“Nàng là ma nữ! Nàng quả nhiên là ma nữ!” Thanh âm Chuy Ngô Tử run rẩy phát khóc.
“Ma nữ… Ma nữ…” Đầy tớ cũng đi theo hòa cùng, nhưng lúc này đây, đã khác trước, thiếu đi khí thế, nhiều hơn sợ hãi.
“Ma nữ sao?” Giang Dạ Bạch cười lạnh, “Đến bây giờ các ngươi còn tin tưởng lời nói của cái rẻ rách này?” Nàng dùng sức trên chân giẫm một cái, trên bạch mạc liền hiện ra thần y kêu cứu: “Cứu, cứu cứu ta! Nàng sẽ ăn ta, cũng sẽ ăn các ngươi, cuối cùng tất cả mọi người sẽ bị nàng ăn hết, ăn hết toàn bộ!”
Không thể không nói, những lời này thực sự gây xúc động mọi người ở đây, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới Hàn Quyết kia máu tươi đầm đìa cổ tay, lúc này có người rút kiếm đứng ra: “Chúng ta đã trơ mắt nhìn ma nữ này ăn mất Hàn Quyết, ăn luôn thần y, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục để mặc bị nàng ăn sao?”
Người nọ chắc là đứng đầu một phái, hắn thét to một câu như vậy, bên cạnh lập tức nhảy ra mười mấy người đi theo, bày ra kiếm trận hướng Giang Dạ Bạch xông đến.
Giang Dạ Bạch lạnh lùng nói: “Các ngươi không nên ép ta.”
Người cầm đầu cười nhạo: “Chúng ta có nhiều người như vậy, còn sợ ngươi chỉ là một tiểu yêu? Lên!” Vung tay lên, ánh sáng của hơn mười thanh kiếm đan vào thành một cái lưới lớn, thẳng hướng Giang Dạ Bạch phóng đi.
Ánh mắt Giang Dạ Bạch lóe lên giận dữ, nghĩ rằng dù sao ăn một kẻ không ít, ăn thêm một kẻ cũng không nhiều, thần y nàng cũng đã ăn rồi, cũng không cần phá bình phá ngã[1], để tội danh ma vật ăn thịt người thành sự thực. Vì thế liền thở sâu, đang muốn thúc giục dẫn niệm lực hút toàn bộ những người này, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện, giữ chặt cánh tay của nàng.
Giang Dạ Bạch nhìn lại, cư nhiên là Cảnh Nguyên.
“Buông tay!” Nàng cắn răng.
Cảnh Nguyên không nghe theo, tay áo vung vào không trung, phía trước bọn họ xuất hiện rào cản, đúng là cái thứ lúc trước Tần trưởng lão dùng để ngăn cản nàng và Chu Đồ.
Lưới kiếm đụng vào rào cản, tia lửa văng khắp nơi.
Người đầu lĩnh biến sắc nói: “Như thế nào, Thục Sơn các ngươi muốn bao che ma nữ này sao?” Vừa dứt lời, Giang Dạ Bạch liền ngã xuống.
Chuẩn xác, vừa vặn ngã xuống dưới chân hắn.
Đầu lĩnh hoảng sợ, nhất thời không phản ứng lại, đây là chuyện gì xảy ra.
Cảnh Nguyên từ từ thu hồi tay, từ trên cổ Giang Dạ Bạch, một đạo hồ quang màu trắng xoay quanh rời đi, bay trở về đầu ngón tay của hắn.
Mọi người thế mới biết, nguyên lai hắn không phải mới vừa cứu Giang Dạ Bạch, hoàn toàn ngược lại, là vì chế trụ nàng. Nàng thấy đồng môn tới cứu, phòng bị chậm lại, thế này mới có thể một đòn mà trúng.
Đầu lĩnh thấy hiểu lầm Cảnh Nguyên, vội vàng cười ha ha, sửa lời nói: “Quả nhiên không hổ là Cảnh tiểu tiên hữu mấy năm nay nổi bật nhất Thục Sơn, nhớ vừa rồi lướt con dao ở sau gáy ma nữ kia, thật sự là rõ ràng lưu loát a!”
