng kinh khủng, thật không khác gì một động ma.

Khi đã cẩn thận kiểm tra lại số khoáng thạch Trương Bình đưa tới, sau đấy sai bảo một tên đệ tử tạp dịch khác mau chóng vận chuyển số khoáng thạch đó tới nơi cần sử dụng, một người đầu đội mũ quan màu đen, thân khoác trường bào màu đỏ đi tới cạnh người Trương Bình, nhìn hắn với ánh mắt đầy sự ngợi khen, nói:

- Làm rất tốt...bắt đầu từ ngày mai, ngươi tới công xưởng bên trên báo cáo đi.

Trương Bình không ngừng lại, bởi vì hắn biết rằng đối với đối phương, lời cảm ơn của một đệ tử tạp dịch như mình không có ý nghĩa gì, huống chi đối phương còn không muốn dừng lại ở đây quá lâu, tránh làm ảnh hưởng đến công xưởng luyện kim này. Mà đúng là như vậy, sau khi nói xong câu này, tên chủ quản đầu đội mũ quan đen của công xưởng lập tức đi qua người hắn, tựa như chưa từng nhìn hay nói chuyện với hắn.

Trong công xưởng rất nóng này, Trương Bình rất bình tĩnh đi ra ngoài, đồng thời nghĩ đến nơi suốt năm được tuyết bao phủ kia, nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp gần như hoàn mỹ kia.

...

Cũng trong mùa xuân này, sau khi liên tục tiêu diệt các lộ quân viện binh của Đại Mãng, hai mươi vạn đại quân của Vân Tần bắt đầu tiến công xâm chiếm thành Đoạt Nguyệt. Text được lấy tại Truyện FULL

Từ trước khi vương triều Đại Mãng được thành lập, thành Đoạt Nguyệt vốn đã là một tòa thành quan trọng của nước Nam Ma. Cũng giống như lăng Trụy Tinh là pháo đài của cả đế quốc Vân Tần, thành Đoạt Nguyệt là một mũi thương bén nhọn, đồng thời cũng là một pháo đài của Đại Mãng ở biên cảnh phía bắc. Sau khi ba mươi vạn đại quân của nước Nam Ma tiến công Vân Tần, sau đấy bị Trương viện trưởng và mười bảy cường giả của học viện Thanh Loan lúc bấy giờ đánh bại, thế cục quốc nội của nước Nam Ma đã rất rối loạn, bởi vì sợ quân đội Vân Tần thừa cơ tiến công, nên họ đã hao phí vô số tài lực cũng như nhân lực, tiến hành đại tu bổ thành Đoạt Nguyệt. Nhưng nước Nam Ma không thể ngờ rằng việc xây nên một tòa thành kiên cố như vậy đã khiến quốc khố gần như cạn sạch, tương đương với việc họ đã tự giết mình, cuối cùng là cả một vương triều phải diệt vong. Trạm Thai Mãng thừa thế loạn mà khởi binh, giành chiến thắng trong vô số quần hùng, thành lập vương triều Đại Mãng.

Tường thành thành Đoạt Nguyệt cao gần ba mươi thước, với độ cao này, Đại Mãng có thể đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ binh sĩ nào của kẻ địch có thể trèo lên được, bởi vì hiện nay vẫn chưa có một quân giới nào có thể đạt đến độ cao như vậy. Bên ngoài tường thành, nước Nam Ma khi xưa đã dùng rất nhiều đá xanh lớn xây nên, nên độ dày của tường thành rất kinh người, rộng đến nỗi ba mươi người có thể đứng song song với nhau mà không bị ngã. Bởi vì ban đầu xây dựng thành này, nước Nam Ma đã huy động rất nhiều người của để lấy hết đá trong sơn mạch Ma Nguyệt bên cạnh, nên mới có tên là thành Đoạt Nguyệt.

Năm mươi năm trước, cũng chính là thời gian Trương viện trưởng chính thức xuất hiện trong mắt mọi người ở thế gian này một cách lẫm liệt, tất cả tướng lãnh quân đội của toàn bộ quốc gia trên thế gian lập tức bị ông ta ảnh hưởng. Trong chiến tranh tàn khốc thảm thiết như vậy, tất cả đã vứt bỏ cái gọi là ra vẻ ta đây, cũng như là hạ chiến thư hay đợi chờ khiêu chiến, tất nhiên là cả những nghi thức phiền phức không cần thiết, đồng thời tập trung vào một mục tiêu duy nhất: Tìm mọi cách để nhanh chóng giết chết kẻ địch, lấy được thắng lợi to lớn.

