Tiên Hà Phong Bạo

Chương 325: Cát bụi chôn vùi

- Ô!

Hào quang Ngân Từ Nguyên Châu chấn động, một mảnh ngân vân quang nhộn nhạo bốn phía, điểu quang ám xà kia trong khoảnh khắc bị xoắn thành phấn vụn, càng có một cỗ lực phản chấn đáng sợ đánh tới, khí lãng cường đại, bay thẳng ra phạm vi hơn 10 trượng khiến những tu giả phụ cận nhao nhao rút lui.

Lão giả áo xám biến sắc, kêu lên một tiếng, vỗ vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một xích sắt màu vàng, hóa thành một đạo kim ám long xà, mở ra răng nanh miệng rộng, đánh về phía Ngân Từ Nguyên Châu, ý đồ muốn thu lấy lần thứ hai.

Nhưng Ngân Từ Nguyên Châu kia lại chấn đọng, khởi động một tầng ngân vân mỹ lệ đẹp mắt, xích sắt màu vàng kia chưa đến gần đã rung động lắc lư tại chỗ, bất động giữa không trung.

Những tu giả khác tại trường giật mình không thôi, xích sắt màu vàng huyễn hóa thành long xà kia hiển nhiên là một kiện bảo khí, nhưng lại bị chấn nhiếp nguyên tại chỗ.

- Di LẠc côi bảo này, thiên xá thuộc tính, ẩn chứa lực trường kỳ dị, hết thảy kim loại pháp bảo đều bị nó khắc chế hoàn toàn.

Trong mắt Yên Mi dị quang chớp động, lẩm bẩm tự nói.

Lời vừa nói ra, Từ Huyền sâu sắc im lặng, bảo bối dưới gầm trời này, đặc biệt là loại hình công kích, tuyệt đại bộ phận đều ẩn chứa kim loại khoáng vật. MÀ Ngân Từ Nguyên châu này, chẳng phải là khắc chế vô số pháp bảo trên thế gian sao?

Lão giả áo xám cắn răng một cái, một tay bấm niệm pháp quyết, một mảnh lôi quang âm u màu đen hóa không, hiện ra xích sắt màu vàng, hào quang lại nổi lên một hồi, hóa thành long xà lôi quang chấn động, khí thế hung mãnh đánh tới, cùng ngân vân bốn phía của Di Lạc Côi Bảo giao kích.

Hắc lôi âm u kia vừa xuất hiện khiến linh hồn mọi người tại trường đều rung động, khí tức hủy diệt âm lãnh kia thậm chí còn khiến Từ Huyền run run bất an.

- Ông trời ơi! Cái kia chính là Ám Minh Thần Lôi, một trong Thất đại thần thông Thần Hoang rồi.

Không biết tu giả nào nghẹn ngào hô lên.

- PHỐC PHỐC!

Ngân vân di lạc bốn phía lại bị bài trừ một mảnh, Ám lôi long xà kia thế không thể đỡ, thoáng cái cắn trúng Ngân Từ Nguyên Châu.

Giờ khắc này, tu giả bốn phía hồ nước, nguyên một đám đều ngừng thở, chẳng lẽ di lạc côi bảo Thiên cơ thành cổ bị người này cướp đi sao?

Thần kinh Từ Huyền cũng kéo căng rồi, trong tay âm thầm cầm một khỏa Âm Lôi Châu.

Lão giả áo xám không tiếc thương thế, dùng thân thể trọng thương tế ra Ám Minh Thần Lôi, Lôi quang kia lập tức quấn Ám kim long xà, cắn trúng Di Lạc Côi Bảo, bản thân của hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng như điên.

Rất nhiều tu giả bốn phía, nguyên một đám đều ngừng thở, đều chứng nhận một khắc có khả năng sáng tạo ra lịch sử này, nhưng căn bản không dám tới gần.

- PHỐC! BÀNH!

