Hắn tuy rằng bình tĩnh không nhúc nhích, nhưng Chu Đồ nhìn không nổi, đột nhiên tiến lên, kiên quyết một phen đè Như Ý lão quân lại. Trong điện tất cả mọi người đồng thời đứng lên, ngay cả Tần trưởng lão cũng thất thanh nói: “Tam sư đệ, không thể!”

Mà Như Ý lão quân bị chặn đứng lại không hề kinh hoảng, chỉ là quay đầu lạnh lùng nhìn Chu Đồ. Trong lòng biết giờ phút này, trước mặt chính là những người tu chân, trước mắt bao người, Chu Đồ lại to gan lớn mật như thế, nhưng cũng không dám làm gì hắn.

Quả nhiên, Chu Đồ tuy rằng đè vai hắn lại, trên mặt thần sắc thay đổi liên tục, nhưng vẫn đành chậm rãi buông tay.

Giang Dạ Bạch đã biến thành màu lam đậm của biển lớn về đêm, dưới màu lam đậm, máu nồng như lửa, nhìn qua tựa như đám lửa hừng hực thiêu đốt dưới đáy biển.

Nàng còn đang thì thào vô nghĩa: “Mẹ… mẹ…”

Tâm Chu Đồ quặn đau.

“Nàng mới mười sáu tuổi…” Hắn lẩm bẩm nói, “Mười sáu tuổi đó! Vì sao đối với một đứa nhỏ mười sáu tuổi đuổi tận giết tuyệt! Vì sao?”

“Bởi vì nàng là ma nữ!” Như Ý lão quân hừ một tiếng.

Chu Đồ lại giữ chặt vai hắn, lúc này, Như Ý lão quân mặc kệ, vụt đứng lên, để mặc ngọn lửa ở tay kia, cầm phất trần thẳng tắp chỉ vào chóp mũi của hắn: “Chu Đồ, đừng có không biết xấu hổ, nếu không nể mặt mọi người đều là người tu đạo, thêm ta cùng với Thục Sơn có quan hệ sâu xa, ngươi vừa rồi dám can đảm quấy rầy ta thi pháp, sớm đã chết vạn lần !”

Chu Đồ cười lạnh: “Muốn giết ta? Cũng phải nhìn ngươi có bản lĩnh này hay không!”

Hai mắt đối địch, không ai nhường ai, đại chiến hết sức căng thẳng, Cảnh Nguyên đột nhiên mở miệng nói: ” Ngọn lửa ma nữ tiêu thất.”

Như Ý lão quân vừa nghe, vội vàng quay lại nhìn, quả nhiên, mới gián đoạn một cái ngắn ngủn như vậy, nguyên bản rõ ràng đã tiến vào lửa lam tầng thứ tám, đột nhiên bị diệt.

Lửa lam phân chín tầng, mắt thấy có thể thiêu sạch sẽ, bây giờ còn có một tầng nữa. Như Ý lão quân trong lòng buồn bực nghĩ. Bất quá cũng may mắn hiện tượng này sinh ra, làm không khí giương cung bạt kiếm nháy mắt biến mất, Như Ý lão quân tiếp tục cúi đầu thi pháp, mà Chu Đồ đã bị nhị trưởng lão kéo đến một bên.

“Tam sư đệ, không cho phép ngươi lại xằng bậy.” Tần trưởng lão cảnh cáo.

Ánh mắt Chu Đồ chính là nhìn Giang Dạ Bạch, đáy mắt lóe ra ngấn lệ.

Lại một lần thi pháp.

Lại một lần đem kinh mạch vặn gãy, hoả táng.

Người thường trải qua một lần đã là muôn lần chết, mà Giang Dạ Bạch vẫn sống sờ sờ trải qua lần thứ hai.

Mồ hôi của nàng giống như con suối cuồn cuộn không ngừng chảy, cùng lúc đó, nguyên bản làn da thanh xuân tươi mới lại nhanh chóng héo rút, tựa như một mảnh vải, bị một cơn gió thổi bay.

Mà lần này, ngay cả tiếng rên rỉ đều không phát ra được.

Chu Đồ đột nhiên giãy dụa, nhị trưởng lão vội vàng giữ chặt hắn: “Nhị sư đệ, ngươi đây là muốn làm cho cả Thục Sơn đều cùng tuẫn táng theo ngươi ư!”

“Ta làm!”

“Cái gì?”

“Vạn thần rủa, ta thi pháp!” Thanh âm Chu Đồ cao vút sáng ngời, sáu chữ vô cùng đơn giản này, thẳng hướng tận trời. Ầm uỳnh uỳnh, bên ngoài, hợp với tình hình có sét đánh xuống. Mà trong điện, mọi người đều giật mình.

Thượng Quang điện yên lặng một lát, mới xuất hiện thanh âm nghị luận, mọi người nhỏ giọng thương thảo, châu đầu ghé tai, trong lúc nhất thời ong ong ông đều là thanh âm.

