Một chút sau bao vải phía sau chợt nhẹ, biết là vật nhỏ tỉnh lại, nhận thấy xung quanh bất thường, nên biến trở về hình hoa. Lúc này Đường Kiếp mới mở bao vải ra, chỉ thấy một đóa hoa màu xanh biếc tươi đẹp đang nằm trên đống thảo dược, nhìn rất xinh đẹp kiều diễm.

Đường Kiếp cười cười, cất bông hoa đi, sau đó mới nằng nề vác theo bao vải đi về thôn làng phía trước, sau đó ném xuống đất. - Những thứ này làm thế nào mà có được?

Một gã thôn dân kiểm tra hàng một lượt sau đó nói: - Thêm cả tấm da sói trên người ngươi nữa, tổng cộng một trăm hai mươi mốt linh tiền.

- Cho ta một bộ y phục vải.

Thôn dân kia mỉm cười, ném cho Đường Kiếp một bộ y phục nói: - Bộ này vẫn mới, tặng cho ngươi.

- Đa tạ. Đường Kiếp tìm chỗ không người thay bộ y phục, gã thôn dân bên kia đã chuẩn bị xong tiền, đưa cho Đường Kiếp vỗ vai hắn nói: - Lần đầu tiên đến, có thể thu được những thứ này thật không tệ.

- Những cuối cùng vẫn lỗ. Đường Kiếp thản nhiên nói.

- Chuyện bình thường mà, có thể giữ được tính mạng là tốt rồi. Căn bản Hổ Khiếu Cốc muốn cho các ngươi cảm nhận được nguy hiểm ở thế giới bên ngoài, coi như một phần giáo huấn, thứ này ngàn vàng khó mua đấy. Thôn dân kia thoạt nhìn cũng có chút kiến thức, lúc này liền thuận miệng nói vậy.

Đường Kiếp cười cười: - Ta thì tình nguyện dùng giáo huấn đổi thành tiền.

Thôn dân kia ngây người, lập tức cười ha hả, chỉ phất tay mà không tranh luận với hắn.

Bên này Đường Kiếp cầm hơn một trăm linh tiền trở về Đào Nhiên Cư, nhưng trong lòng vẫn phiền muộn không thôi.

Chuyến đi đến Hổ Khiếu Cốc lần này, mặc dù hắn kiếm được, nhưng đều đổ lên người Y Y cả, tiền mặt thu hồi lại không được nhiều.

Hắn bây giờ còn nợ Vệ Thiên Xung hai trăm linh tiền, trên người vốn còn thừa ba linh tiền, tức là hiện tại vẫn còn thiếu bảy mươi sáu linh tiền, số tiền còn thiếu không biết phải bù vào thế nào.

Chuyện này thật sự khiến Đường Kiếp nhức đầu.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể lấy linh dược mà khi tu luyện mình dùng để bù vào.

Trước kia Tạ Phong Đường cho hắn mười lọ linh dược, Ngô Hạnh lấy một lọ Bồi Nguyên Đan, số linh đan của Trang Thân cũng còn thừa một chút, hắn chi li tiết kiệm đến bây giờ, số linh dược cũng không còn là bao, thực sự cũng chỉ có thể dùng chúng để bù vào, chắc là cũng đủ.

Hiện tại hắn phân bố tu luyện rất đơn giản, tài nguyên toàn bộ đều dùng để tu luyện Ly Kinh, thời gian thì dùng để tu luyện tâm pháp, dù sao hắn Ngọc Môn ngũ chuyển, cho dù không dùng linh dược, trong vòng mười năm cũng vẫn có thể Thoát Phàm, bởi vậy hắn cũng không vội vàng mà nâng cao cảnh giới.

Đợi khi đến Đào Nhiên Cư, Y Y mới từ trong ngực Đường Kiếp nhảy ra ngoài, hét lớn: - Ca ca, huynh nhìn xem ta lớn lên rồi.

Đường Kiếp ngồi xổm xuống nhìn Y Y, cười nói: - Đúng là lớn lên rồi, nhưng vẫn chỉ là một tiểu gia hỏa.