Một tiếng nổ mạnh kinh hồn từ trong hồ nước bộc phát lên, ngân huy hồ quang bắn ra bốn phía, xích sắt màu vàng biến thành Ám lôi long xà kia lập tức bị tạc ra ngoài, quang mang ảm đạm đến mức tận cùng, lôi quang biến ất, chợt đứng thẳng bất động trên hư không, sợ run không thôi.

Nếu như nhìn kỹ mà nói, sẽ phát hiện trên thân xích sắt màu vàng còn có tiêu ngấn và vết rạn thật nhỏ.

- Oa!

Lão giả áo xám phun ra một búng máu, quần áo mất trật tự, thân hình lảo đảo, sắc mặt như tro tàn, hiển nhiên tổn thương càng thêm nặng, nguyên khí càng tổn hại, sắc mặt biến huyễn bất định.

- Cho dù dùng thực lực thời kỳ đỉnh phong của ta cũng chưa chắc có thể thu lấy kiện Di Lạc côi bảo này, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ta nhất định vô duyên với kiện bảo vật này?

Hắn cắn răng một cái, dùng lực lượng cạn kiệt cuối cùng, hai tay bấm niệm pháp quyết, ý đồ muốn thu hồi xích sắt màu vàng kia lại.

- Ô ô...

Xích sắt màu vàng sợ run trên hư không, cơ hồ mất đi khống chế, mặc hắn dùng lực như thế nào đi nữa cũng không thu lại được.

Vẻ mặt Từ Huyền lộ ra vẻ kinh ngạc, thu hồi khỏa Âm Lôi châu trong tay, hắn vốn cho rằng vị cường giả đan đạo trước mắt có hi vọng lớn có thể thu lấy Di lạc côi bảo, cho dù thất bại thì cũng không sai biệt lắm.

Nhưng tình huống cuối cùng lại cho thấy, Di lạc côi bảo từ cổ chí kim, bảo vật trong thần thoại cũng không phải có thể đơn giản nắm giữ như vậy, dù đó là cường giả Đan đạo.

Lão giả áo xám kinh sợ nảy ra, Di Lạc côi bảo không chiếm được, chẳng lẽ hiện tại còn tổn thất một kiện bảo khí sao?

- Phốc!

Hắn há mồm phun ra một ngụm máu, xích sắt màu vàng rơi xuống, chấn động dữ dội, rốt cục cũng giãy dụa ra khỏi sự trói buộc của di lạc côi bảo, hóa thành một đạo ám mang, trở lại trong tay hắn.

- Bịch!

Bản thân của hắn cơ hồ kiệt lực, đặt mông ngồi xuống đất, liên tục thở dốc, kinh hồn chưa định.

Nguyên một đám tu giả phụ cận hồ nước cũng kinh tâm sợ hãi, nhao nhao nghị luận.

Ánh mắt mọi người đều định dạng lên thân Ngân từ nguyên châu, hoặc kính sợ hoặc tham lam, hơn nữa là không cam lòng cùng bất đắc dĩ.

Từ Huyền lại là người bình tĩnh nhất, cấp độ Di Lạc côi bảo rất cao, không thể cân nhắc theo lẽ thường, hiện tại cho dù đạt được cũng là vô dụng, tu vi quá thấp, căn bản không cách nào khống chế sử dụng..

Lão giả ám xám ngồi nguyên tại chỗ trong chốc lát, nguyên khí tổn hao nhiều, thực lực không bằng 1/10 lúc đỉnh phong, ngay cả như vậy thì cũng không phải cường giả luyện thần có thể so sánh.

Từ Huyền vẫn như trước ở phụ cận quan sát cấm chế, một mực nhớ kỹ mỗi chi tiết.

- A... Ông...

Đột nhiên, ngân vân ở bên ngồi côi ngọc lập lòe, hào quang thu liễm, hồ nước chấn động, bắt đầu chìm xuống duới.

Ngay trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ phủ đệ ẩn ẩn lắc lư rung động, rất nhiều tu giả thất kinh.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đi!

