Vệ Thiên Xung nói xong bẻ ngón tay nói:
- Ngươi lần nay nhập cốc là tiền ta cho ngươi vay, ngươi học pháp thuật cũng do ta bỏ tiền, con rối ngươi dùng cũng là do ta làm. Bản thân ta tu luyện cũng không tốn kém như vậy. Sao tiền của nhà ta đều dùng trên người ngươi vậy? Ta thành ngân hàng tư nhân của Đường Kiếp nhà ngươi à? Không đúng, ngay cả ngân hàng tư nhân cũng không bằng, ngân hàng còn có lợi tức
Đường Kiếp ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, ôm Vệ Thiên Xung nói: - Xem thiếu gia nói kìa, ta hiện tại thuê mà, là thuê đấy.
- Như vậy vẫn không đúng, con rối là ngươi thuê thật đấy, nhưng tiền thuê ngươi nói là ba mươi linh tiền, ta còn chưa ra giá đâu.
- Vậy bốn mươi. Đường Kiếp nghiêm mặt nói: - Tiểu thiếu gia, những con rối khác không cho thuê đắt như thế này đâu.
- Con rối của bọn họ có thế sánh được với con rối của ta sao? Ta cảm thấy con rối của ta cho thuê năm mươi linh tiền không thành vấn đề.
Đường Kiếp hì hì cười nói: - Tiểu thiếu gia tâm địa nhân hậu, rộng lượng với tôi tớ, đối đãi với nô tài vô cùng tốt, chỉ có mười linh tiền, sao phải so đo chứ.
- Vấn đề là mỗi ngày mười linh tiền Vệ Thiên Xung sờ sờ cằm nói.
- Thiếu gia à, bàn chuyện tiền nong sẽ ảnh hưởng tới tình cảm. Đường Kiếp sâu xa nói.
Vệ Thiên Xung thở dài: - Đồng môn, nói chuyện cảm tình ảnh hưởng tới tiền bạc đấy.
Gã tuy rằng không biết ngôn ngữ trên mạng, nhưng lúc này lại không cần bảo cũng tự biết.
Cuối cùng cũng thỏa thuận xong, mỗi ngày chi phí thuê con rối là bốn mươi lăm linh tiền, bao cả tháng giảm giá mười phần trăm.
Sau ba ngày nghỉ ngơi, Đường Kiếp lại tiếp tục tiến vào Hổ Khiếu Cốc.
Lần này hắn đã quen thuộc hơn với tình hình trong cốc, nên cũng không phát sinh chuyện bị ban xà đuổi giết giống lần trước.
Một ngày trôi qua rất nhanh, nhìn thành quả mà ngày hôm nay thu được, trừ đi tiền vay và thuê con rối vẫn còn dư ra một chút, Đường Kiếp không tiếp tục đi săn nữa, mà lại đi về phía đỉnh Hổ Khiếu.
Đứng trước tấm bia đá, con hổ lại xuất hiện trên đỉnh núi.
Ánh mắt nó vẫn như cũ, lạnh băng nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp, chữ vương ở trên trán nhăn lại.
Đường Kiếp cười cười.
Sau đó hắn tiếp tục tiến lên.
Giẫm lên trên tảng đá màu huyết sắc.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Tới tận bước thứ mười, Đường Kiếp dừng lại.
Con hổ vẫn không công kích, mà vẫn như trước nhìn thẳng vào hắn.
Đường Kiếp lại tiếp tục tiến lên.
Hắn tiến lên trước một bước, sau đó lại dừng lại.
Vù.
Gió nổi lên.
Con hồ lao xuống.
Đường Kiếp lập tức sử dụng Tử Điện Túng Thân Pháp như tia chớp xẹt qua.
Âm thanh hổ gầm lại lần nữa chấn động không gian, nhưng lúc này chỉ khiến tinh thần Đường Kiếp hơi run lên một chút, cũng không thể chặn được hắn vận hành công pháp.
Móng vuốt của con hồ đập lên trên phiến đá màu đỏ, kéo theo bụi đất bay đầy trời.
Sau khi bụi tan đi, Đường Kiếp đứng ở ngoài giới tuyến, trên cánh tảy chảy ra máu tươi.
Đó là lúc nó tấn công, phát động cả gió lốc đánh tới, vết thương là do gió cắt trúng.
Phiến đá bị vỡ vụn tự động liền lại.
Yêu hổ lui về sau mấy bước, phát ra tiếng gầm trầm thấp mang ý cảnh cáo, rồi quay đầu rời đi.