- Đáng ghét, người ta cuối cùng sẽ từ từ lớn thêm nữa. Y Y chống tay vào eo, hét lên với hắn.

Đường Kiếp ôm vật nhỏ vào ngực: - Đúng, đúng, Y Y cuối cùng sẽ lớn lên thoi. Tuy nhiên chỉ dáng vóc lớn lên cũng vô dụng, còn phải nâng cao cả bản lĩnh mởi được, nói cho ca ca, năng lực của muội tiến bộ không?

- Đó là đương nhiên. Y Y chỉ vào một đóa hoa dại trong viện: - Ca ca nhìn nhé.

Đóa hoa dại kia lập tức biến thành một bông hoa Lục Ngạc.

Đường Kiếp vã mồ hôi trán: - Cái này từ trước kia muội đã làm được rồi.

- Đúng thế, nhưng ta không thể tùy ý biến đổi được, hiện tại chỉ một lần cũng có thể biến được rất nhiều rất nhiều, cũng không cần uống máu của huynh,, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Không phải là huynh muốn dùng nó để đổi lấy bạc sao? Hiện tại có thể rồi đó. Y Y khoa chân múa tay vui sướng trả lời.

- Vấn đề là hiện giờ ta cũng không cần bạc. Đường Kiếp khóc không ra nước mắt.

Mặc dù bạc có thể dùng để đổi linh tiền, nhưng bán mười bồn hoa mới kiếm được hai ba linh tiền, nếu vậy thà đi học viện làm thuê còn hơn.

- Năng lực cũng phải bắt kịp với hoàn cảnh nữa Đường Kiếp sâu xa nói.

- À Y Y kéo dài ngữ điệu, nửa hiểu nửa không trả lời.

Ngẫm nghĩ một chút, nàng nói: - Thế cái này thì sao?

- Ngón tay nhỏ bé chỉ vào gốc cây hoa lúc nãy, chỉ thấy Lục Ngạc bắt đầu sinh trưởng, rất nhanh đã cao bằng người trưởng thành, đài hoa cũng trở nên to hơn nhiều.

- Điều này cũng có chút thú vị, không ngờ có thể xúc tiến thực vật sinh trưởng chỉ có thể làm vậy với Lục Ngạc?

Đường Kiếp nhìn Y Y.

Y Y rất nghiêm túc gật đầu.

Đường Kiếp thở dài.

- Còn gì nữa không? Hắn hỏi.

Y Y có chút không tình nguyện trả lời: - Vậy cũng chỉ còn cái này.

Nàng lại chỉ vào bông Lục Ngạc kia, chỉ thấy bông hoa như đột nhiên sống lại, cánh hoa úp vào mở ra như chiếc miệng, lội ra đầy răng nanh, táp về phía Đường Kiếp, cắn lên trên cánh tay hắn, nhưng không thể cắn được.

Đường Kiếp nhìn thấy mới mẻ: - Ừ, cái này không tệ, tuy nhiên sức lực vẫn chưa đủ

Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy đóa hoa kia phù một tiếng, từ trong nhị hoa bắn ra một chất lỏng màu xanh lá, phun lên da Đường Kiếp, khiến Đường Kiếp choáng váng một trận.

- Có độc? Không tồi. Đường Kiếp trở nên hưng phấn nói.

Lục Ngạc này vừa có thể công kích, lại vừa có thể phun độc

Chỉ có tiểu Y Y bất mãn lắc đầu nói: - Xấu chết đi được.

Khả năng phán đoán năng lực tốt xấu của nàng rất đơn giản, chính là đẹp hoặc xấu.

Bông hoa Lục Ngạc dưới năng lực của nàng ta, đã mất đi phong tư duyên dáng yêu kiều nguyên bản của Lục Ngạc, thoạt nhìn càng giống một loài hoa ăn thịt người hơn, chất lỏng nhầy nhầy màu xanh lá còn kinh tởm hơn, chẳng trách nàng ta lại không thích.

Đường Kiếp hỏi: - Thứ này một lần muội có thể làm ra được bao nhiêu?

Y Y trả lời: - Một lần chỉ có thể làm ra một đóa, sau đó phải nghỉ ngơi, nhưng mà nó sẽ tồn tại mãi.

