Sau khi Vân Tần nam phạt chính thức bắt đầu, một tờ chiếu thư lập tức được ban bố, lấy con đường núi chính làm ranh giới, chia lăng Bích Lạc ra làm hai hành tỉnh.
Nửa bên này của hồ Kính Thiên được gọi là hành tỉnh Bích Thủy, nửa bên kia hồ lại được gọi là hành tỉnh Thiên Lạc.
Phần lớn dân chúng Vân Tần đều cho rằng thiết lập hành tỉnh như vậy là vì triều đình Vân Tần không muốn giẫm lại vết xe đổ, đồng thời phòng ngừa có một người có quyền thế quá lớn, cai quản một lăng rộng lớn tương đương với mấy hành tỉnh, tay nắm trọng binh như Văn Nhân Thương Nguyệt khi trước.
Nhưng trong mắt những người nắm quyền thế cực cao ở thế gian này, điều này lại cho họ cảm giác được rằng mình đã đánh giá quá thấp năng lực của tân thủ phụ Văn Huyền Xu cũng như hoàng đế Vân Tần.
Bởi vì tỉnh đốc của hành tỉnh Bích Thủy hiện giờ chính là một người đại biểu cho Hoàng gia trong cửu lão. Ban đầu được phái tới lăng Bích Lạc để giám sát, tựa như quyền thế của ông ta đã được tăng lên, nhưng bây giờ thực quyền lại bị mất hết một nửa, điều này cho thấy Hoàng gia đã muốn thối lui khỏi võ đài Vân Tần.
Khi Lâm Tịch và Trạm Thai Thiển Đường ở phía đông đế quốc đàm luận trận chiến ở Đại Mãng, cỏ xanh trong lăng Bích Lạc đã cao lớn hơn rất nhiều.
Trong một năm, đây chính là lúc thời tiết tốt nhất, cỏ xanh trong lăng Bích Lạc xanh nhất.
Trong một hàng rào đơn giản là dùng những thân cây nhỏ và cành khô chất đống lên, có rất nhiều dân du mục đang vây quanh một chuồng ngựa, nhiệt liệt hoan hô thật to.
Một chú ngựa con dính máu đầy người đang lung lay đứng lên.
Đây chỉ là một lần sinh đẻ bình thường, nhưng sau khi nông trang này được lập lên, chú ngựa non này lại là con ngựa đầu tiên được các con ngựa đã được thuần phục hạ sanh, nên tất nhiên dân du mục ở đây phải vui mừng.
Một thanh niên và hai lão dân du mục có kinh nghiệm trong việc săn sóc ngựa sau khi sanh hớn hở chào đón sinh linh vừa mới ra đời, sau đấy đứng lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt.
Người thanh niên đang cười rất vui vẻ này có nước da ngăm đen, mùi cá trên người dường như đã không còn, ngược lại còn có mùi hôi của ngựa.
Hắn chính là người tu hành Hứa Sanh từ phố cá trấn Đông Cảng tới đây.
Có một quân nhân Vân Tần trẻ tuổi mặc giáp đen lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy ngựa được hạ sanh như vậy, khi nhìn nụ cười sáng lạn và mồ hôi trên mặt Hứa Sanh, hắn cũng hơi cảm động, nhưng cuối cùng lại lắc đầu một cách khó hiểu.
Quân nhân Vân Tần trẻ tuổi này tên Tần Diệp Uy. Sau khi phát hiện Hứa Sanh là người tu hành, hắn đã nhiều lần tha thiết thuyết phục Hứa Sanh, muốn Hứa Sanh gia nhập quân đội. Dù sao đối với đế quốc, người tu hành là một tài nguyên khan hiếm, mà trong mắt phần lớn dân chúng, người tu hành gia nhập quân đội hiển nhiên sẽ dễ dàng lấy được vinh quang chói mắt hơn. Nhưng Hứa Sanh lại cự tuyệt lời mời thành khẩn của hắn.
Mặc dù thường xuyên qua lại, Tần Diệp Uy và Hứa Sanh đã trở thành bằng hữu, mặc dù sau khi mua được một mảnh ruộng tốt và đồng cỏ rộng lớn, Hứa Sanh đã thể hiện mình tài giỏi như thế nào, nhưng càng như vậy, Tần Diệp Uy càng không thể hiểu được...Một người mới bước vào con đường tu hành như Hứa Sanh, chẳng lẽ nguyện ý chôn chân mình trong đống cỏ khô dính đầy phân ngựa và bùn đất ở lăng Bích Lạc? Cam chịu một cuộc sống như thế?