Cảnh Nguyên cười nhẹ: “Tiên ông quá khen.” Vừa nói vừa nầng Giang Dạ Bạch lên, ngẩng đầu hướng Tần trưởng lão nói: “Sư phụ, xử trí như thế nào?”
Đường đường Thục Sơn lại tạo ra một quái vật như vậy, Tần trưởng lão chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, may mắn cuối cùng là đệ tử từ nhà mình bắt lại, tính ra vãn hồi được một chút. Làm thế nào xử trí cho tốt đây? Đang trầm ngâm, người áo lam bỗng nhiên mở miệng nói: “Tại hạ có một đề nghị, chư vị tiên hữu nhìn xem có được không?”
Từ sau khi người này làm cho thần y nói chuyện, mọi người đều đối với hắn không hiểu có vài phần tín nhiệm, bởi vậy giờ phút này hắn có ý kiến, nhiều người liền vội vàng đáp ứng: “Mau nói nghe một chút.”
“Ma tộc tất diệt.” Khi người áo lam đang nói bốn chữ này, ánh mắt lãnh liệt[2] như đao, nhưng thoắt cái, lại chuyển thành ý cười đầy gió xuân, “Cho nên, tổ tiên đối phó ma tộc công chúa như thế nào, chúng ta liền làm như thế là được.”
Sắc mặt Tần trưởng lão đột biến: “Ngươi nói chẳng lẽ là…”
Bên cạnh, nhị trưởng lão giúp hắn kêu nốt ra tiếng —— “Vạn thần rủa!”
Ầm uỳnh uỳnh, ngoài điện sấm sét sáng chói. Nhưng trong điện hơn ngàn người đều không để ý, đơn giản là, nhị trưởng lão nói ba chữ kia, dừng ở trong lòng bọn họ, so với sấm sét bên ngoài càng rung động cũng càng khủng bố một ngàn lần, một vạn lần!
Vạn thần rủa.
Đó là hình pháp đầu tiên thế nhân công nhận từ khai thiên lập địa tới nay.
Cũng là đem một vạn loại pháp thuật đồng thời giáng lên trên cơ thể của một người, hình pháp cực hạn.
Thần từ bi, thần vốn không nên có rủa.
Nhưng là vì từ bi, trước là rủa cho người, đồng thời, cũng là cho mình.
Người thi pháp rủa sẽ tan thành tro bụi.
Mà người thi pháp rủa chắc chắn —— chịu tội nhiều mà sa đọa thành ma.
Từng, loài người vì tiêu diệt ma tộc công chúa, vận dụng pháp thuật này.
Ma nữ chết đi.
Mà người thi pháp rủa mở ra thiên nhãn, một mình nhảy vào, ngăn cách chính mình ở bên ngoài nhân giới.
Hắn năm đó vì ngăn chặn hậu hoạn vạn bất đắc dĩ mở ra thiên nhãn, ai ngờ lại ở ngàn năm sau, tất cả thành tồn tại tai hoạ ngầm.
Bởi vì, có thể theo nó đi ra ngoài, liền tự nhiên cũng có thể theo nó tiến vào.
Giờ phút này, người áo lam thế nhưng lại đề cập pháp thuật này. Ở đây mọi người đều sắc mặt ngưng trọng, không yên bất an.
Vạn thần rủa tất nhiên có thể tiêu trừ Giang Dạ Bạch, nhưng, do ai thi pháp? Sau khi thi pháp lại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại lần nữa mở thiên nhãn ra làm cho người thi pháp rời khỏi nhân giới sao? Sau đó, vạn nhất khống chế không được, khiến ma tộc nhân cơ hội mà vào thì làm sao bây giờ? Ai có thể gánh vác hậu quả này? Ai có thể cam đoan vạn vô nhất thất[3]?
Lúc này có mấy người đều lắc đầu nói: “Không ổn, không ổn, pháp thuật này không có đường lui, không đến vạn bất đắc dĩ, tốt nhất vẫn là không nên đụng…”
Người áo lam bình tĩnh, cũng không thất vọng, giống như sớm biết sẽ như vậy cười cười: “Cho nên nói tại hạ chính là có một đề nghị nho nhỏ. Tiếp thu hay không đều nghe các vị tiên hữu .”