Qủa nhiên vẫn là pháp lực không đủ.

Mặc dù đã ăn tinh hạch của cây tinh, nhưng không có nghĩa là có được thực lực của cây tinh đó. Hiện tại Y Y miễn cưỡng có thể coi là hạ phẩm tinh quái rồi, nhưng cũng là kẻ có thực lực thấp nhất trong tất cả các tinh quái hạ phẩm. Tuy nhiên theo thời gian, thực lực của nàng sẽ chậm rãi tăng lên, cũng giống với con người có yêu cầu cực cao với việc tu luyện.

Đương nhiên, tăng trưởng tự nhiên cũng có khuyết điểm chính là trừ phi có lần kỳ ngộ giống hôm nay, nếu không tốc độ tu luyên của tinh quái rất khó nâng lên.

- Đúng rồi, cây hoa này nghe theo mệnh lệnh của muội sao? Đường Kiếp hỏi.

- Tất nhiên là thế rồi. Y Y ngạo nghễ trả lời, nói xong chỉ vào cây hoa nối: - Đây là ca ca của ta, không được cắn.

Qủa nhiên bông hoa kia lắc lắc thân mình rụt trở về.

- Ta còn có thể làm cho nó nhỏ lại. Nói xong Y Y chỉ tay ra: - Bé lại đi.

Bông hoa Lục Ngạc kia đã bé lại như ban đầu.

- Không tệ, không tệ. Đường Kiếp gật gật đầu.

Y Y có thể bồi dưỡng một cây hoa Lục Ngạc, lực sát thương cũng chỉ có hạn.

Nhưng loại thực vật này có chỗ tốt chính là tồn tại mãi mãi, cũng có thể lặp đi lặp lại bồi dưỡng, nếu là cho đầy đủ thời gian chuẩn bị, có thể trồng ra được cả một vườn Lục Ngạc, lấy số lượng áp đảo, tuyệt đối sẽ phát huy được tác dụng hao phí thấp hơn nhiều so với sử dụng đạo trận.

Đổi một viên tinh hạch, một viên Ma Huyết Đan, và bản thân suy yếu vài ngày, để lấy pháp thuật này của Y Y, cũng rất đáng giá đấy.

Cùng với người tu luyện bất đồng, thuật pháp của tinh vật không phải thông qua thời gian học tập mà đạt được, phần lớn là thông qua uống máu kết hợp với đặc điểm bản thân mà tạo ra.

Tuy rằng việc cây Lục Ngạc phun ra nọc độc chẳng giống đặc điểm nào của Y Y cả.

Dù có thế nào đi nữa, tiểu gia hỏa có thể có được năng lực này cũng là một việc tốt. Trong lòng Đường Kiếp hưng phấn, không khắc chế được tâm tình, ôm lấy Y Y hung hăng thơm nàng một cái.

- A! Đáng ghét, đáng ghét, người ta là một nữ hài tử đấy, không được thơm. Y Y phẫn nộ quay đầu đi, đứng trên đất lau lau mặt, lại còn nhổ nước bọt.

Được rồi, đúng là rất giống đáy, Đường Kiếp bất đắc dĩ nghĩ.

Sáng ngày hôm sau, Đường Kiếp đi tìm Vệ Thiên Xung, trả con rối và tiền cho gã.

Vệ Thiên Xung kiểm tra đi kiểm tra lại con rối, chắc chắn không có thương tổn gì, lúc này mới yên tâm hỏi hắn chuyến đi Hổ Khiếu Cốc như thế nào.

Đường Kiếp đại khái nói qua loa về kinh nghiệm của mình ở Hổ Khiếu Cốc, đương nhiên chuyện đối phó với cây tinh cũng không đề cập đến, chỉ nói mình thoát được sau đó đi vòng vo trong cốc vài vòng, cuối cùng hết thời gian mới trở về.

Nói đái khái về những việc đã trải qua, sau đó Đường Kiếp tổng kết: - Yêu thú hung mãnh trong Hổ Khiếu Cốc rất nhiều, muốn ở trong đó thu hoạch không hề dễ dàng. Với thực lực của ta bây giờ, nếu muốn ở bên trong đạt được tiền lời vẫn là chuyện khó khắn, lần này cũng may là nhờ có con rối của thiếu gia, cuối cùng mới có thể hòa vốn.