Đường Kiếp lại bước vào lần nữa, yêu hổ quay đầu lại nìn hắn, nhưng cũng không thèm quan tâm.
- Ca ca Ngồi trên vai Đường Kiếp, Y Y khẽ gọi.
Lần trước lúc Đường Kiếp khiêu khích yêu hổ, thì nàng đang ngủ, nên không chứng kiến được.
Nhưng lần này nàng lại thấy rõ ràng, yêu hổ ra đòn nhanh như chớp, sức mạnh hung mãnh, năng lực hiện tại của Đường Kiếp căn bản không thể kháng cự lại được.
- Y Y, đừng sợ. Đường Kiếp vỗ vỗ vai Y Y: - Nhớ rõ việc ca ca dặn muội lúc trước không?
- Dạ. Y Y nghiêm túc gật đầu.
- Vậy muội đi làm đi.
- Nhưng ta sợ
- Đừng sợ, Y Y, nó không có hứng thú với muội. Đường Kiếp thản nhiên nói.
Y Y nghẹo đầu sang một bên, nàng có chút không hiểu tại sao yêu hổ kia lại không có hứng thú với mình.
Thân là một tinh vật rất khó khăn mới duy trì được linh tính, trong mắt tất cả các yêu thú thì nàng là một loại thuốc bổ tốt nhất.
Đường Kiếp cười nói: - Bởi vì trong mắt nó chỉ có ta nó hận con người.
Hắn cứ như vậy nhìn yêu hổ, bốn mắt trừng trừng nhìn nhau.
Y Y từ trên người Đường Kiếp trượt xuống, thân hình lóe lên nấp vào bụi cỏ, yêu hổ kia quả nhiên một cái cũng không thèm liếc nàng.
Bọn họ cứ giằng co nhau như vậy.
Thật lâu sau, Y Y lại xuất hiện bên cạnh Đường Kiếp một lần nữa, úp sấp nói vào tai hắn: - Đã làm xong.
Đường Kiếp liền lấy ra một miếng thịt sói đặt lên trên mặt đất, sau đó hô lên với con hổ: - Lần sau tới thăm ngươi, hy vọng ngươi có thể khách khí một chút. Ta không có ham muốn giết ngươi, chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện Ta biết rằng ngươi có thể hiểu được lời ta nói, ngươi và bọn chúng không giống nhau, ngươi có trí khôn.
- Grào. Đáp lại lời hắn là tiếng hổ gầm giận dữ.
Đường Kiếp lắc lắc đầu, sau đó mới rời khỏi cột mốc ranh giới.
Từ ngày hôm nay trở đi, Đường Kiếp chính thức bắt đầu kế hoạch kiếm tiền ở Hổ Khiếu Cốc.
Sự thật chứng minh, cho dù với thực lực hiện tại của Đường Kiếp, nhưng nếu muốn tự do tự tại trong Hổ Khiếu cốc, cũng là một việc cực kỳ khó.
Đầu tiên là đủ các loại nguy hiểm không lường trước được, cũng không phải lần nào Đường Kiếp cũng có thể biến nguy thành an. Sự có mặt của Y Y khiến hắn tìm được những thứ mà người khác không tìm được, nhưng cũng khiến cho yêu càng chú ý tới hắn hơn.
Lần thứ ba vào cốc, Đường Kiếp cũng rất xui xẻo đụng phải một con thằn lằn, bị nó truy sát cả một ngày. Tuy rằng tiểu tử này động tác chậm, không đuổi kịp Đường Kiếp, nhưng vô cùng nhẫn nại, vẫn cứ một mực đuổi theo không buông tha, hơn nữa khứu giác nó lại nhạy bén, dù hắn có chạy tới đâu đều đuổi theo được.
Kết quả là Đường Kiếp ngay cả môt yêu thú cũng không giết đươc con nào, cứ đánh được một nửa thì con thằn lằn kia lại xuất hiện, khiến hắn chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy.
Ngày hôm đó, thu hoạch của Đường Kiếp xuống dốc không phanh, trực tiếp thua lỗ hơn một trăm linh tiền, chỉ có chút thảo dược là bù lại được một ít tiền.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đi tìm đám người Thư Danh Dương để vay tiền vào cốc.
Lần sau đó vận khí của hắn không tệ, kiếm được không ít tiền trở về.