“Ta cảm thấy… Trước mắt quan trọng nhất, là khóa pháp thuật của nàng đi?” Có người đề nghị.
Chu Đồ cười khổ nói: “Thực không dám đấu diếm, ta lúc trước, xác thực đã khóa pháp thuật của Tiểu Dạ Dạ.”
“Ha ha, Chu tiên hữu luôn luôn nhân từ nương tay, khả năng không phong ấn hoàn toàn, bị nàng giãy thoát. Không bằng để cho lão hủ đến thử xem.” Một lão giả cao cao gầy gầy phất áo bước ra khỏi hàng.
Mọi người nhận được lời của hắn, nhất thời vui mừng: “Như Ý lão quân đến đây, rất tốt rất tốt, có lửa như ý của ngươi, lúc này khẳng định có thể phong ấn hoàn toàn!”
Như Ý lão quân hiển nhiên là danh nhân, nghe vậy đắc ý liếc mắt nhìn Chu Đồ một cái, bước nhanh đi đến trước mặt Cảnh Nguyên.
Cảnh Nguyên tất cung tất kính đem Giang Dạ Bạch giao cho hắn, thối lui đến một bên.
Bàn tay Như Ý lão quân vừa lật, trong lòng bàn tay nhảy ra một ngọn lửa diễm lệ màu lam, ánh lên toàn bộ đại điện đều biến thành màu lam theo.
Hắn đang cầm ngọn lửa, như là đang cầm giữ người trong lòng, thật cẩn thận đem nó đến trên trán Giang Dạ Bạch, trong hôn mê Giang Dạ Bạch nhất thời nổi lên một trận rùng mình.
Như Ý lão quân cười nói: ” Lửa Như Ý này của ta mọi thứ đều tốt, chỉ là có chút tàn nhẫn. Đợi cho vị này… à, khi ma nữ toàn thân đều biến thành màu lam, gân mạch trong cơ thể nàng tương đương toàn bộ đốt thành nước, dung nhập máu, vĩnh viễn không thể chữa trị. Toàn bộ quá trình sẽ có vẻ khủng bố, có bẩn ánh mắt mọi người, lão hủ đắc tội .”
Lửa lam ở trên trán Giang Dạ Bạch nhảy vài cái, quả nhiên như lời lão quân nói, làn da Giang Dạ Bạch giống bị một cái bàn chải lớn chấm thuốc màu lam quét qua, chậm rãi từ nhạt biến đậm, mà ở dưới màu lam đó, nhan sắc cũng là nhìn thấy màu đỏ tươi ghê người của mạch máu, nhìn qua cực kì dọa người.
Giang Dạ Bạch hôn mê phát ra rên rỉ thống khổ, môi của nàng run run, mấp máy vài từ: “Mẹ… Mẫu thân…”
Như Ý lão quân lắc đầu thở dài: “Khó được ma vật cũng có thân tình, đáng tiếc a, ma chính là ma, cho dù chụp vào thể xác một người, nhưng một lòng vẫn là ma tâm dơ bẩn không chịu nổi!”
“Mẹ… Mẫu thân…” Giang Dạ Bạch bỗng nhiên tê thanh kêu lên, thân thể cũng kịch liệt vặn vẹo. Như Ý lão quân bất vi sở động, cưỡng chế nàng, đem lửa lam tiếp tục cuồn cuộn không ngừng mà thiêu vào trong cơ thể nàng.
Cách xa đó ba bước, Cảnh Nguyên yên lặng nhìn chăm chú vào hết thảy diễn biến, ánh mắt sâu kín, nhìn không ra cảm xúc gì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sau khi xem chương này, các ngươi khẳng định sẽ rất hận Cảnh Nguyên đi?
Ha ha
Không có việc gì, lập tức liền đến phiên ngược hắn
Này xem như… Ngày hôm qua canh ba?
Ân! Hôm nay còn có thể có hai chương, kính thỉnh kiên nhẫn chờ đợi!
[1] Phá bình phá ngã: bỏ cái cũ, ý ở đây là cũng ko cần cố bỏ tội danh đó đi, đã thế cho nó thành thật luôn :3
[2] Lãnh liệt: Lạnh lùng, mãnh liệt.
[3] Vạn vô nhất nhất: Vạn lần tính không có một lần sai.