- Không bị lỗ? Vệ Thiên Xung chỉ chỉ vào đống linh dược nói: - Ngươi ngay cả linh dược cũng lấy ra để gán nợ rồi.

Đường Kiếp cười nói: - Có chút lợi ích đã dùng xong rồi, tiền mặt không đủ. Tuy nhiên tiểu thiếu gia, lần đầu tiên tiến vào đó, có rất nhiều thứ mà ta còn chưa hiểu rõ, khó tránh sơ hở, lần sau lại đi, ta chắc chắn sẽ thu hoạch được nhiều hơn.

- Ngươi vẫn còn muốn đi nữa?

- Tất nhiên rồi. Tiểu thiếu gia, Hổ Khiếu Cốc là nơi nằm trong kế hoạch phát tài của ta đấy. Cho dù một lần kiếm được năm mươi linh tiền, mười lần cũng có thể kiếm được năm trăm đấy.

- Nhưng cũng tốn thời gian đấy. Vệ Thiên Xung lắc đầu: - Đi Hổ Khiếu Cốc một chuyến, mất cả một ngày trời. Ngươi lại chỉ kiếm được mấy chục linh tiền, mà bỏ lỡ cả một ngày tu luyện, chưc chắc đã tốt đâu. Với lại Hổ Khiếu Cốc không giống với tu luyện, mỗi ngày vững tiến, có thế ngày nào vận khí không tốt, bị yêu vật đuổi giết, trực tiếp bị trục xuất khỏi cốc, vậy ngươi liền lỗ mất hai trăm linh iền, công lao của mấy ngày đều phải bù vào đó.

- Điều đó là tất nhiên. Đường Kiếp thản nhiên nói: - Tuy nhiên cũng giống như ngươi sưu tập tư liệu và phân tích đối thủ vậy, rất nhiều chuyện phải dựa vào tỉ lệ. Chỉ cần thực lực đến một mức nhất định, tỉ lệ thắng sẽ cao hơn thua. Hành trình đi Hổ Khiếu Cốc tuy có tính chất như đánh bạc, nhưng cuối cùng vẫn thành lập trên cơ sở thực lực cả đấy Ta tự tin dựa vào thực lực của ta bây giờ, có thể thắng nhiều thua ít.

- Vậy tại sao không đợi một thời gian nữa, đợi bản thân ngươi cường thịnh hơn nữa, rồi lại đi có phải nắm chắc phần thắng hơn không?

- Ta là người vội vàng.

Vẻ mặt Vệ Thiên Xung thay đổi giống như mặt loài chó Husky: - Điều này thật sự là nhìn không ra.

-

Đường Kiếp bất đắc dĩ đành phải nói: - Vậy ta lại đưa thêm cho ngài một lý do. Con rối đã hoàn thành, dựa theo kế hoạch ngươi phải cho thuê nó. Dựa vào giá trị của con rối, một ngày tiền thuê là ba mươi linh tiền, nhưng chưa chắc đã có học sing nghĩ vậy. Nếu thế, không bằng cho ta thuê, đối với ta và ngươi đều tốt.

- Vậy ở trường Đối Luyện ta phải làm thế nào?

- Ở đó ngươi chắc chắn không có khả năng bước lên bảng, nên có con rối hay không đều không quan trọng, trước cứ nâng cao thực lực bản thân đã.

Vệ Thiên Xung ngẫm nghĩ một chút, cũng thấy đúng liền gật gật đầu.

Đường Kiếp cười, vươn tay nói: - Vậy thiếu gia lại cho ta vay hai trăm linh tiền đi.

- Ta biết ngay mà. Vệ Thiên Xung bất đắc dĩ đưa tiền cho Đường Kiếp, ngẫm nghĩ rồi đột nhiên nói: - Đợi một chút, ta thấy hình như việc này có gì không đúng, Đường Kiếp!

- Làm sao vậy thiếu gia?

- Ngươi xem. Vệ Thiên Xung nói xong bẻ ngón tay nói