Cho nên, ngay từ lúc mấy vạn đại quân Vân Tần và vô số quân giới tụ họp với nhau, áp sát tới thành Đoạt Nguyệt, toàn bộ quân trấn thủ đang đứng trên bờ tường thành Đoạt Nguyệt đã đồng thời sử dụng máy bắn tên, máy bắn đá loại nhỏ và rất nhiều máy bắn đá loại lớn đang có trong tay mình, ầm ầm tấn công kẻ thù.

Một đám quạ đen ngửi thấy mùi máu tươi nhanh chóng kéo tới, nhưng lập tức bị vô số tảng đá và cây tên bắn ra ngoài trong nháy mắt đập thành nhiều vũng máu.

Những con quạ đen và kên kên còn lại nhất thời kên la inh ỏi, ra sức vỗ mạnh hai cánh, bay lên trên thật cao.

Vòng xoáy màu đen khổng lồ và đáng sợ từng xuất hiện ở thành Ma Đàn nay lại tái hiện trên bầu trời thành Đoạt Nguyệt. Ở bên dưới, từng tảng đá khổng lồ và rất nhiều cây tên thô to, mang theo tiếng xé gió và dòng xoáy kinh khủng, từ trên không trung mạnh mẽ nện xuống, mục tiêu chính là quân đội Vân Tần.

Mục tiêu tiến công của quân đội Vân Tần chính là cửa nam thành.

Đằng sau cửa nam thành Đoạt Nguyệt chính là cảnh nội Đại Mãng, lực lượng phòng ngự ở đây hiển nhiên không thể sánh bằng với bên tường thành phía bắc. Hiện giờ đại quân Vân Tần đã vây trọn thành Đoạt Nguyệt, chỉ cần tiến công vài lần là có thể dồn hết quân lực cũng như các quân giới có uy lực mạnh cùng lúc tấn công chỗ này, mà quân đội Đại Mãng lại bị ảnh hưởng bởi tường thành quá rộng lớn, nên số lượng quân đội Đại Mãng đang có mặt ở cửa nam lại rất hạn chế.

Những tảng đá lớn do các xe bắn đá lớn trong thành bắn ra ngoài rơi xuống mặt đất, bởi vì quá lớn nên các tảng đá lớn này hoặc quay cuồng, hoặc nhảy lên, hoặc lăn khắp mặt đất. Cứ mỗi lần như vậy, vô số người lại bị nghiền nát, máu tươi chảy ra ngoài thấm vào mặt đất vốn đã trở nên bùn nhão vì máu chảy quá nhiều.

Trong những tiếng nổ vang ầm ầm, mười mấy cái lầu quan sát quân đội còn chưa xây dựng xong ở ngay vòng ngoài lập tức bị đập xuống, ầm ầm sụp đổ.

Các bó củi khổng lồ sập xuống, đè chết không ít quân nhân Vân Tần đang xây dựng lầu quan sát, vô số máu tươi và thịt xác lại bắn ra ngoài. Nhưng những quân nhân Vân Tần còn lại đang xây dựng những lầu khác không hề dừng lại, mặc xác những tảng đá lớn và các cây tên thô to từ trong tường thành đối diện bắn ra, tập trung xây dựng lầu quan sát.

Xe bắn đá của quân đội Vân Tần bắt đầu phản kích.

Trong những tiếng nổ vang và âm thanh quân giới chuyển động làm da đầu người ta tê dại, từng tảng đá lớn trông rất chậm chạp được ném lên trời cao, sau đấy ầm ầm rơi xuống dưới trông như những ngọn núi nhỏ.

Khi song phương không ngừng đánh nhau, xe bắn đá loại lớn của đại quân Vân Tần không ngừng tiến tới tường thành bên ngoài thành Đoạt Nguyệt. Vào những lúc bình thường, các loại xe bắn đá này rất khó gặp, nhưng bây giờ lại có đến ba trăm chiếc san sát nhau, sừng sững như một cánh rừng.

So sánh với những chiếc xe bắn đá khổng lồ và các lầu quan sát cao vút bên cạnh, đại quân Vân Tần mặc giáp đen trông như các con kiến bình thường.

Trong khi mặt đất không ngừng rung động và trong tiếng reo hò của hai mươi vạn đại quân Vân Tần, ba trăm xe bắn đá khổng lồ đại biểu cho thực lực và ý chí báo thù của đế quốc Vân Tần hùng mạnh, không ngừng lấy những tảng đá khổng lồ quăng lên không trung, nhắm ngay tường thành thành Đoạt Nguyệt phía trước.