Từ Huyền biến sắc, không nói hai lời, kéo tay Yên Mi ra sức chạy ra phía ngoài, đồng thời cũng dùng thần thức truyền âm nhắc nhở Uông Thủy mập mạp.

Yên Mi kinh nghi khó hiểu nhưng thấy bộ dạng gấp gáp của Từ Huyền thì cũng không có hỏi nhiều, phối hợp chạy ra phía ngoài.

Hai người vừa chạy được một quãng, những tu giả sau lưng hoặc nhiều hoặc ít mới kịp có phản ứng.

Mà lúc này, NGân từ nguyên châu kia đang chìm xuống hồ nước, sắp bị bao phủ hoàn toàn.

Toàn bộ THiên cơ thành cổ khổng lồ bắt đầu rung chuyển ầm ầm, trong nhất thời giống như là trời long đất lở.

- Không tốt, Thành cổ đã lún xuống!

Không ít tu giả hoảng sợ, nhao nhao bỏ chạy ra ngoài phủ đệ.

Mà Từ Huyền và Yên Mi là hai người chạy ra khỏi phủ đệ nhanh nhất.

Sau khi ra khỏi phủ đệ, Từ Huyền không nói hai lời, kéo theo YÊn Mi đằng không bay lên.

- Thời hạn ba ngày còn chưa tới, như thế nào lại đột nhiên chìm xuống?

Yên Mi hoa dung thất sắc, chỉ cảm thấy vô số kiến trúc trong thành cổ đều chấn động mãnh liệt, giống như là đã đến ngày tận thế.

- Di Lạc Côi Bảo kia chính là đầu mối then chốt của Thiên Cơ Thành Cổ, một khi xúc động mà không thể cướp lấy thì sẽ khiến toàn bộ thành cổ lún xuống.

Từ Huyền nói ra phỏng đoán của mình, nhưng sự thật cũng chính là như thế.

- Vèo!

Hai người bay ở đầu tiên, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ bay đến cầu thang thành lâu gần nhất, Từ Huyền suy nghĩ một chút, trực tiếp bay lên đỉnh thành lâu, không đi bậc thang lúc trước.

Lúc leo lên thành lâu, phát hiện bốn phương tám hướng đều nhấp nhô cát bụi, hôn thiên ám địa.

- Không tốt, thành cổ đã bị cát bụi bao phủ.

Từ Huyền cắn răng một cái, quyết đoán kéo theo Yên Mi hung hăng đạp một cái lên mặt đất, hóa thành một đạo hòa quang màu đỏ bạc, lao ra khỏi thành cổ, cát bụi gào thét cuốn động bốn phía lập tức bị gạt ra.

Trong không gian cát bay mờ mịt ảm đạm đen kịt, không biết đã bay được bao lâu. Lúc Từ Huyền cảm thấy đã cố hết sức thì thân hình đột nhiên buông lỏng, đột phá cát bụi, bay ra khỏi sa mạc.

Ngưng mắt xem xét, chỉ cảm thấy toàn bộ thành cổ phía dưới chỉ lộ ra một bộ vị mũi nhọn, cát bụi bốn phía giống như bị vòng xoáy cuốn lấy.

- Sưu sưu!

Không lâu sau, những tu giả còn lại từ trong vòng xoáy cát bụi lục tục bay ra, nguyên một đám đều kinh hồn chưa ổn định, chật vật không chịu nổi.

Uông Thủy mập mạp, hắc khải nam tử, bọn người thanh niên đứt tay là nhóm tu giả thứ hai đi ra.

Lại chờ một lát, thành cổ lại chìm xuống thêm một quãng, một thân ảo áo bào xám chật vật suy yếu bay ra khỏi thành cổ đỏ thẫm.

Thành cổ phía dưới phát ra thanh âm chấn động nổ vang cực lớn, hoàn toàn bị cát bụi bao phủ, rất nhanh chìm xuống dưới mặt đất.

Có thể biết được những tu giả còn lại kia đã mất đi cơ hội trở lại mặt đất, trừ phi có được thực lực đã ngoài đan đạo, nếu không thì chắc chắn bị cát bụi ngoài trăm trượng kia thôn phệ.