Cuối cùng, vẫn là từ đầu lĩnh kiếm trận ra tay với Giang Dạ Bạch, là người dẫn đầu tỏ thái độ: “Nếu Chu trưởng lão kiên trì nói vậy, đây vẫn có thể xem là phương pháp tốt nhất, ta tán thành!”

“Ta phản đối.” phu thê Húc Dương, phu nhân béo phản bác, “Thiên nhãn mở ra, mạo hiểm quá lớn! Đừng quên chúng ta là vì nguyên nhân gì tụ tập lúc này, chúng ta tâm tâm niệm niệm muốn vá trời, vì một ma nữ mà mở thiên nhãn, cái đó và mổ gà lấy trứng có gì phân biệt?”

“Phu nhân nói rất đúng.” Thần cơ tiên xu đứng ở nàng bên kia, “Một ma tộc, chúng ta còn ứng phó lại được, thiên nhãn mở ra, ngàn vạn ma tộc, chúng ta không có biện pháp ứng đối!”

“Nhưng ai nói thiên nhãn liền nhất định sẽ phá? Nhìn vào phương diện tốt, Chu tiên hữu giết ma nữ, thuận lợi rời đi, thiên nhãn mở ra khép kín bất quá một cái chớp mắt, ta không tin, ma tộc còn canh giữ ở ngay bên kia! Tin tức của bọn chúng nào có linh thông như vậy? Đừng quên, Ma giới muốn thông qua chân không đi đến chỗ thiên nhãn, phải mất một trăm năm!”

“Cẩn tắc vô áy náy, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.”

“Vậy tùy ý để ma nữ này sống?”

Như thế mọi người chia làm hai phái, trong đó một phái tán thành hy sinh một Chu Đồ, đổi lấy một thời an toàn, một phái khác thà rằng lưu giữ tai họa Giang Dạ Bạch này, cũng không cho phép đưa tới tai họa lớn hơn nữa.

Như thế hai phái ngươi một lời ta một câu, tranh luận không ngớt. Ngẫu nhiên còn có phái trung gian nghiêng ngả chen vào một câu ——

“Mọi người đừng ầm ĩ, kỳ thật hiện tại Như Ý lão quân không phải đang phong ấn pháp lực ma nữ sao, phong ấn nàng cũng sẽ không mất nhiều công sức.”

“Ma chính là ma, cho dù không có pháp lực, bọn chúng còn có phương pháp có thể dụ dỗ con người sa đọa. Tóm lại, lưu giữ nàng, hậu hoạn vô cùng!”

“Phải giết nàng!”

“Vấn đề chính là giết không chết đó! Nàng giờ phút này chẳng qua là bám vào trên thể xác một người bình thường, chúng ta giết nàng, chết là Giang Dạ Bạch, mà ma nữ, còn sống ở nhân gian! Chỉ có vạn thần rủa, có thể hoàn toàn tinh lọc ma tính, đây mới là ý nghĩa tiêu trừ chân chính…”

Chu trưởng lão thấy mọi người ầm ĩ khí thế ngất trời, không dứt, lại liếc mắt nhìn Giang Dạ Bạch, còn đang gặp khổ hình trong lửa lam, mắt thấy vừa sắp đến tầng thứ chín. Nếu thực sự thiêu hủy toàn bộ kinh mạch của nàng, cả đời này, nàng, không khác gì hoạt tử nhân[1] !

Nghĩ đến đây, hắn giãy khỏi tay nhị trưởng lão, bước đến giữa điện, ôm quyền hướng mọi người ở đây thi lễ: “Chư vị tiên hữu, thỉnh hãy nghe ta nói.”

Mọi người tò mò nhìn hắn.

“Chư vị tiên hữu, trước mắt, các ngươi lo lắng bất quá là khi thiên nhãn mở, ma tộc nhân cơ hội xâm nhập đúng không?” Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lướt qua trên mặt mọi người, “Ta có biện pháp, ngăn chặn khả năng này.”

Đám người lập tức sôi trào , “Nói mau nói mau!”

Chu Đồ quay đầu, nhìn Giang Dạ Bạch sống không bằng chết liếc mắt một cái, trên mặt hiện lên gì đó thực ôn nhu, sau đó chậm rãi chuyển thành kiên định: “Ma tộc với loài người mà nói, tuy rằng chỉ có một phương pháp tiêu trừ là vạn thần rủa, nhưng đối với chính bọn chúng mà nói thì sao?”

“Chính bọn chúng? Có ý tứ gì?” Đầu lĩnh mờ mịt.

Người áo lam nói ra đáp án: “Thiên ma giải thể đại pháp.”

Lời vừa nói ra, lại giống một tia sét đánh xuống, chấn động làm mỗi người trong điện sắc mặt trắng bệch.