Vừa lau mồ hôi xong, xoay người lại, Hứa Sanh liền nhìn thấy người quân nhân Vân Tần trẻ tuổi này. Hắn có thể nhận ra được sự khó hiểu trong ánh mắt Tần Diệp Uy, nhưng hắn lại nhìn thẳng vào trong mắt Tần Diệp Uy, thần sắc ẩn chứa sự kiêu ngạo mà Tần Diệp Uy không thể nào biết, rồi lặng lẽ cười cười.
Hắn không thể nào nói cho Tần Diệp Uy biết nguyên nhân vì sao mình lại làm chuyện như vậy, nguyên nhân vì sao mình lại kiêu ngạo như vậy.
Bởi vì hắn không thể nào nói cho quân nhân trẻ tuổi này biết Lâm Tịch mới là người chủ trì của Đại Đức Tường.
Mặc dù trong trận đại chiến lăng Bích Lạc, mọi người đã bị thất bại dưới tay Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng việc lâm trận một kiếm giết chết Tần Kính Hoàng, cùng với những biểu hiện xuất sắc của Lâm Tịch trong vùng đất hoang vu và sơn mạch Long Xà, kết hợp với sự tức giận của hoàng đế trên điện kim loan, nên những sự tích của Lâm Tịch đã hoàn toàn truyền bá ra ngoài, thanh danh trong quân đội Vân Tần rất vang dội. Đến đây, mọi người mới nhớ lại những việc hắn đã làm được khi còn là một quan viên Hình ti, nên hắn đã được rất nhiều quân nhân tôn kính, thậm chí là sùng bái.
Hứa Sanh cũng không thể nào nói với Tần Diệp Uy rằng Đại Đức Tường hiện giờ có thể thuận lợi khai khẩn rất nhiều nông trường, thành lập nhiều đồng ruộng và bãi cỏ như vậy không phải là vì tài năng của hắn, hắn chỉ là một người trung thực chấp hành những gì Lâm Tịch đã dặn dò trước đó được. xem tại TruyenFull.vn
Đế quốc Vân Tần có lãnh thổ rộng lớn bao la, có đại thành phồn hoa đến mức nhân khẩu vượt quá trăm vạn, nhưng cách khai hoang của người ở thế giới này tất nhiên không thể nào so sánh với thế giới Lâm Tịch đã từng sống, nên xét về mặt tổng thể, đế quốc Vân Tần vẫn rất hoang vắng.
Lăng Bích Lạc được chia làm hai, thiết lập hành tỉnh mới, phần lớn người trong triều đình cũng có thể suy đoán được rằng triều đình sẽ miễn thuế nơi đây vài năm, đồng thời khuyến khích người dân di cư, trồng trọt, chăn thả.
Nhưng đế quốc Vân Tần lại không thiếu đất, có thiếu chỉ là thiếu người.
Trừ những dân chúng ở vùng biên giới thỉnh thoảng di cư vào trong hành tỉnh, những nông hộ, dân du mục bình thường sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi mình đã sống quen từ lâu. Một khi tiến vào nơi xa lạ như vậy, đồng nghĩa họ đã bắt đầu một cuộc sống mới mà không biết lành hay dữ.
Cho nên, ai cũng biết rằng mặc dù sau khi hành tỉnh được thiết lập, sẽ có rất nhiều chính sách ưu đãi dành cho người sinh sống ở hai hành tỉnh, nhưng sợ rằng trong nhiều năm nữa, dân chúng ở hành tỉnh Thiên Lạc và Bích Thủy không thể nào cùng lúc tăng lên nhanh chóng được, thậm chí sau này còn phải dựa vào những nghi phạm bị đày tới đây để từ từ tăng nhân khẩu lên.
Cho nên, tên tỉnh đốc đại biểu cho Hoàng gia kia sẽ tiếp tục bị giam giữ một cách vô hình tại hoang địa xa xôi của đế quốc trong nhiều năm tháng nữa, từ từ biến mất theo sự suy sụp của Hoàng gia.
Nhưng Lâm Tịch để cho Hứa Sanh lựa chọn một số người cùng nhau đi tới đây, kiến tạo phòng ốc trước bên cạnh các con đường giao thông quan trọng ở hành tỉnh Bích Lạc, từ từ tạo thành khu dân cư, sau đấy sẽ cung cấp miễn phí những phòng ốc này cho các nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường...Nông hộ và dân du mục đầu tiên sẽ ký ước định với Đại Đức Tường, trở thành nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường, cho dù thu hoạch năm sau tốt hay xấu, tiền công của Đại Đức Tường cho họ cũng không giảm.