Tiếng oanh động kéo dài hơn 10s, rốt cục cũng không còn thân ảnh tu giả nào trở lại nữa.

Đến cuối cùng, vòng xoáy cát bụi cũng biến mất trước mắt mọi người.

Nguyên lai khu vực thành cổ hiện thân hiện ra một cái hố cự đại, giống như là có quái vật khổng lồ ngưng lại.

Lão giả áo xám ho khan một tiếng, vẻ mặt nhìn xuống dưới với vẻ không cam lòng, nhắm mắt lại triển khai thần thức, rót vào cát bụi phía dưới dò xét.

Đột nhiên hắn biến sắc, kinh hô lên:

- Tại sao có thể như vậy?

Dùng thần thức dò xét, nhưng hắn lại không phát hiện được nơi Di Lạc Cổ Thành hạ lạc.

Từ Huyền có chút giật mình, toa Di Lạc Cổ Thành này thật đúng là xuất quỷ nhập thần, một tòa cổ thành khổng lồ như thế, như thế nào lại tiêu mất trong hư không?

Hắn suy đoán chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất là thành cổ này chìm sâu vào lòng đất, ngay cả thần thức cường giả đan đạo cũng không thể chạm đến, thứ hai là thành cổ đã dùng phương thức nào đó ra khỏi khu vực này.

Phần đông tu giả đều ngây người tại chỗ, nhao nhao thi triển thần thông tra tìm ở phụ cận.

- Hô!

Bên trong cát bụi phong bạo gào thét, cái hố lớn lúc nãy cũng bị san thành đất bằng.

Khu vực Di Lạc Cổ Thành hiện thân lúc trước, hiện giờ đã không còn một dấu vết nào.

Nguyên một đám tu giả trốn ra đều sợ hãi, cũng không hoảng hốt mà đều thần sắc ngốc trệ.

Đứng lặng trong cát vàng, Từ Huyền có một loại ảo giác giật mình, thậm chí hắn hoài nghi hết thảy những thứ gặp phải trong Phong Thành có phải là thật hay không.

Lúc hắn chạm đến Thất phương ngọc bình bên trong tinh hải, thiết thư cùng với túi trữ vật khôi lỗi, không khỏi buông lỏng một hơi.

Những tu giả đi ra từ Thành cổ, hoặc nhiều hoặc ít đều có thu hoạch, trừ phi là những tu giả tiến vào sau, ví dụ như lão giả áo xám.

Từ Huyền tính toán một chút liền biết được mấy bảo bối mình thu được chỉ là như muối bỏ biển trong thành cổ, không có ý nghĩa gì.

Có lẽ trong cuộc đời này của mọi người khó mà gặp lại Di Lạc Cổ Thành lần nữa, bảo vật sáng chói mỹ lệ bên trong Thiên Cơ Thành Cổ, kể cả Thiên Cơ Lệnh đứng đầu 36 kiện kỳ bảo, Ngân từ nguyên châu trong cửu đại di lạc côi bảo cũng vĩnh viễn chìm vào lòng đất.

- Có thể đi vào Di Lạc Cổ Thành trong truyền thuyết mà bình yên trở ra đã là đủ rồi.

Yên Mi mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền, vẻ mặt vui mừng tự mãn.< Nguồn: http://truyenfull.vn/p>Từ Huyền cũng nhẹ gật đầu, thu hồi một tia không cam lòng trong lòng, chính mình lấy được không ít, có lẽ đã đủ rồi. Tham lam quá mức thì cũng chỉ tự chôn vùi mình mà thôi.

- Đi thôi.

Từ Huyền lườm lão giả áo xám, phát hiện thanh niên đứt tay đang ngồi xổm bên cạnh hắn nói lời nhỏ nhẹ, vội vàng kéo tay Yên Mi rời đi.