Đáng tiếc, lần nhập cốc thứ năm hắn lại bị yêu thú đuổi giết. Lần này là một đàn sói Tật Phong Hãn không ngừng đuổi giết, khiến Đường Kiếp không có cách nào khác là dùng ngọc bài rời khỏi cốc. Nhưng trước đó Đường Kiếp cũng có một chút thu hoạch, nên miễn cưỡng vẫn thu hồi được tiền vốn.
Trừ lần đó ra, còn một chuyện ngoài dự kiến, khiến thu nhập của Đường Kiếp bị giảm không nhỏ.
Chính là vấn đề số lượng của yêu thú và linh thảo trong cốc.
Tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng vĩnh viễn kém xa tốc độ giết chóc.
Bất luận Hổ Khiếu Cốc có áp dụng các quy định săn bắt thế nào chăng nữa, thì số lượng sản sinh yêu thú linh thảo ở Hổ Khiếu Cốc vĩnh viễn kém xa nhu cầu của học sinh đến thí luyện.
Chính bởi vì thế, nên sau mỗi một khoảng thời gian, học viện Tẩy Nguyệt đều phải phái người ra bên ngoài bắt giữ một lương yêu thú, thu thập một chút linh thảo mang vào trong cốc.
Đây đồng thời cũng là nhiệm vụ thường kỳ của đệ tử Tẩy Nguyệt phái.
Nhưng mà bổ sung không thể ngày nào cũng tiến hành, bình thường đều là ba tháng một lần.
Nếu trong khoảng thời gian này, có nhiều học sinh tiến vào cốc, số lượng yêu thú và linh thảo cũng sẽ bị giảm nhiều hơn.
Bởi vì liên quan đến thực lực, số lượng yêu thú bị giảm bớt đều là yêu thú cấp thấp hoặc linh thảo dễ phát hiện, số còn dư lại thì thường là loại cực khó đối phó.
Bởi vì vậy Hổ Khiếu Cốc cũng có mùa bội thu và mùa sản lượng thấp cả đấy.
Nếu gặp phải khoảng thời gian sản lượng thấp, cho dù là Đường Kiếp cũng chỉ có thể đảm bảo đủ vốn mà không lỗ.
Chuyện này cũng khó trách, phiêu lưu và lợi nhuận bao giờ cũng có quan hệ trực tiếp với nhau.
Sự an toàn của Hổ Khiếu Cốc khiến cho sự nguy hiểm giảm đi, tiền phí vào cửa lại khiến cho phí tổn tăng cao, phải đầu tư nhiều sẽ dẫn tới việc lợi nhuận thu được bị hạ thấp hơn ngươi vĩnh viễn không thể trông cậy vào việc Tẩy Nguyệt phái sẽ để một gốc cây tuyệt thế tiên thảo trong Hổ Khiếu Cốc
Có giá trị vượt qua một trăm linh tiền.
Nhưng Đường Kiếp vẫn như cũ, mỗi ngày đều kiên trì tiến vào nơi này.
Cuộc sống cứ như vậy lặp đi lặp lại, ngày ngày nhập cốc, trải qua đủ mọi loại nguy hiểm.
Một tháng rất nhanh đã trôi qua.
Trong một tháng này, trừ đi số tiền phải trả cho phí thuê con rối, Đường Kiếp tuy còn có tiền lãi, nhưng lợi nhuận kém xa so với dự tính, một tháng vất vả không ngờ chỉ kiếm được ba trăm linh tiền.
Tuy ba trăm linh tiền không phải số tiền nhỏ, nhưng vấn đề là vì ba trăm linh tiền này là hắn dùng thời gian tu luyện ban ngày để đổi lấy.
Lấy Bồi Nguyên Đan làm ví du, một lọ trị giá một nghìn hai trăm linh tiền, có thể khiến tiến độ tu luyện của học sinh nâng cao khoảng bốn mươi đến sáu mươi ngày, bỏ hẳn ba mươi ngày tu luyện để đổi lấy ba trăm linh tiền, nếu tính toán như vậy thì hắn vừa làm một việc vô ích.
Cũng bởi vì thế, có không ít người cười nhạo Đường Kiếp ham đánh cuộc thành nghiện, tự cho mình là giỏi, lãng phí thời gian ở Hồ Khiếu Cốc.
Đối với thực lực của hắn, ở trường Đối Luyện đánh vài trận, tranh giành trên bảng xếp hạng, so đi so lại vẫn còn hữu dụng hơn việc ngày ngày đi Hổ Khiếu Cốc.