Ở thế giới này, nhân viên tạm thời của các hiệu buôn hầu như đều là vĩnh viễn, mà đối với các nhà Vân Tần nghèo khổ, nếu như có thể trở thành nhân viên của một đại thương, tất nhiên đó là một vinh dự và cơ hội khó có được.
Có rất nhiều hộ nông và dân du mục không có lòng tin và can đảm để tiến vào lăng Bích Lạc khai khẩn, cho dù đất đai lăng Bích Lạc màu mỡ, phì nhiêu nhiều hơn nữa, nhưng bọn họ lại rất muốn trở thành nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường, vì Đại Đức Tường mà làm việc. Bởi vì theo bọn họ nghĩ, nếu như có thể theo một lão bản tốt, vậy cho dù tình hình kinh doanh không tốt, lão bản này cũng sẽ chịu trách nhiệm với họ, an bài họ làm việc khác cho Đại Đức Tường.
Cũng bởi vì đã được Lâm Tịch chỉ đạo hướng dẫn từ trước, nên không bao lâu sau khi tin tức hành tỉnh Bích Thủy được miễn trừ thuế má năm năm, đồng thời còn có nhiều chính sách hỗ trợ chăn nuôi và trồng trọt đối với những người mới đến đây, Hứa Sanh đã lập tức dẫn theo rất nhiều nhân viên tạm thời của Đại Đức Tường tiến vào hành tỉnh Bích Thủy. Việc làm nhanh chóng như vậy thậm chí còn kinh động cả doanh trại quân đội ở hành tỉnh Bích Thủy vừa mới thành lập không lâu.
Dẫn theo rất nhiều người vào nơi mình đóng quân, hiển nhiên đây là việc làm giúp sĩ khí quân đội tăng lên rất nhiều. Cho nên, dù sau này Đại Đức Tường có chọn tiếp địa điểm nào để khai hoang, hoặc là xây nhà cho dân chúng ở, các quan viên ở hành tỉnh Bích Thủy đều dành sự ủng hộ lớn nhất cho Đại Đức Tường, thậm chí vì muốn bảo đảm nông trường vừa mới thành lập không lâu này an toàn, quân đội hành tỉnh Bích Thủy đã yên lặng tiến hành một lần săn bắn ngay đầu mùa xuân, giết chết toàn bộ sói hoang thường hoạt động xung quanh.
Hứa Sanh là một trong những người rất tôn kính tiểu Lâm đại nhân. Tuy nói sau trận đại chiến ở lăng Bích Lạc, có tin nói rằng tiểu Lâm đại nhân mà hắn và vô số dân chúng dọc bờ sông Tức Tử đã bị trọng thương, hoàn toàn biến mất ở Vân Tần, nhưng không hiểu sao hắn lại luôn nghĩ rằng tiểu Lâm đại nhân sẽ không dễ dàng bỏ buộc, thậm chí còn đang bắt đầu cuộc chiến báo thù.
Hắn rất tôn kính nhân cách của tiểu Lâm đại nhân, hắn tin tưởng khả năng của tiểu Lâm đại nhân. Thân phận người tu hành này của hắn cũng là do tiểu Lâm đại nhân mang đến, nên mặc dù hiện giờ phải đối mặt với bùn đất và phân ngựa hàng ngày, hắn vẫn cam chịu, bởi vì hắn cho rằng đây là việc làm có ý nghĩa.
Hắn tin tưởng rằng trong tương lai, tiểu Lâm đại nhân nhất định sẽ dùng một cách thức khiến toàn bộ Vân Tần phải sợ hãi để xuất hiện lại trong tầm mắt những người đang mong chờ hắn, mà hắn cũng sẽ theo sau lưng tiểu Lâm đại nhân để tạo nên một sự nghiệp huy hoàng, đạt được vinh quang chân chính.
...
...
Hoàng thành Trung Châu.
Một tướng lãnh Trung Châu vệ nhanh chóng đưa một tin tình báo quân đội cấp Tiêu Vĩ vào trong ngự thư phòng, sau đấy kính cẩn và gấp gáp rời khỏi.
Trong ngự thư phòng xanh vàng rực rỡ, chỉ có hoàng đế Vân Tần mặc long bào màu vàng và thủ phụ Vân Tần - Văn Huyền Xu.