Hai người vừa rời đi khỏi vài chục trượng, thanh niên đứt tay biến sắc, vội vàng nói với lão giả áo xám:

- Địch tiền bối, tiểu tử kia chạy rồi, trong tay hắn ít nhất có được một kiện Di Lạc côi bảo.

Lão giả áo xám ghé mắt xem xét, thân ảnh Từ Huyền và Yên Mi cơ hồ đã dung nhập vào trong cat bụi phong bạo.

- Tiểu tử này vậy mà hiểu cơ quan cấm chế Thiên Cơ tộc, không thể để cho hắn chạy.

Sắc mặt lão giả ám xám âm lệ, ô quang trên người vừa tăng lên, lại đau xót không hiểu, kêu rên một tiếng.

- Không xong, thương thế quá nặng, thực lực chưa đủ 1/10.

Lão giả áo xám sắc mặt khó coi, bất quá hắn rất nhanh lộ ra một tia kiên quyết.

- Thương thế có thể áp chế thêm nửa canh giờ, bắt giữ tiểu tử kia có lẽ không có vấn đề gì.

- Bá!

Lão giả áo xám nhoáng một cái, nhanh chóng chui vào trong bão cát.

Từ Huyền cùng Yên Mi còn chưa chạy được bao xa đã nghe tiếng xé gió sau lưng.

Lão giả áo xám kia không hổ là cường giả ngưng đan hậu kỳ, so với Đổng Băng Vâng và Ca Tông ngày xưa thì còn mạnh hơn mấy phần, dù đang trọng thương những có thể phát huy ra thực lực bậc này.

- Ngươi đi trước, ta đánh lui hắn.

TỪ Huyền đưa tay ra đẩy Yên Mi, định lập tại chỗ, hít sâu một hơi, khí huyết toàn thân tán loạn, bên ngoài thân hiển hiện một tầng ngân cương trong suốt, bão cát bốn phía bị bắn tung tóe, hoa văn lập lòe, huyền mỹ đồ sộ.

- Ồ!

Lão giả áo xám chấn động, tiểu tử kia dám lưu lại chiến một trận trực diện với cường giả Ngưng Đan, cho dù mình bị thương nhưng dễ bị khi dễ sao?

Sắc mặt hắn trầm xuống, há miệng phun ra một cây cờ màu đen, phá không bay đến hư không, đón gió liền trướng ra, hóa thành 4 5 trượng, ô quang cổ động, phun ra một mảnh quang lưu tối đen như mực, khuếch trương ra phạm vi hơn 10 trượng, mở ra một vòng xoáy đánh về hướng Từ Huyền.

Từ Huyền chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực cực lớn lôi kéo thân thể mình lắc lư.

Cường giả đan đạo kia, cho dù thực lực chưa đủ 1/10 nhưng cưỡng chế thương thế, tế ra bổn mạng pháp bảo cũng có thể phát huy ra thực lực tiếp cận ngưng đan sơ kỳ, ít nhất vượt xa luyện thần cửu trọng!

Tâm Từ Huyền run sợ, há mồm phun ra một khổng tước màu xanh lá, tế ra bổn mạng viêm hỏa, khổng tước kia mở ra cái lông vũ, hai đạo quang diễm tím xanh đan vào nhau, gào thét, mang theo khí diễm phong bạo chói tai, hung hăng đánh tới quang lưu đen kịt cho lá cờ kia dẫn động.

- Bành... Oanh!

Hai kiện pháp bảo ngạnh kháng, khí diễm phong bạo cực lớn phóng ra 4 phương 8 hướng, thân thể Từ Huyền bay ra ngoài, ngân cương xèo rung động quanh thân, Yên Mi ở xa, quần áo tóc tai nhảy múa cuồng loạn, lo lắng không thôi.

- Thất Linh Đồng Tước Khổng Tước nhất tộc như thế nào lại ở trong tay ngươi?

Thân hình lão giả áo xám bạo lui, nhìn chằm vào đồng tước phát ra quang mang lưu ly óng ánh nhàn nhạt kia, khiếp sợ không thôi.