Thiên ma giải thể đại pháp ai cũng đã nghe qua, đó là vương bài lộ ra cuối cùng của ma tộc, ngọc đá cùng nát, khi bọn hắn biết không có hy vọng thắng lợi, sẽ sử dụng một loại pháp thuật phản phệ, lấy sinh mệnh chính mình đổi lấy thương tổn lớn nhất.

Mà loài người yếu đuối không đỡ được quá một chiêu. Tuy rằng ma tộc sử dụng chiêu này đều đã chết, nhưng bọn chúng trước khi chết, lại có thể sát hại vô số người!

Bất quá, Chu Đồ giờ phút này nhắc tới loại pháp thuật này, nhưng thật ra là vì mọi người mở ra một đường hy vọng ——

“Ta thi triển vạn thần rủa đối với nàng, sau đó, ta sa đọa thành ma, trước lúc tâm trí bị mất, dùng loại đại pháp này tự giết mình. Như vậy thì thế nào?” thanh âm Chu Đồ phi thường bình tĩnh, bình tĩnh như là đang nói chuyện thời tiết hôm nay, “Cứ như vậy, không cần phải đi vào thiên nhãn, không có gì tổn thất. Như thế nào?”

Mọi người trầm mặc.

Tuy rằng đây quả thật là phương pháp rất tốt, nhưng Chu Đồ này bỏ qua hi sinh bản thân mình trấn an mọi người, giờ phút này, liền khiến cho hình như là đang ước gì hắn đi chịu chết. Bởi vậy, cuối cùng đều hướng ánh mắt đến Tần trưởng lão, vô luận như thế nào, Chu Đồ là người của Thục Sơn, Tần trưởng lão thân là chưởng môn là người không thiếu thực quyền nhất, phải tỏ thái độ.

Tần trưởng lão không phụ sự mong đợi của mọi người đứng lên, đi qua hướng Chu Đồ.

Ánh mắt hai người nửa đường đối chọi, không đợi Tần trưởng lão mở miệng, Chu Đồ đã cười cười, lộ ra biểu tình lỗ mãng như ngày thường nói: “Sư huynh, ngươi nếu thực đau xót ta, liền tiễn ta đi.”

“Ngươi a…” Tần trưởng lão sắc mặt bi thống, vô hạn cảm khái, “Tu luyện nhiều năm như vậy, như thế nào còn không vượt qua nổi một chữ ‘Tình’?”

Người xung quanh có hiểu rõ, nghe thấy lời ấy cũng đều lộ ra vẻ đồng tình.

Chính như Chu Đồ đối với Giang Dạ Bạch, hắn năm đó là vì theo đuổi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Liễu Diệp bất thành, vì thế lên núi làm đạo sĩ. Vốn là một chuyện tình rất buồn, nhưng hắn luôn cười hì hì không chút đứng đắn, lại hơn nữa phàm là gặp con gái, đều phải trêu đùa vài câu, cố tình hòa tan cái cảm giác hắn là người si tình.

Hãy nhìn hành động của hắn hôm nay, lại có ai có thể nói, cất giấu dưới mặt nạ cười hì hì kia, không phải một trái tim đã muốn vỡ nát nhưng vẫn vô hạn ôn nhu đây?

Chu Đồ thấy không khí áp lực, lại nở nụ cười, chớp chớp ánh mắt nói: “Ai nha nha, sư huynh ngươi thật đúng là nói đúng, chết vì tình, ta chết quang vinh a! Sau này phàm là hậu nhân nhắc tới ta, còn không vô cùng sùng bái nói một câu —— Chu trưởng lão, đàn ông đích thực! Mà những nữ đệ tử, lại ngắm mãi bức họa của ta mà ôm ngực khóc rống —— sao không cho ta gặp được lang quân tốt trọng tình trọng nghĩa như vậy đây! Ai nha nha, Sùng Hương cũng chưa bằng hình tượng của ta a…”

Tần trưởng lão buồn cười, chỉ có thể cười khổ nói: “Ngươi nếu cho rằng đáng giá, vậy đi làm đi.”

Chu Đồ thu lại nụ cười, nghiêm trang dừng ở trước mặt hắn, chậm rãi nói bốn chữ: “Cám ơn sư huynh.”

Cứ như vậy, giải quyết dứt khoát.

Kết cục của Giang Dạ Bạch, liền biến thành để đến trăng tròn mười lăm, Chu Đồ thi pháp, lấy vạn thần rủa tinh lọc.

Mùng chín tháng chín, Thục Sơn mây mù quay chung quanh, sấm sét sáng ngời.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: canh hai khả năng sẽ huyền. . . Ta tranh thủ. . . .

Ayu: Mấy chap gần đây ngắn, làm nhanh được

[1] Hoạt tử nhân: con rối, người thực vật, xác ko hồn…