Đây là hoàng đế và quyền thần có quyền thế nhất hiện nay trên thế gian.
Cho dù là đối mặt với phần tình báo cấp cao nhất của quân đội, hoàng đế Vân Tần vẫn tỏ ra khí thế uy nghiêm vô thượng, rất chậm rãi xem nội dung trong phần tính báo này.
Nhưng sau khi xem xong phần tình báo này, vị hoàng đế đã ẩn nhẫn hơn mười năm, rồi bắt đầu hiển lộ phong thái đế vương vĩ đại của mình, cũng khó lòng nhẫn nhịn được niềm vui sướng trong lòng, mạnh mẽ thở ra một hơi, ném phần tình báo này xuống bàn dài màu vàng trước người mình.
- Hai mươi vạn đại quân của trẫm đã hoàn toàn bao vây bảy vạn quân của Văn Nhân Thương Nguyệt trong thành Đoạt Nguyệt.
- Tiến quân thần tốc, công phá thành Đoạt Nguyệt chẳng qua là vấn đề thời gian.
Sau khi thở mạnh một hơi, hoàng đế Vân Tần quay đầu lại, nhìn Văn Huyền Xu, chậm rãi nói.
- Chúc mừng thánh thượng.
Văn Huyền Xu khom người, thành khẩn lên tiếng chúc mừng.
- Không cần đến người của học viện Thanh Loan, tách biệt hoàn toàn bọn chúng với trận chiến này, không phải trẫm vẫn đại thắng sao?
Hoàng đế Vân Tần lập tức trào phúng nói:
- Gần đây Giang gia mất nhiều công sức bức cung các thuộc hạ Văn Nhân Thương Nguyệt, rốt cuộc muốn biết cái gì?
- Quân giới.
Văn Huyền Xu cúi thấp đầu, trực tiếp nói:
- Văn Nhân Thương Nguyệt không thể nào lấy hết toàn bộ quân giới ra khỏi lăng Bích Lạc, Giang gia muốn khai quật các quân giới đó.
Hoàng đế Vân Tần gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh như băng, lành lạnh nói:
- Tiểu tử Hứa gia này quả thật rất thú vị.
Sau khi lạnh lùng nói những lời này, hoàng đế Vân Tần còn đang chìm trong sung sướng bởi tin thắng trận từ chiến trường Đại Mãng truyền về, hắn ta lại bất giác nghĩ tới một người. Hắn rất muốn rống to cái tên đó lên, nhưng vì nghĩ tới giới hạn mà học viện Thanh Loan đã đặt ra cho mình, hắn đành nhíu mày, lộ vẻ chán ghét vô cùng, sau đấy không nói thêm gì nữa.
...
Trong vương triều Đại Mãng xa xôi.
Hai mươi vạn đại quân Vân Tần vây kín một tòa thành vĩ đại đang được vô số kên kên và quạ đen bay trên cao che phủ, kín đến mức nước chảy không lọt ra ngoài.
Bên trong thành, binh khí của quân trấn thủ lóe lên ánh sáng trắng như tuyết, ở bên ngoài, các quân nhân Vân Tần mặc giáp đen không phản quang, hai hình ảnh tương phản như vậy càng khiến trời đất xung quanh trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Đây là sự yên tĩnh cuối cùng trước khi đại chiến.
Song phương còn chưa bắt đầu chủ động tiến công, nhưng bất kể là trong thành hay ngoài thành, song phương đều chuẩn bị quân giới.
Tại một nơi hẻo lánh trong đại quân Vân Tần màu đen, có một nhóm quân sĩ đang dùng các cộc gỗ để xây đài quan sát.
Dưới sự hợp sức của hơn mười người, một cộc gỗ nhọn hoắc đã được đâm thật sâu xuống đầm lầy, cũng là nơi đã từng trải qua đại chiến.
Ngay nháy mắt cộc gỗ được đâm xuống đất, khuôn mặt trầm lãnh lạnh như băng của quân sĩ Vân Tần bỗng nhiên thay đổi.
Trên mặt đất bùn mà cộc gỗ đã được đóng xuống, có không ít nước phun ra ngoài, nhưng loại nước này lại không có màu đen nước bùn, mà là màu đỏ như máu tươi.
Nhóm quân sĩ Vân Tần này lập tức xuất thần, bất giác nghĩ rằng tuy mặt đất này đã bị nhuốm đỏ bởi nhiều máu tươi, nhưng sợ rằng không bao lâu nữa sẽ càng có nhiều máu tươi hơn đổ xuống.